Dưới lời này của hắn, thiên địa phản phất muốn đóng băng lại. Mộng Tinh trên miệng còn đang muốn hô hào cái gì đó, bất thình lình trước mắt một màu tối đen như mực, tiếp đến một vệt lam quang lóe lên, thân thể của lão đã giống như một viên lưu tinh bắn ra xa.
ẦM!
Mộng Tinh va chạm với vách tường trong đại điện mới đổ xuống, miệng lại tiếp tục ọc ra một ngụm máu tươi, mà ngụm máu này sau khi nôn ra liền hóa thành một tảng băng huyết. Trên ngực lão lúc này càng khó coi hơn, nhìn rõ ràng dấu vết một bàn tay năm ngón in sâu vào da thịt. Nhiệt độ thân thể cấp tốc hạ xuống khiến Mộng Tinh không khỏi run lên bần bật, tay chân vô lực.
Vân Chính Thiên một chưởng vừa thu lại, thân ảnh lập tức hư huyễn xuất hiện bên cạnh Mộng Tinh, tay của hắn trực tiếp thò vào trong người lão tiến hành lục soát.
“Ngươi... “ Mộng Tinh nét kinh hãi lộ rõ trong ánh mắt. Hắn vạn lần không ngờ Vân Chính Thiên ở trong đại điện Mộng gia này, liên túc hai lần đánh hắn, lần sau lại mạnh hơn lần trước.
Không những thế hắn còn ngang nhiên lục soát khắp người lão, chỉ có điều lão hiện tại vô pháp chống cự, chỉ có thể để mặc hắn ngang tàng lục lọi.
Vân Chính Thiên không để mọi người chờ quá lâu, đã từ trong người lão lấy ra một cái giới chỉ. Giới chỉ này một màu đen tuyền, trên đó lại có khắc một số đồ án kỳ lạ màu vàng, ẩn chứa bên trong là tinh thần lực dao động..
“Giới chỉ này có kết giới cấm chế đồ án.” Mộng gia trưởng lão một vị lên tiếng nói.
Bất kỳ thứ đồ vật nào cũng đều có thể xây dựng một cái cấm chế dựa vào thủ đoạn lưu lại tinh thần lạc ấn. Loại này thủ đoạn chính là để đề phòng đồ vật của mình rơi vào tay người khác. Bằng vào tinh thần lạc ấn có thể ngăn cản người khác sử dụng đồ vật của mình, đồng thời có thể lần theo tinh thần lạc ấn lưu lại dấu vết mà tìm kiếm.
Loại tinh thần lạc ấn này chỉ thực hiện được khi tinh thần lực đạt tới cấp bậc nhất định, thông qua phương pháp đem tinh thần lực truyền vào bên trong đồ vật, sau đó xây dựng một cái kết giới cấm chế đồ án là xong.
Bất quá kết giới cấm chế đồ án hiện có trên giới chỉ này, chỉ do một tên hồn sư có cấp bậc tinh thần lực đạt tới Linh Uyên Cảnh sơ giai tạo ra mà thôi. Đối với kẻ đã từ lâu tiến vào Linh Uyên Cảnh như Vân Chính Thiên, phá giải chỉ là một kiện đơn giản sự tình.
“Phá cho ta.” Vân Chính Thiên nhàn nhạt cười, vầng trán điểm nhẹ một cái, trong mắt hắn lóe lên một tia nhàn nhạt kim sắc. Tức thì cái giới chỉ này run lên bần bật, sau đó đạo đồ án màu vàng kia trực tiếp vỡ nát, tan biến vào hư không.
Nhìn thấy một màn này, không ít trưởng lão Mộng gia mặt mày tái mét, loại kết giới cấm chế đồ án kia uy lực không tầm thường, nếu để mấy lão ra tay phá giải phải cần dăm ba bữa a. Vậy mà Vân Chính Thiên tựa như không có phát sinh cái gì thủ đoạn liền đem đạo đồ án này gạt qua một bên.
Tinh thần lực của hắn mạnh đến đáng sợ.
Mộng Hồng Nhan thấy Vân Chính Thiên đại triển thần uy, trên mặt không khỏi dâng lên vẻ thích thú. Nàng chính là ưa thích hắn khi tập trung làm cái gì đó.
Ngay sau khi phá giải cấm chế trên giới chỉ, Vân Chính Thiên lập tức đem hồn lực dò xét bên trong một thoáng. Một khắc sau, hắn từ trong giới chỉ đã lôi ra một cái đồ vật hình thoi. Là một cái lệnh bài, trên đó có khắc ba chữ Tam Gia Minh.
“Mộng Tinh trưởng lão, ngươi nói ngươi không phải nội gián, vậy cái này là gì?”
Nhìn thấy lệnh bài bị Vân Chính Thiên lấy ra, Mộng Tinh rốt cuộc biết số phận của mình đã được định đoạt.
