Nơi tỷ thí cách doanh trại một quãng không xa, nhưng cũng không gần đến mức người khác có thể can thiệp vào.
Tà hồn sư tỷ thí không có luật lệ giống như hồn sư bình thường. Bọn chúng sẽ đánh cho tới khi nào một trong hai bên ngã gục. Vì hoàn cảnh hiện tại không cho phép giết chết đối phương, nếu không mỗi lần tà hồn sư chiến đấu, chắc chắn phải có người trận vong. Cũng chính qui định này góp phần làm giảm thiểu số lượng tà hồn sư chết dưới tay của nhau, tạo tiền đề hình thành một đội quân hùng hậu như bây giờ.
Vân Chính Thiên cùng Kiệt Quỷ lần lượt đứng ở hai hướng khác nhau, bốn phía xung quanh sương mù dày đặc. Bọn họ phải liên tục vận dụng tinh thần lực cùng tà hồn lực chống đỡ huyễn thuật này. Cho nên trận chiến sắp tới, chắc chắn phải dốc toàn lực nếu muốn chiến thắng a.
Kiệt Quỷ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Chính Thiên, hắn càng cảm thấy bực bội. Ngay lập tức từ dưới chân dâng lên sáu vòng hồn hoàn, là ba tử, ba hắc. Màu sắc pha trộn cực kỳ cường hãn. Sau đó một đoàn hắc viêm bốc lên, đem Kiệt Quỷ thân thể bao trùm lại.
Không khí xung quanh dưới sự thiêu đốt của hắc viêm kia, liên tục phát ra thanh âm ‘xì xèo’. Vân Chính Thiên rõ ràng cảm nhận, đoàn hắc viêm này không hề tỏa ra nhiệt lượng nóng bỏng, mà lại âm ỉ cháy mang theo hắc ám khí tức a.
Võ hồn của Kiệt Quỷ là một loại hiếm thấy, sở hữu song hệ hắc ám cùng hỏa thuộc tính, được xưng tụng là Ma Viêm võ hồn.
Ma Viêm năng lực thiên phú chính là thiêu đốt sinh mệnh lực, lại có thể thông qua tinh huyết cắn nuốt chuyển hóa thành tu vi của bản thân, cho nên Kiệt Quỷ cuộc đời tu luyện định sẵn gắn liền với máu tươi rồi.
Kiệt Quỷ bàn tay giơ lên, tức thì Ma Viêm bốc cao ngùn ngụt. Âm tà khí tức tại trong không trung vờn quanh, thoáng chút đã cô đọng thêm mấy phần, chớp mắt lại hướng về Vân Chính Thiên gào thét mà tới.
Vân Chính Thiên khẽ giật mình, bởi vì lúc nãy hắn còn không kịp nhìn thấy hồn hoàn thứ mấy của Kiệt Quỷ sáng lên thì công kích đã đánh tới. Kiệt Quỷ này thực lực đúng bất phàm, không hổ là La Hổ tâm đắc nhất đồ đệ.
Bất quá, đối với Vân Chính Thiên trong dĩ vãng bị gọi là biến thái trong những tên biến thái, thì Kiệt Quỷ loại công kích vừa triển khai ra, chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém.
Ma hạch tại trong đan điền chậm rãi xoay, hắc lực từ trong cơ thể như phá toái phong ấn mà ra, Vân Chính Thiên khí tức cũng bốc lên cao ngất.
Kiệt Quỷ vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc, khí tức của đối phương mang tới cho hắn một loại áp bách cảm giác không gì sánh bằng, mơ hồ công kích phải bị giảm xuống chí ít hai mươi phần trăm, mà trong cơ thể tà hồn lực tốc độ vận chuyển phi thường rơi xuống. Trường hợp này, làm hắn có chút liên tưởng tới áp chế về mặt huyết thống.
Không chỉ Kiệt Quỷ thất kinh mà bản thân Vân Chính Thiên cũng lấy làm kinh hãi. Phải biết lần gần nhất hắn triển khai hắc lực là khi bị Kiệt Quỷ từ trong nhà lao ra tập kích bất ngờ, lúc đó hắc lực còn chưa bá đạo đến như vậy a.
Không lẽ, là do lần kiểm tra tà hồn lực phẩm chất, Hắc Ám Cổ Thụ lực lượng đã vô tình đánh thức con quỷ đang ngủ say trong cơ thể hắn.
Hiện tại không có thời gian xem xét, phải nhanh chóng đánh bại Kiệt Quỷ sau đó trở về nghiên cứu.
Tâm niệm vừa động, một dải màu đen kiếm ảnh từ bàn tay hắn hiện ra mang theo hư vô chi lực. Đây còn không phải Hư Vô Kiếm Pháp hay sao, đã lâu lắm hắn mới sử dụng lại kiếm thức này.
