“Bạch cấp Vân Chính Thiên, ngươi có đánh hay là không?”
Thoại âm nhẹ nhàng rơi xuống, Vân Chính Thiên mồ hôi đổ đầy mặt. Người trước mắt này, rõ ràng là tuổi trẻ ưu tú nhất hắn từng gặp. Bất quá Vân Chính Thiên là bực nào cao ngạo, muốn trốn tránh một trận chiến mà đối phương khiêu chiến, hắn tuyệt đối không làm.
Hắc Kiếm lần nữa hư huyễn, ngay sau đó một tầng băng phong trực tiếp bao phủ lấy, nhẹ dịu lam sắc ánh sáng phát quang, Băng Đế Kiếm hiện.
Phía sau lưng hắn, một vòng tử sắc hồn hoàn cũng theo đó nhấp nháy.
“Hắn chỉ có một hoàn, hắc hắc. Lại còn muốn đánh với Hoàng cấp Lam Tiêu, quả thực ngông cuồng”.
“Người ta kêu là nghé không sợ cọp, chúng ta cùng xem hắn bị dạy dỗ như thế nào”.
Bên ngoài không it thanh âm chê cười, Vân Chính Thiên hoàn toàn không để ý đến, bởi vì trước mắt lúc này chỉ có kẻ địch sâu không thấy đáy Lam Tiêu.
Tu vi chênh lệch, chắc chắn không thể chiến thắng được, nhưng không phải chỉ cần đánh trúng Lam Tiêu một chiêu nữa thức, có thể miễn cưỡng xem như chiến thắng hay sao.
Một cước mạnh mẽ đạp xuống, cả người Vân Chính Thiên như một viên đạn pháo phi nhanh tới trước. Băng Đế Kiếm tụ lực đã lâu, kiếm ý dào dạt phóng xuất.
Lần đầu xuất chiên, Vân Chính Thiên trực tiếp sử dụng mạnh mẽ nhất hồn kỹ của hắn. Dung hợp hồn lực cùng với kiếm ý, đối với đối thủ như Lam Tiêu, hắn không thể bảo lưu.
Đối mặt kiếm ý phừng phực bay tới, Lam Tiêu trên mặt cũng xuất hiện ngạc nhiên dáng vẻ. Mặc dù tu vi chênh lệch quá lớn, căn bản hắn không quá bận tâm đến sát thương của Vân Chính Thiên, nhưng kỳ thực một kiếm này, mang lại cho hắn cảm thụ rất sâu sắc.
Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.
Dào dạt kiếm ý cùng nồng nặc băng nguyên tố theo một kiếm hung hăn càn quét tới. Lam Tiêu hai mắt ngưng lại, đệ nhất hồn hoàn lóe lên. Một khúc ca thanh thúy theo tiếng tiêu vang vọng cả không gian.
Thật là dễ chịu thanh âm a. Nhưng đối với Vân Chính Thiên lại khác hẳn. Tiếng nhạc này làm cho cả người hắn hoàn toàn trì trệ, muốn phát lực cũng khó lòng phát huy đến cực hạn.
Một chiêu này đã làm lực sát thương của Băng Đế Kiếm giảm xuống tối thiểu ba phần, bản thân Vân Chính Thiên tốc độ di chuyển cũng giảm xuống hơn một nữa.
Ngay lúc này, đệ tam hồn hoàn của Lam Tiêu lấp lánh. Một khúc nhạc lần nữa vang kên, chỉ có điều khúc nhạc này lan tỏa ra vài gợn sóng âm hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong nháy mắt đã lan tới vị trí Vân Chính Thiên.
“Á” đau nhức cảm giác xuất hiện trong đại não. Vân Chính Thiên hai mắt đỏ ngầu.
Là tinh thần hệ công kích. Người này quá mức cường đại đi.
Hỗn loạn cảm giác xâm chiến toàn bộ ý thức của hắn. Băng Đế Kiếm lực lượng mạnh mẽ rốt cuộc hoàn toàn bị triệt tiêu, Lam Tiêu không bỏ qua cơ hội, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới sau lưng Vân Chính Thiên.
