Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 313: Phá Hồn Thương




Mọi hoạt động nổi bậc của Thiên Phong bộ lạc đều nằm bên phía hang động còn lại. Không biết làm cách nào bọn họ tìm được hai cái hang động liền kề nhau để xây dựng bộ lạc, không thể nghi ngờ quần thể hang động mang lại rất nhiều chỗ tốt. Thiên Phong bộ lạc sử dụng phần lớn diện tích trong hang động thứ hai để xây dựng võ đài, sân bãi huấn luyện chiến sĩ hồn sư của bộ lạc.

Không những thế mà họ còn xây dựng nơi nuôi nhốt hồn thú, đem không ít dược vật cho bọn nó ăn, thúc đẩy tu vi tiến hóa. Đến mức nhất định có thể vì chiến sĩ của bộ lạc mà bổ sung hồn hoàn. Đây cũng chính là điểm mạnh chỉ riêng Thiên Phong bộ lạc mới có. Mà ngay tại thời điểm này, mọi người đều đổ dồn về lôi đài ngay tại trung tâm.

Chỉ trong chớp mắt, khu vực lôi đài đã đầy ấp khán giả, bọn họ hẳn là nghe được tin tức thủ lĩnh Thiên Chí Vỹ cùng với nguyên soái Khôi Nguyên bộ lạc tiến hành giao đấu. Vì hiếu kỳ cho nên rất nhanh tới xem không còn một chỗ trống. Mà ngay khi biết tên nguyên soái kia là người ngoại lai tới từ bên ngoài Lưỡi Quỷ đại đạo, bọn họ càng hào hứng hơn gấp bội.

“Thật không biết lượng sức mình, lại còn ngang nhiên thách đấu thủ lĩnh của chúng ta. Để xem thủ lĩnh làm sao thu thập hắn.”

“Ta nghe nói hắn tu vi hình như chỉ là bốn hoàn Hồn Tông, xem ra trận này chuẩn bị thì lâu mà kết thúc thật nhanh a.”

“Đừng giỡn, tên nguyên soái này không tầm thường đâu. Vừa nãy không phải Liễu đội trưởng bại thê thảm trong tay hắn hay sao. Một đấm, chính một đấm đem Liễu đội trưởng đánh cho hôn mê còn chưa tỉnh.”

“Thật sao? Bất quá ta nghĩ hắn dù có thế nào cũng không phải Thiên thủ lĩnh đối thủ được. Các ngươi chờ xem.”

Đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc được sắp xếp vị trí quan chiến khá thuận tiện. Gương mặt mọi người không tránh khỏi trầm xuống, mặc dù Vân Chính Thiên chiến lực cường hãn, có thể đem Thiết Lạp đánh bại dễ dàng. Bất quá Thiên Chí Vỹ kia, không phải một tên Thiết Lạp có thể so sánh.

Đây chính là cường giả hàng đầu bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo.

Vân Chính Thiên từ nơi chờ chiến bước lên lôi đài, hắn bỏ lơ những lời miệt thị từ trên khán đài vọng xuống. Đối với hắn những lời này đã không cách nào động chạm vào tâm cảnh của bản thân. Chỉ cần đem Thiên Chí Vỹ đánh xuống, những lời miệt thị này sẽ tự nhiên biến mất.

“Xem ra ngươi rất tự tin sẽ đánh bại ta?” Một bên, Thiên Chí Vỹ lạnh lùng nói.

Vân Chính Thiên hất mái tóc dài của mình ra phía sau, đem dây thun buộc gọn lại, để lộ ra gương mặt tuấn mỹ như yêu. Trên khán đài bất giác thanh âm miệt thị có phần giảm bớt, phản phất có thể nghe thấy một vài tiếng tán thưởng từ nữ tử thanh âm cất lên.

“Hắn, vậy mà soái a.”

Đúng vậy, Vân Chính Thiên diện mạo phải nói trời sinh tuấn mỹ, hắn từ nhỏ đã như vậy, càng trưởng thành gương mặt càng thêm trầm lắng, khí độ bất phàm, cũng vì vậy mà có không ít nữ nhân vì hắn mà tình nguyện hiến thân. Không phải Đinh Hương nữ cường bên kia cũng đã si ngốc hắn hay sao, chẳng qua nàng vẫn không dám nói mà thôi.

“Ngươi còn cảm thấy ta không thể đánh với ngươi?” Vân Chính Thiên đột nhiên mở miệng nói. Nhẹ nhàng một câu buống xuống, thế nhưng ẩn bên trong ngữ điệu đó là cả một cỗ vô tận chiến ý.

Hưu!

Thiên Chí Vỹ hai mắt híp lại, hơi thở thoáng trở nên nặng nề. Không thể phủ nhận Vân Chính Thiên trên người lúc nào cũng tỏa ra một loại thần bí khí chất, làm cho người khác không khỏi rùng mình. Kẻ này tựa như vực sâu vạn dặm, thâm bất khả trắc. Mà một khắc này Thiên Chí Vỹ rõ ràng đã nhìn không thấu được thiếu niên trước mặt mình.