Vân Chính Thiên đem lệnh bài đưa sang Mộng Hồng Nhan xem xét, chỉ thấy nàng gật đầu một cái, thừa nhận đây là bút tích do Lâm Khang trực tiếp lưu lại.
“Mộng Tinh trưởng lão, ngươi còn gì để nói không?”
“Ta...” Mộng Tinh ấp a ấp úng không thể nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp quỳ gối xuống nhận tội.
Chuyện là vài tháng trước khi Tam Gia Minh chân chính trở mặt với Mộng gia, Lâm Khang đã đem vị Mộng Tinh này mua chuộc hoàn toàn. Còn hứa hẹn hắn sau khi đem Mộng Tử Hinh cùng đồng đảng thanh lý, hắn sẽ cho Mộng Tinh lên chức Mộng gia gia chủ. Đổi lại trong thời gian này, Mộng Tinh phải làm tay trong cho hắn đồng thời tuồn ra bất kỳ tin tức nào hắn biết được về hành động sắp tới của Mộng gia.
Kỳ thực Mộng Tinh cũng biết được chuyện Mộng Hồng Nhan cầu cứu một cái thế lực ở cực Bắc xa xôi. Bất quá hắn cũng không tin tưởng thế lực này sẽ đáp lại yêu cầu của nàng vì khoảng cách địa lý. Cũng không ngờ chính cái thế lực này đã làm hắn lộ mặt chuột.
Mộng Hồng Nhan phất tay, chậm rãi nói:
“Chư vị, đem Mộng Tinh trưởng lão giam giữ lại. Để cha ta định đoạt sau. Bây giờ, các ngươi ai có dũng khí cùng ta càn quét Tam Gia Minh địa bàn?”
Mộng gia bên dưới vào lúc này chiến ý đột nhiên tăng mạnh, loại trừ được tên nội gián kia khiến tinh thần bọn hắn càng phấn chấn hơn. Lại có được sự hậu thuẫn từ vị thiếu niên cường đại trước mặt, bất giác chúng nhân đã có được dũng khí phản công lại Tam Gia Minh.
“Ta theo ngươi, Mộng đại tiểu thư.”
“Có Thiên Phủ minh hữu ở đây, không cần sợ bọn chúng nữa.”
”Ta cũng theo mọi người.”
Vân Chính Thiên nhìn Mộng Hồng Nhan giơ giơ ngón tay cái. Nàng mỉm cười gật đầu đáp lại hắn. Cục diện bây giờ, nếu không phải Vân Chính Thiên ra tay tương trợ, e rằng nàng còn không khống chế nổi loại làm loạn sự tình này.
“A Thiên, bây giờ kế hoạch thế nào?”
Vân Chính Thiên từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy da, đưa cho Mộng Hồng Nhan, cười nói:
“Theo chỉ dẫn trên tấm giấy da này đi tới, sẽ có người của Thiên Phủ cùng liên minh của ta chờ sẵn. Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, cho dù Tam Gia Minh có cường giả bên trong tọa trấn, vẫn có thể một mẻ bắt gọn làm thịt.”
Mộng Hồng Nhan hơi tò mò hỏi: “Liên minh mà Thiên Phủ ngươi dẫn đến. Là ai thế?”
Vân Chính Thiên cười đáp: “Đường Môn.”
...
Mộng Hồng Nhan dẫn theo cường giả Mộng gia còn xót lại đi theo chỉ dẫn trên cuộn giấy da. Tại đó Thiên Phủ toàn bộ Thiên Binh cùng với Đao Vương Liễu Đao đang đợi sẵn, ngoài ra Đường Môn lực lượng Vân Chính Thiên mời tới ba người có tu vi Hồn Thánh, thì tọa trấn cùng với Liễu Đao còn có một vị. Còn mặt khác hai vị chính đang chờ đợi hai người Mộng Tử Hinh dẫn dụ Hầu Tử, Minh An, Lục Âm tới vị trí thích hợp mới phát động công kích.
Bản thân Vân Chính Thiên không có đi theo tấn công Tam Gia Minh bản doanh, mà là ở lại hỗ trợ cho hai người A Long đối phó Liễu Minh cùng Lâm Khang.
Kỳ thực loại chiến thuật này phải nói cực kỳ đơn giản nhưng lại hiệu quả. Thông qua Đường Môn mời tới được ba vị Hồn Thánh, đã là cực hạn mà hắn có thể nương theo mối quan hệ với Đường Tâm mà làm được.
Phải biết, Hồn Thánh cường giả tùy tiện đặt ở bất cứ đâu trên Nhân Vực, cũng có được cao cao tại thượng địa vị a. Muốn bọn hắn xuất thủ tương trợ, cũng cần có thủ đoạn đặc biệt đấy.