Ngay tại thời điểm Hư Vô Kiếm hiện ra, Vân Chính Thiên liền cảm thấy kiếm này có chút khác. Tại bên trong vẫn thủy chung một màu đen kịt, không thể nhìn rõ đâu là nơi phân cách thân kiếm và chuôi kiểm, thi thoảng lại có vùng vặn vẹo không gian. Thế nhưng bề mặt bên ngoài kiếm ảnh, rõ ràng có thêm một tầng tử quang ôm lấy.
Vân Chính Thiên đem mới mẻ Hư Vô Kiếm này vung tới, bàng bạc hư vô chi lực như hải dương cuộn sóng mà ra, mơ hồ có thể nhìn thấy bằng mắt thường dao động năng lượng cường mãnh, cuốn tới đoàn Ma Viêm của Kiệt Quỷ.
Xùy!
Hư Vô kiếm mang cùng Ma Viêm lướt qua nhau, cả hai nhanh chóng tan rã, triệt để biến mất không còn chút tăm hơi. Nhìn thấy một màn này, Kiệt Quỷ ánh mắt không khỏi lóe quang mang, hắn rít lên:
“Không ngờ ngươi lại có thể đánh ra hồn kỹ uy lực ngang ngửa với Ma Viêm Kình của ta. Khặc khặc.”
Kiệt Quỷ dĩ nhiên không biết Hư Vô Kiếm của Vân Chính Thiên tác dụng mạnh nhất chính là hư vô chi lực, triệt tiêu năng lượng hồn kỹ của đối thủ, chứ không phải thiên về công kích hồn kỹ. Kiệt Quỷ lại suy diễn theo một hướng khác, hắn chỉ đơn giản nghĩ cần phải gia tăng uy lực công kích của mình lên.
Dù sao bản thân Kiệt Quỷ là Hồn Đế, chênh lệch với đối phương tới hai giai cấp, không lý gì hồn kỹ của Vân Chính Thiên lại có uy lực lớn hơn của mình được.
Vân Chính Thiên không đáp lời hắn, chỉ thấy chân đạp Thiên Du Thần Bộ, thân hình loáng cái lướt tới trước mặt Kiệt Quỷ, Hồng cấp quyền quang nện ra. Kiệt Quỷ sau một giây bất ngờ cũng lấy lại tinh thần, Ma Viêm huyễn hóa vào bàn tay của hắn, Ma Viêm Chưởng đánh ra, ngạnh hám với quyền quang của đối thủ.
Ầm!
Bất đồng với tình huống chưởng quyền va chạm lúc trước, lần này cả hai theo hai hướng phân biệt bắn ra. Kiệt Quỷ cũng không có thê thảm như vậy, trực tiếp ở trên không lộn một vòng, hoàn mỹ đáp xuống. Mà Vân Chính Thiên ở bên này cũng chỉ dZFfIgTr lui lại hơn mười mét, hạ bộ vững như bàn thạch.
Phốc!
Giẫm chân một cái, Vân Chính Thiên lần nữa lao đến, khí thế sát phạt đến rợn người. Kiệt Quỷ ở bên kia đồng tử ngưng lại, không nghĩ tới tên tiểu tử tu vi thấp hơn hắn mà lại lựa chọn cường công.
“Muốn đem ta một mạch đánh xuống, ngươi vẫn chưa có bổn sự này.”
Kiệt Quỷ lạnh rên, Ma Viêm lần nữa bốc cao, tựa như tại sau lưng hắn hóa thành một đầu ba mươi mét hắc đầu lâu. Xung quanh đầu lâu là vô số ma ảnh nhảy múa, tán ra hung uy lẫm liệt không thể khinh thường.
Vân Chính Thiên ngước mắt nhìn hắc đầu lâu kia, trong lòng nhấc lên một cỗ cảm giác căm ghét. Hắn làm sao không cảm thấy, để có thể triệu hoán hắc đầu lâu này, Kiệt Quỷ phải uống biết bao nhiêu tinh huyết người vô tội mới có thể tu luyện ra được.
Thiên Du Thần Bộ cực tốc triển khai, Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự xung phong, hai nắm đấm từ lâu ngưng tụ hồng sắc vân quang. Chính tại thời điểm Kiệt Quỷ phất tay đem hắc đầu lâu cắn xuống, Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, nộ quyền oanh ra.
Ầm! Ầm!
Oành! Oành!
Quyền ảnh ngập trời, liên tục nện vào hắc đầu lâu khổng lồ kia, từng vòng năng lượng màu đen bắn ra bốn phía mỗi lần có quyền đánh vào. Tại ngọn núi phía sau, trên thân núi vỡ ra một cái vết rách sâu hoắm, tựa như có thâm thúy sinh vật vừa từ trong đó phóng ra.