“Hừm, giả thần giả quỷ, chúng ta sẽ biết câu trả lời nhanh thôi.”

Thiên Chí Vỹ lạnh rên, trên người hắn khủng bố hồn lực như hải dương cuộn sống, ồ ạt phóng ra bên ngoài. Thậm chí một số cường giả tinh mắt liền có thể nhìn thấy ba động hồn lực bằng mắt thường, đủ biết thực lực Thiên Chí Vỹ này không phải hữu danh vô thực.

Bảy vòng hồn hoàn huyền phù mà lên, màu sắc hồn hoàn của hắn tuyệt đối đáng để kinh tâm động phách. Bốn tử, ba hắc.

Vì nguyên nhân từ nhỏ chỉ sống ở trong phạm vi Lưỡi Quỷ đại đạo, cho nên bản thân Thiên Chí Vỹ cùng tất cả hồn sư nơi này không có cơ hội tiến vào Truyền Linh Tháp. Hồn linh không cách nào sở hữu, mà Thăng Linh Đài cơ hội tiến vào thì không cần phải nhắc tới.

Cho nên hồn hoàn của nơi này đều đến từ liệp sát hồn thú mà ra. Mỗi một cái vạn năm, thậm chí là ngàn năm hồn hoàn kia, đều phải đánh đổi bằng mồ hôi và máu, từ trong tử cảnh mà vùng ra. Thiên Chí Vỹ lại có thể sớm đem đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn đều là tử sắc, chứng tỏ hắn ngay từ nhỏ đã tồn tại ý chí cầu tiến. Nếu không sẽ không có thành tựu ngày hôm nay.

Choang!

Một thanh màu ám bạc trường thương hiện ra trên tay Thiên Chí Vỹ. Thương ý lăng lệ quét ngang, đem khí thế của Vân Chính Thiên hung hăng áp xuống. Mà ngay tại thời điểm thanh trường thương này xuất hiện, không khí giống như chất lỏng đông kết lại, mang tới cho người khác cảm giác hít thở không thông.

Vân Chính Thiên nhìn vào thanh trường thương này, trong mắt xẹt lên một tia cẩn trọng.

“Võ hồn của ngươi, có phải Phá Hồn Thương?”

“Nhãn lực không tệ, Phá Hồn Thương chính là võ hồn của ta.” Thiên Chí Vỹ sẵn giọng đáp.

Tương tự như Hạo Thiên Chuy của Đường Tâm, Phá Hồn Thương d85rr loại võ hồn hiếm gặp này cũng là thuần túy lực lượng hình võ hồn. Uy lực tuyệt không thể xem thường, có thể gọi là bách binh chi vương. Mà Phá Hồn Thương phương diện am hiểu nhất cũng chính là lực công kích, không những thế còn là cưỡng hãn công kích mang tính chất phá hoại.

Đối với áp lực ngày một tăng từ phía Thiên Chí Vỹ, Vân Chính Thiên cũng bắt đầu động.

Sau lưng hắn bốn cái hồn hoàn lượn lên, tất cả đều là hắc sắc hồn hoàn. Trên khán đài lại được một dịp ồn ào bàn tán. Tuy rằng bốn cái hồn hoàn so với bảy cái hồn hoàn của Thiên Chí Vỹ số lượng chênh lệch gần một nữa, thế nhưng trên một phương diện nào đó, đẳng cấp hồn hoàn của Vân Chính Thiên được đánh giá cao hơn đối thủ.

“Hừm, đều là vạn năm những chung qui vẫn chỉ là một tên bốn hoàn Hồn Tông. Ta xem ngươi làm sao cản được.”

Thiên Chí Vỹ rít lên, hắn không có vì Vân Chính Thiên tu vi bốn hoàn mà lưu thủ. Đệ tứ hồn hoàn sáng lên, thương ý tràn ngập bốn phía. Tại trên không trung, một cái hư ảnh trường thương khổng lồ ngưng hiện ra. Chớp mắt một cái đã xé rách không gian mà đến, thương mang lóe sáng, lập tức vẽ một một đường quang thải trên không trung.

Xoạt!

Khí thế đối phương kinh thiên động địa như vậy, Vân Chính Thiên không thể có một chút lơ là. Kiếm ý cường hoành phóng thích ra, tinh thần lực theo đó tràn ngập trong thiên địa đến từng ngóc ngách. Ngay tại thời khắc này, hắc lực, kiếm ý, tinh thần lực ba cỗ lực lượng tuy khác nhau nhưng cùng ngưng tụ lại trên Linh Hồn Kiếm. Phảng phất dưới trời đất này, không tồn tại bất cứ thứ gì có thể rung chuyển khí thế của hắn.

