Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 260: Hạo Thiên chi chiến (2)




Can Hữu Long thân thể bành trướng đến bốn mét hơn, toàn thân bao phủ một tầng hắc sắc vẩy xám. Hắn trước tiên một chân giẫm mạnh xuống đất, nhất thời một mảnh đại địa rung chuyển dữ dội. Đất đá ngay vị trí đám ác linh đó đặt chân bỗng dưng lún sập xuống, đem bọn chúng giam lỏng vào lòng đất.

Đệ tam hồn kỹ, Thiên Long Hám Địa.

Sau nhiều lần nghiên cứu cùng thực nghiệm, Can Hữu Long đã thành công vận dụng Thiên Long Hám Địa để viễn trình công kích. Đám ác linh kia bỗng nhiên rơi vào hố sâu, nhất thời không kịp phản ứng thì một tầng thất thải quang sắc từ trên cao đã phủ xuống.

Mộng Hồng Nhan nắm trên tay Thất Thải Quyền Trượng, quyền trượng khẽ khinh động, Thất Thải hào quang đem một phiến khu vực rừng rậm này thắp sáng lên. Ngay sau đó tại Thất Thải Bảo Thạch được khảm nạm trên đỉnh đầu quyền trượng liên tục chớp sáng, tức thì trên bầu trời đen tối kia, một đoàn Thất Thải Quang Trụ đã nhắm vào hố sâu chứa đầy ác linh kia mà oanh tạc.

Ầm!

Vô số ác linh bị đánh tan vào hư không dưới sự liên thủ của hai người. Can Hữu Long lúc này lại liếc nhìn Mộng Hồng Nhan một cái đầy khí phách. Trong mắt của hắn tựa như muốn nói, ta cùng với ngươi chính là một cặp.

Chuyện là vài ngày trước khi khởi hành, Can Hữu Long dưới sự động viên của đồng bọn đã thu hết dũng khí, đi tới chỗ Mộng Hồng Nhan mà tỏ tình.

Không ngoài dự đoán, nàng từ chối.

Bất quá hắn cũng không có vì vậy mà từ bỏ trái lại còn mặt dầy hơn trước. Rút kinh nghiệm năm xưa Can Hữu Long không có dũng khí theo đuổi cho nên mới không thể cùng nàng ở một chỗ. Hắn lần này đã hạ quyết tâm sẽ theo đuổi nàng tới cùng.

Hắn bản thân bây giờ đã có đầy đủ năng lực để theo đuổi người hắn yêu.

Vân Chính Thiên ở phía sau nhìn một màn này mà mặt tràn đầy hy vọng cùng đại hỷ. Tình cảm của Mộng Hồng Nhan, hắn trân trọng bất quá hắn cũng không thể đáp lại nàng cho nên đã khéo léo cự tuyệt. Mà Mộng Hồng Nhan tính tình cứng cỏi, biết không thể cùng hắn cho nên đã lựa chọn từ bỏ. Chỉ có điều tâm trạng hiện tại không thể tiếp nhận Can Hữu Long phần này tình cảm mà thôi.

Nàng chính là cần thời gian. Can Hữu Long cũng nguyện ý vì nàng mà đợi.

“Các ngươi đừng giành hết phần của ta chứ.” Vân Chính Thiên kêu lên, trên tay Băng Đế Kiếm hư huyễn mà xuất hiện. Trường kiếm quét qua, băng phong kéo tới, băng hàn chi lực phủ xuống khắp mọi nơi.

Đệ nhất hồn hoàn của hắn đã tiến vào vạn năm cấp bậc, nhờ vậy mà khả năng chưởng khống băng thuộc tính của hắn cũng bước vào trình độ cao nhất từ trước đến này. Thuần khiết nguyên tố cao giai cấp bậc.

Bao Lão đã từng nói với hắn, cực hạn tu luyện nguyên tố thuộc tính của nhân loại chỉ đến cảnh giới này là cao nhất mà thôi. Muốn đột phá cánh cửa cực hạn thuộc tính, cần nhất là võ hồn phải đặc biệt chuyên chú cùng có tiềm năng.

Ví dụ như ngươi võ hồn là Băng, khả năng bước vào cực hạn chi băng rất cao nếu như ngươi nỗ lực hơn người. Bất quá nếu võ hồn chỉ đơn thuần là mượn băng hàn chi lực, cực hạn chỉ đành dừng ở thuần khiết cấp bậc.

Trương Hàn, Trương Hoa hai tên kia chính là những tộc nhân Trương gia được trọng yếu bồi dưỡng cũng vì lý do này. Thuộc tính tinh linh võ hồn của hai người bọn hắn phẩm chất rất cao, cho nên gia tộc nhận định bọn hắn trong tương lai sẽ có tư cách trùng kích cánh cửa cực hạn thuộc tính này. Sở hữu một tên cực hạn thuộc tính hồn sư, đối với bất kỳ nơi nào đều mang tính chiến lược.