Cây tiêu lật ngang đánh thẳng vào lồng ngực của hắn. Một mảnh không gian tối đen như mực bao phủ ập đến.
Thời gian chiến đấu không tới một phút, Vân Chính Thiên hoàn toàn bị đánh gục, không có khả năng phản kháng. Đến khi hắn tỉnh lại thì trời đã tối đen.
Nằm trên giường, Vân Chính Thiên cảm nhận lồng ngực vẫn còn đau nhói. Vô thức ngồi dậy, lấy tay xoa xoa ngực, cảm giác thua trận không mấy dễ chịu a. Nhưng hắn lại không có cảm giác buồn bã như trong tưởng tượng. Hai chân khoanh lại, trực tiếp điều tức minh tưởng.
Trận chiến này, chứng tỏ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Vân Chính Thiên hắn cần cố gắng hơn nữa, nếu muốn đạp lên hết thảy.
Lam Tiêu đang ngồi làm việc tại gian phòng, bất thình lình hắn đứng thẳng lên, một tay đặt lên trước ngực, cuối đầu xuống nói.
“Hoàng cấp Lam Tiêu, kính chào ngài”.
Không khí khẽ dao động một lát, trước mặt Lam Tiêu đã có thêm một thân ảnh, người này thân mặc chiến bào màu đen, sau lưng áo chào trắng nhẹ bay, gương mặt vô cùng quen thuộc.
Là Dạ Hành, cận thân của Thành Chủ Hàn Long Quần, chỉ huy tối cao của Chung Cực Quần Đoàn Hồn Sư, Hắc cấp thống lĩnh.
“Hắn như thế nào?” Dạ Hành mỉm cười hỏi.
Lam Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế, nói “Đã làm theo như ngài phân phó, biểu hiện của Bạch cấp Vân Chính Thiên không ngoài dự đoán, ý chí kiên cường bất khuất”.
Rốt cuộc là như vậy, Lam Tiêu dùng phương pháp mạnh mẽ, áp chế trong lần đầu gặp mặt Vân Chính Thiên, thì ra là do Dạ Hành sắp xếp.
“Tốt, Hoàng cấp Lam Tiêu, ngươi đứng lên đi”.
Dạ Hành đi thẳng tới chiếc ghế Lam Tiêu vừa ngồi, trực tiếp an tọa, nói.
“Đối với hắn nên đặc biệt nghiêm khắc một chút, lý do ngươi không cần biết, dùng tất cả mọi thủ đoạn bồi dưỡng cho hắn. Không thành vấn đề chứ?”
Lam Tiêu mỉm cười đáp “Không thành vấn đề”.
Lam Tiêu tất nhiên không biết được nguồn gốc thân thế của Vân Chính Thiên, nhưng đích thân Dạ Hành ban lệnh, hắn vẫn phải làm theo, trong lòng không tránh khỏi cảm giác tò mò cùng hiếu kỳ.
Vân Chính Thiên tiềm năng như thế nào có thể khiến Dạ Hành hết sức chiếu cố như vậy. Nếu quả thực hắn là thiên tài, Lam Tiêu ta cũng phải xả mạng bồi quân tử.
Ngay trong đêm, Lam Tiêu vạch ra danh sách những việc cần làm để kích phát tiềm năng của tên tiểu tử mới đến này. Dạ Hành lựa chọn Lam Tiêu làm người huấn luyện cho Vân Chính Thiên quả rất thích hợp, bởi vì Lam Tiêu là một người làm việc có đầu có đuôi, trong lĩnh vực nghiên cứu cũng có thành tựu nhất định, còn khả năng tu luyện lại không cần phải nói, tuyệt đối là lớp trẻ tinh anh nhất.
Lam Tiêu gia nhập Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư thời gian so với Vân Chính Thiên muốn sớm hơn một chút. Hắn võ hồn là Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, là một loại khí võ hồn vô cùng cường đại, hắn lựa chọn chủ tu không chế hệ chiến hồn sư.