Vân Chính Thiên đột nhiên trở nên mạnh mẽ, làm cho Thiên Chí Vỹ cũng hơi kinh ngạc. Bất quá tâm trí của hắn đã tiến nhập trạng thái không gì có thể quấy nhiễu được. Chỉ có giữ vững tâm tình của mình, mới có thể tiến vào trạng thái đỉnh cao của Phá Hồn Thương, Thương đã xuất, không gì không phá được.

Oành!

Song phương va chạm, một cỗ cường hoành chấn lực tại điểm giao nhau lan tràn mà ra. Lấy phạm vi hơn ba trăm mét lôi đài hoàn toàn không bao phủ được cỗ dao động sóng năng lượng này. Mà tại vị trí một kiếm một thương giao nhau, lôi đài mặt đất rõ ràng sụt lún xuống đến hơn hai mét, hình thành một cái hố sâu đường kính phải đến mười mét hơn.

Trên khán đài, Thiên Phong bộ lạc dân cư đã không thể tin vào mắt mình. Dưới tình huống tu vi cao hơn mấy cái cấp bậc, sở hữu Phá Hồn Thương võ hồn lực lượng cường đại, chính diện va chạm vậy mà không thể chiếm được chút nào tiện nghi.

“Không phải chứ, ngang nhau?”

“Ngươi đừng vội, xem ra thủ lĩnh vẫn chưa dùng hết sức.”

“Cái gì, đánh với Hồn Tông mà phải dùng hết sức, ngươi giỡn chơi chắc.”

“Hắn không phải Hồn Tông bình thường có thể so sánh được a, nhìn màu sắc hồn hoàn của hắn đã đủ hiểu.”

Trên khán đài lập tức dân lên vô số tiếng bàn tán. Sở dĩ bọn họ có cái nhìn như vậy, là do không có người rõ ràng Vân Chính Thiên cấp bậc hồn lực thật sự. Cho dù hắn hiện tại hoàn toàn thu liễm hồn lực vào chỗ sâu nhất trong đan điền, nhưng lợi ích mà hồn lực mang lại không thể chối bỏ.

Hai người va chạm kết thúc lập tức tách nhau ra.

Thiên Chí Vỹ nội tâm lúc này hoàn toàn kinh ngạc. Hắn vạn lần không ngờ tên thiếu niên kia dĩ nhiêu cường đến như thế. Nếu như hai bên đồng cấp, chỉ sợ hắn hoàn toàn không đánh lại Vân Chính Thiên.

“Hảo một kiếm quỉ dị.”

Vân Chính Thiên ở bên kia, khẽ quét đi tơ máu trên miệng. Va chạm vừa rồi mặt ngoài không ai chiếm cứ thượng phong, nhưng Phá Hồn Thương không hổ là Phá Hồn Thương. Một khắc va chạm khi nãy, hắn mơ hồ cảm thấy từ mũi thương của Thiên Chí Vỹ truyền tới một loại kích nổ cảm giác.

Nếu như hắn sử dụng hồn lực, có lẽ đã bị năng lực này của đối phương dẫn động nổ tung. Đáng tiếc cho Thiên Chí Vỹ, địch thủ của hắn đang sử dụng năng lực ngoài phạm vi hiểu biết của nhân loại a.

“Hảo một thương thảm liệt.”

Song phương tán thưởng nhau, nhưng trận đấu không có vì vậy mà trở nên nhàm chán. Chỉ thấy Phá Hồn Thương trên tay Thiên Chí Vỹ lần nữa rung lên, thương ảnh hiện ra ngập trời, hướng Vân Chính Thiên bên kia lần thứ hai triển khai công kích. Loại hồn kỹ này rõ ràng là quân thể công kích, nhất thời đem toàn vô phương vi Vân Chính Thiên có thể di chuyển khóa kín lại.

Bất quá, Vân Chính Thiên từ đầu tới cúi không có ý định tránh né. Linh Hồn Kiếm trên tay đột nhiên biến mất, thay vào đó theo hồng sắc lóe lên trong đáy mắt. Vô số hồng sắc quyền ảnh tràn ngập bầu trời, đem thương ảnh của Thiên Chí Vỹ nghênh đón.

Loại này thủ đoạn, chính là Vân Chính Thiên vận dụng Hắc Luyện Dịch Cân Kinh, Hồng cấp phù đồ chuyển hóa thành Hồng cấp quyền quang. Lại dưới tình huống được tinh thần lực khuếch tán ra, hóa thành vô số hồng sắc quyền ảnh. Mặc dù loại này hồn kỹ không thể so với Hồng cấp quyền quang đơn thể công kích, nhưng để ngăn chặn thương ảnh của đối phương, tin chắc vô cùng hiệu quả.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai đại hồn kỹ hung hăng oanh oanh nện vào nhau, nổ ra một trời hồng hắc song sắc. Mà lần này không có như lần trước giao phong bất phân thắng bại, chỉ thấy Thiên Chí Vỹ mang theo Phá Hồn Thương liên tục bại lui, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

...