Còn trường hợp của Vân Chính Thiên, ngay cả Bao Lão Tiên Sinh cũng không dám nói chắc chắn. Dù sao võ hồn của hắn không phải thuần Băng hệ mà có tới bảy hệ nguyên tố. Không thể nói hệ nào là chủ đạo được. Cho nên Bao Lão không nắm chắc Vân Chính Thiên có thể tu luyện đến cực hạn chi băng người nắm giữ hay là không.

Bao Lão không biết, thế nhưng Vân Chính Thiên hội biết.

Đệ nhất hồn hoàn của hắn là do Thần ban, ngoại trừ khả năng tiến giai một cách vi diệu, nó còn mang tới cho Vân Chính Thiên tiềm năng tu luyện băng thuộc tính cực cao. Hắn tin chắc sẽ có một ngày đem cánh cửa cực hạn chi băng đó phá vỡ, bởi vì hắn còn muốn dùng năng lực này đi giải trừ Tà Hỏa trong người Mã Thiên Hoa.

Vân Chính Thiên cùng Băng Đế Kiếm ngang dọc tung hoành, tuy băng hàn chi lực không phải khắc tinh của ác linh, nhưng băng của hắn đã đạt tới tầng thứ này thì đám ác linh cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

Đối với ác linh thì băng hàn của Vân Chính Thiên phủ xuống tựa như một loại lĩnh vực mang tới hiệu ứng xấu, còn Trương Hàn kia, hắn vào lúc này lại thoải mái hưng phấn hơn bao giờ hết.

“Chính Thiên, băng của ngươi so với ta còn kinh khủng hơn một bậc. Cùng với ngươi liên thủ, thực lực của ta đại khái tăng thấp nhất ba mươi phần trăm a.”

Trương Hàn mở lời khen ngợi. Vốn dĩ hắn còn nghĩ lần trước Vân Chính Thiên đỡ được một chưởng của mình là do cường độ thân thể mạnh mẽ. Nhưng bây giờ hắn đã minh bạch.

Vân Chính Thiên sở tu băng thuộc tính so với hắn uyên thâm hơn nhiêu lắm. Mà dưới khí tức băng hàn Vân Chính Thiên thả ra, thực lực Trương Hàn cũng đại tăng trưởng. Hắn cứ như cá gặp nước, băng tinh linh thiên biến vạn hóa, đem ác linh một đám đánh gục xuống.

“Trương huynh quá khen.” Vân Chính Thiên cười đáp.

Can Hữu Long vào lúc này hào hứng hô lên: “Lão đại, chúng ta nhấc chỗ này một trận kinh thiên động địa đi.”

“Được.”

Bốn người bọn hắn như khùng như điên khởi xướng công kích trên diện rộng, đem một vùng rừng rậm hạch tâm thắp sáng lên. Vô số tiếng oanh oanh bạo tạc cùng tiếng động đã làm những cứ điểm ác linh gần đó chú ý.

Vẫn giống như lần trước, ác linh tại cứ điểm đó chia ra khoảng mười con chiến sĩ cùng hai con kỵ sĩ, nhanh chóng chạy qua tiếp ứng cho cứ điểm bị tập kích. Chớp mắt một cái, ác linh viện qua đã đến nơi, số lượng không cần đếm cũng biết áp đảo những kẻ to gan dám tấn công bọn chúng.

Bốn mươi con ác linh chiến sĩ cùng sáu con kỵ sĩ không đầu ác linh. Lực lượng phải nói vô cùng mạnh mẽ.

Vừa nhìn thấy ác linh kéo tới số lượng đông đảo như vậy, Vân Chính Thiên trên miệng nở nụ cười. Kế hoạch rõ ràng có công hiệu, bọn chúng kéo đến đông như vậy, tại những cứ điểm khác chắc chắn sẽ vô cùng mỏng.

“Lão đại, có báo cho đám Cổ Lãnh Phong?”

Can Hữu Long là người phụ trách thông báo cho Cổ Lãnh Phong khi kế hoạch tiến triển thuận lợi, để bọn hắn từ các vị trí khác nhau khởi xướng công kích toàn diện, đem ác linh cứ điểm toàn bộ quét sạch sẽ. Sau khi làm đến như vậy, Cỗ Lãnh Phong sẽ đích thân dẫn tinh anh tới tiếp ứng cho tiểu đội Vân Chính Thiên.

“Chưa cần, chúng ta cứ quẩy một trận nhiệt tình đi. Khi nào không chịu nỗi thì báo cho nhóm Thế Nhân.”