Năm nay vừa tròn 18 tuổi, đã đến đạt tới cảnh giới Hồn Tông 45 cấp. Hắn làm việc cũng rất cầu toàn, xem ra Vân Chính Thiên thời gian trong quân ngũ, sẽ vô cùng thống khổ a.
Công việc trong doanh trại buổi sáng cũng không khác gì so với ở Bàn Long môn, mỗi binh sĩ sáng dều dậy sớm, bổ củi, nấu cơm, quét dọn sân bãi. Đối với Vân Chính Thiên vô cùng quen thuộc thuận lợi, hắn đều hoàn thành rất tốt.
Lam Tiêu một bên chú ý quan sát, cũng không có tiến lại nói chuyện. Vân Chính Thiên cũng tranh thủ gặp gỡ một số bạch cấp binh sĩ trong đội, hỏi thăm một số thông tin thì mới biết được một số qui tắc trong doanh trại.
Cấp thấp hơn binh sĩ sẽ không được trực tiếp gọi tên cũng như chức vị của binh sĩ cấp cao hơn. Ngoài ra chỉ khi nào cấp trên cho phép đứng lên thì mới được đứng. Vô cùng hà khắc kỷ luật a.
Hàng ngày các binh sĩ đều tự tập luyện với nhau, sau đó lại thay phiên đi tuần tra. Đôi khi có lệnh từ cấp trên sẽ được phân công đi tiêu diệt Tà Hồn Thú xâm nhập. Chỉ có điều đó là nhiệm vụ cho các binh sĩ đã quen thuộc. Vân Chính Thiên vẫn chưa được phép tham gia.
“Bạch cấp trực thuộc Hoàng cấp Lam Tiêu tập họp”
Lam Tiêu hạ giọng ra lệnh.
Doanh trại có hơn 100 tên bạch cấp binh sĩ, 10 tên lại nằm dưới sự chỉ huy của Hoàng cấp. Mà Lam Tiêu trong đám Hoàng cấp chỉ huy, uy vọng cao nhất. Hắn đặc biệt nổi danh với việc huấn luyện binh sĩ theo cách thức ma quỉ.
Chín tên bạch cấp binh sĩ cùng với Vân Chính Thiên là mười nhanh chóng thành một hàng trước mặt Lam Tiêu. Trong hàng ngũ này, ngoài Vân Chính Thiên chỉ mới mười tuổi, một hoàn ra, tất cả đều trên 15 tuổi, trong đó có không ít người lớn tuổi hơn Lam Tiêu, tất cả đều là hai hoàn cấp độ.
“Hôm nay chúng ta có một thành viên mới, hắn là bạch cấp Vân Chính Thiên, mọi người nhận thức nhau đi”.
Chào hỏi phương thức ngắn gọn, Lam Tiêu lại nói tiếp.
“Các ngươi phải luôn ghi nhớ, không có binh sĩ yếu kém, chỉ có binh sĩ lười nhác, vô kỷ luật và không đoàn kết. Dẫn chứng tên Đại Vinh hôm trước, lấy hắn mà làm gương”.
Đại Vinh chính là thành viên vừa bị loại bỏ khỏi đội của Lam Tiêu, hắn vốn là mạnh mẽ nhất thành viên trong đội, tuy nhiên bản tính lại vô cùng cao ngạo, mặc dù giữa các đội luôn có sự tranh đua lẫn nhau, rất cần thành viên mạnh mẽ chống đỡ nhưng Lam Tiêu tính cách rất cương quyết, một chân đá Đại Vinh ra khỏi đội ngũ.
Vừa vặn nhận được thông tin Vân Chính Thiên gia nhập, liền phân phó ở đội của hắn, vừa tròn 10 thành viên như cũ.
Nhấc một tay lên, Lam Tiêu hét lớn.
“Hoàng Nhất”
Đồng thời các thành viên bên dưới hô theo.
“Vĩnh viễn vô địch”.