Còn chưa dừng lại ở đó, tại vị trí quyền kình va chạm, đại địa lún xuống một cái hố to, đường kính ngày càng gia tăng theo mỗi một quyền Vân Chính Thiên đánh vào.
Ầm! Ầm!
Kiệt Quỷ mặc dù không có chân chính tiếp xúc, thế nhưng cỗ lực lượng này của Vân Chính Thiên làm cho hắn không khỏi bàng hoàng. Phải biết hắc đầu lâu này chính là đệ ngũ hồn kỹ của hắn, Ma Viêm Thôn Thực Lâu. Mỗi lần triển khai đệ ngũ hồn kỹ này, Kiệt Quỷ gần như tiêu hao một phần ba lượng tinh huyết hắn tích lũy trong cơ thể, để uy lực công kích đạt tới trình độ kinh khủng. Thậm chí Hồn Thánh cũng không dám chân chính đi ngạnh hám.
Vậy mà bây giờ, Vân Chính Thiên trọng quyền liên tục giáng xuống, lại thấy Ma Viêm Thôn Thực Lâu trên bề mặt đã có dấu hiệu rạn nứt. Phản phất dưới mỗi một quyền này, đều đem ma viêm của hắn đốt cho tan biến, không cách nào chống lại được.
Vân Chính Thiên bả vai vung ra sau, hông xoay mạnh, lại một quyền đánh tới.
Ầm! Ma Viêm Thôn Thực Lâu không khác gì ngàn vạn thủy tinh bị chấn nát, tại trong thiên địa hoàn toàn bốc hơi đi.
“Không!” Kiệt Quỷ điên cuồng gào thét, chính mắt nhìn thấy bao nhiêu tinh huyết đổ dồn vào lại bị Vân Chính Thiên sinh sinh đánh nát, không nghi ngờ gì tạo thành đả kích kịch liệt cho Kiệt Quỷ. Hắn ngửa mặt lên trời cất tiếng thét dài.
Dưới vòm trời này, đột nhiên một cột hắc quang trụ khởi đầu từ vị trí Kiệt Quỷ đứng, bắn thẳng lên vạn trượng không trung, xé rách ra một cái lỗ to tướng. Thái Dương nhanh chóng tận dụng lỗ rách này mà tràn vào, đem tà hồn lực trong không khí thiêu đốt.
Nơi đây dù sao cũng không phải chân chính Thú Vực, tà hồn lực tạo thành màn chắn che phủ Thái Dương kia cũng không dầy đến mức làm khó được Kiệt Quỷ, bất quá Vân Chính Thiên lại không hiểu hắn làm vậy thì có ích gì.
Theo lý mà nói Thái Dương chính là khắc tinh của hết thảy tà hồn sư, bởi vì nó sẽ làm loãng nồng độ tà hồn lực trong không khí. Vì vậy có thể hiểu tại sao tà hồn sư khi tiến vào Nhân Vực, thực lực đại giảm, cùng với hồn sư tiến vào Thú Vực đồng dạng như vậy.
Thận trọng kéo ra khoảng cách, Vân Chính Thiên tay áo phất lên, tức thì hồng sắc vân quang càng mãnh liệt tỏa sáng, hắc lực trong kinh mạch theo lộ tuyến Dịch Cân Kinh mà vận chuyển, thôi thúc hắc lực tốc độ sản sinh đến cực hạn.
Một khắc sau, tại không trung mấy mươi mét, hồng sắc vân quang vần vũ tụ tập lại, hóa thành một cái cao hơn mười mét quang ảnh. Quang ảnh này hình thể giống một cái tháp, nhìn qua thập phần cổ xưa cùng huyền bí. Bàng bạc tinh thần lực từ trong tinh thần hãi cũng triển khai ra, đem cổ tháp quang ảnh trên kia bao phủ lại, chậm rãi rơi xuống, đem Vân Chính Thiên thân ảnh thon dài bao phủ vào bên trong.
Kiệt Quỷ hành động quỉ dị, Vân Chính Thiên cũng không có chút nào khinh thường, lập tức thôi động cường đại nhất phòng ngự thủ đoạn của mình.
Lấy thân thể đã được ba mươi vạn năm hồn cốt thân thể Băng Hùng Vương đặt xuống cột trụ vững chắc, lại thêm vào tu luyện Dịch Cân Kinh cùng lúc trước bất đồng mang đến hiệu quả vượt bậc. Hiện tại cường độ thân thể của Vân Chính Thiên nếu triệt để hiển lộ ra, đã gần như vượt qua Hồn Thánh trình độ cùng lúc thả ra võ hồn chân thân rồi.
Hắn gọi loại thủ đoạn phòng ngự này là Phù Đồ Hộ Thể. Dĩ nhiên vẫn là cấp thấp nhất, Hồng cấp Phù Đồ Hộ Thể.
...