Mộng Hồng Nhan máu chiến nói.

Vân Chính Thiên cũng gật đầu: “Tạm thời thu hút thêm một lượng lớn ác linh nữa, để cho các cứ điểm kia triệt để mỏng, như vậy bọn Cổ Lãnh Phong mới thoải mái được.”

Trương Hàn hỏi: “Ngươi không sợ bọn chúng trở mặt hay sao?”

Vân Chính Thiên không trả lời, gương mặt anh tuấn tràn ngập tự tin dáng vẻ.

Thế là, bốn người bọn hắn lại tiếp tục quần chiến với gần năm mươi con trung đẳng ác linh. Mộng Hồng Nhan cùng Can Hữu Long phối hợp cực kỳ ăn ý, ác linh chết trên tay hai người bọn họ liên tục tăng lên, kéo theo số ác linh châu cũng tăng lên không ngừng nghĩ.

Vân Chính Thiên cùng Trương Hàn lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, hai người bọn hắn thuộc tính tương hợp, liên thủ với nhau cả hai đều đem thực lực tăng lên đến giới hạn. Vân Chính Thiên kiếm chiêu quỷ dị, Trương Hàn tiểu tinh linh thiên biến vạn hóa.

Bốn người bọn hắn chiến đấu một cách rất có bài bản, không để xuất hiện bất kỳ công kích không có mục tiêu nào.

Đặc biệt là, bọn hắn lại còn biết lợi đụng địa hình mà chiến. Lựa chọn khu vực để lưng tiếp núi, cho nên ác linh cho dù đông đến thế nào cũng không thể cùng một lúc triển khai công kích được. Nếu nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy duy một cảnh ác linh đang cắm đầu vô chỗ chết, từng con từng con ngã xuống dưới chân.

Chiến không bao lâu, ác linh chiến sĩ tử trận hơn mười con. Số còn lại thụ thương không nhẹ mà đám hồn sư như không biết mệt mỏi, luân phiên tấn công vào bao cát ác linh phía trước mặt.

Kỵ sĩ không đầu ác linh là những kẻ có thực lực nhất, nhưng chung qui bọn chúng cũng có biết bay, nhất thời không thể tham gia chiến đấu được. Bởi vì đám ác linh chiến sĩ ngu si đã đã bao vây bốn người đối phương không còn lối vào, cho nên chỉ có thể ở bên ngoài quan chiến.

Cho đến khi số lượng ác linh chiến sĩ ngã xuống hai mươi con, đám kỵ sĩ không đầu ác linh mới có chỗ để xông vào công kích.

“Cẩn thận, ác linh kỵ sĩ chuẩn bị tham chiến.” Vân Chính Thiên nhắc nhở.

Ác linh kỵ sĩ mạnh hơn ác linh chiến sĩ rất nhiều, mà ở đây lại có tới sáu con. Lấy Trương Hàn liên thủ, miễn cưỡng có thể đem bốn con quấn lấy không thành vấn đề. Hai con còn lại liền giao cho Mộng Hồng Nhan cùng Can Hữu Long đi.

Chỉ cần đem sáu con kỵ sĩ này chém xuống, ác linh châu tha hồ nhảy vọt.

U u u u!

Chính vào lúc này, một đạo trầm thấp rên rỉ không biết từ đâu vang lên. Vân Chính Thiên nhướng mày, đem tinh thần lực lập tức trải ra dò xét, thì hắn kinh ngạc phát hiện. Bốn phía bọn hắn đã bị vô số ác linh bao vây, số lượng phải gấp đôi lúc nãy.

Xem ra kế hoạch thu hút ác linh của bọn hắn không những thành công mà còn mang lại hiệu quả cực hạn. Chỉ có điều địch thủ kéo tới đông như vậy, bốn người bọn hắn không thể trụ vững được nữa.

Có lẽ đã đến lúc cho nhóm chủ lực xuất thủ.

Ngay lúc Vân Chính Thiên định hướng Can Hữu Long ra lệnh phát thông báo cho nhóm Lương Thế Nhân xuất hiện, đồng thời nói Cổ Lãnh Phong triển khai hành động ở các vị trí khác, thì hai mắt hắn bỗng ngưng trọng hẳn lên.

Hắn phát hiện ở trong rừng sâu kia, không biết từ lúc này đứng sừng sững một đạo màu đen khổng lồ, chiều cao phải vượt năm sáu mét. Trên người tỏa ra tà khí nồng nặc.

Vân Chính Thiên trầm giọng nói với đồng bọn:

“Mọi người cẩn thận, con ác linh này rất mạnh. Thực lực uớc chừng Hồn Đấu La cấp độ.”