Vạn năm nay, để một tổ chức thế lực có thể càng ngày càng tiến bộ, thì sự ganh đua giữa các cá thể là mấu chốt quyết định. Bên trong doanh trại này cũng vậy, cứ mỗi nữa năm lại tổ chức thi đấu giữa các chi đội ngũ.
Mà đội hình đứng đầu liền được xưng là Hoàng Nhất. Đó chính là danh vọng mà đội của Lam Tiêu đang nắm giữ. Bất quá sau đó không lâu, một số thành viên cộm cán vì đạt được danh vọng này đã trở nên ngạo mạn, cuối cùng đều bị Lam Tiêu khai trừ.
Cho nên hiện thời được xưng là Hoàng Nhất, đội của Lam Tiêu thực lực vốn không còn được bảo tồn như trước, e rằng đến kỳ thi đấu tiếp theo, vị trí này liền bị tước bỏ.
“Hôm nay đặc huấn thể lực, các ngươi mỗi người vác theo 20 kg tạ, chạy 100 vòng cho ta”.
Sắc mặt các thành viên cũ lập tức xám tro, biết rằng huấn luyện như vậy rất có ích nhưng mỗi lần đặc huấn xong, không ai còn ra hình người a.
Lam Tiêu dự định tiến vào trong phòng thì đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn Vân Chính Thiên, nói.
“Riêng bạch cấp Vân Chính Thiên, ngươi đeo cho ta 30 kg tạ, chạy 110 vòng”.
Vân Chính Thiên nghe vậy sắc mặt kịch biến. Không phải chứ, rõ ràng là muốn chèn ép ta. Hắn nhất thời đứng nghệch ra, khiến Lam Tiêu hừ lạnh
“Ngươi không nghe rõ hay sao?”
“Tuân lệnh” Vân Chính Thiên khổ sở đáp.
Quay đầu nhìn lại các thành viên khác, chỉ thấy bọn hắn gương mặt cố nhịn cười, xem ra đắc tội Lam Tiêu kết cục không mấy tốt đẹp. Cả đám đi tới khu vực quân trang, đeo lên sau lưng một cái hồn đạo khí mô phỏng.
Các thành viên khác điều chỉnh thông số là 20kg, Vân Chính Thiên thì 30kg.
Hồn đạo khí vừa hoạt động, Vân Chính Thiên cơ thể lập tức nặng trịch. Không những di chuyển có phần khó khăn, hồn lực trong cơ thể cũng vận chuyển chậm chạp.
“Lính mới, ngươi không được sử dụng hồn lực đâu, nếu để đội trưởng biết sẽ bị phạt thêm đó”.
Một tên thành viên dáng người thon dài, gương mặt có phần tuấn mỹ mỉm cười nhắc nhở. Hắn tên là Tiếu Phong.
Tiếu Phong năm nay 15 tuổi, là thành viên nhỏ tuổi nhất trước khi Vân Chính Thiên gia nhập, hắn hiện tại 29 cấp Đại Hồn Sư, trong đội cũng vô cùng ưu tú.
“Đa tạ Tiếu huynh nhắc nhở” Vân Chính Thiên ngay lập tức điều chỉnh lại cơ thể, hồn lực tạm thời không dùng đến, chỉ có sức mạnh đem đi chống đỡ, vô cùng khó khăn a.
“Không có gì, vài bữa ngươi sẽ quen thôi” dứt lời Tiếu Phong lập tức chạy vòng thứ nhất.
Vân Chính Thiên không dám chậm trễ đuổi theo sau. Chỉ được vài bước, hắn đã bắt đầu cảm nhận sức nặng đè lên cơ thể, chẳng khác chút nào so với áp lực Hắc Phong mang đến cho hắn, chỉ có điều dễ chịu hơn chút mà thôi.
Nhìn đồng đội chạy như không ở phía trước, Vân Chính Thiên mới biết được, so với bọn họ bản thân thực sự chưa là gì cả. Muốn trở thành một tên mạnh mẽ hồn sư, cần phải có một chút chấp niệm hơn nữa.
“Phải cố gắng nhiều hơn” gằn giọng tự nhủ, Vân Chính Thiên lại tiếp tục chạy đi.