Đường Môn nội đường có một cái gọi là Đấu Hồn đường.
Đấu Hồn đường là nơi tập trung toàn bộ tinh anh chiến đấu của Đường Môn, mà ba vị Hồn Thánh này chính là Tử cấp đấu giả của Đấu Hồn đường, địa vị tự nhiên không thấp.
Bình thường mà nói, Đường Môn Đấu Hồn đường chuyên môn tham gia các nhiệm vụ được cao tầng lãnh đạo đưa ra. May mắn vị lão giả thần bí mà Vân Chính Thiên gặp được trong Đường Môn, cũng chính là đường chủ Đấu Hồn đường tại Nhân Vực, cũng là một vị Hắc cấp đấu giả. Dưới sự cho phép của hắn, ba vị Tử cấp đấu giả lập tức được triệu tập đi cùng Vân Chính Thiên.
Hết thảy kế hoạch mục tiêu đều thuận lợi đạt được.
Chính Thiên, Thế Nhân, Hữu Long ba người đối phó Lâm Khang cùng Liễu Minh, tuy rằng chiến thắng hai tên gia hỏa này là chuyện không thể làm được nhưng cầm chân một hồi lâu vẫn tương đối dễ dàng.
Mộng Tử Hinh cùng Mộng Du Hòa đi theo lời truyền âm nọ, tiếp cận phạm vi mười dặm phía bắc bên ngoài Hỏa Thần thành, được hai vị Hồn Thánh Đường Môn dốc sức hỗ trợ, rốt cuộc đảo ngược tình thế. Đánh trọng thương Hầu Tử, bắt sống Minh An cùng Lục Âm. Phải biết hai vị Hồn Thánh Đường Môn này, lực chiến không hề thua kém Mộng Tử Hinh một chút nào, thủ đoạn lại có phần hơn nữa.
Bốn đấu ba, Hầu Tử ba người thua rất thê thảm.
Lại nói Đao Vương Liễu Đao thống lĩnh Thiên Phủ nhân mã phối hợp cùng với Mộng Hồng Nhan chỉ huy Mộng gia nhân, lại thêm vị Hồn Thánh Đường Môn thứ ba kia xông xông tiến vào Tam Gia Minh bản doanh quậy phá một trận.
Đây căn bản không phải chiến đấu, mà chính là một hồi càn quét a, Tam Gia Minh tuy đông nhưng mấy tên có thực lực đều bị vị Hồn Thánh Đường Môn áp chế không có ai chống đỡ được. Chiến đấu một hồi không lâu, liền đem Tam Gia Minh bản doanh san bằng thành bình địa, thế công như vũ bão không gì sánh bằng.
Lâm Khang hai người trong lúc chiến đấu, cũng nhận được tin tức truyền tới nói Tam Gia Minh bản doanh bị tập kích, bọn hắn không khỏi vội vả bỏ qua cho Vân Chính Thiên ba người, lập tức xoay đầu trở về cứu viện. Bất quá đến nơi thì đám Liễu Đao cũng đã rút đi toàn bộ, chỉ còn lại Tam Gia Minh một mảnh trơ trọi.
Mộng gia võ hồn thuộc tính hỏa, bọn họ chính là đốt Tam Gia Minh bản doanh trụi lủi không còn manh giáp.
Lâm Khang nuốt không trôi cục tức này, lập tức triệu tập nhân mã muốn phản kích thì lại nghe được tin tức Hầu Tử trọng thương hôn mê bất tỉnh, Minh An cùng Lục Âm bị bắt. Đấu chí của hắn rốt cuộc hoàn toàn tan biến. Lần này hắn đã đá phải thiết bản rồi.
Vài ngày sau Tam Gia Minh cùng Mộng gia mở một cuộc đàm phán.
Tam Gia Minh năm tên Hồn Thánh, trong đó Hầu Tử trọng thương hôn mê còn chưa có tỉnh lại. Minh An cùng Lục Âm thì bị bắt, chỉ còn Lâm Khang cùng Liễu Minh căn bản không thể uy hiếp Mộng gia được nữa. Vì vậy bọn chúng rốt cuộc chấp nhận buông xuôi cho dã tâm của mình.
Lâm Khang không thể nào ngờ, Mộng gia đối ngoại lại cường như thế, ngay cả Đường Môn cái lánh đời tông môn cũng có thể mời tới, nhất thời bọn hắn không khỏi trợn mắt há mồm. Sợ rằng sau này bọn chúng lại không có nữa điểm tâm tư muốn nổi dậy chiếm quyền thừa tướng của Mộng gia a.
Sau một ngày đám phán, cả bọn đi đến kết luận.
Chiến tranh chính là một hồi tiêu hao tài của a. Tam Gia Minh sau trận chiến này chính thức giải tán, đồng thời phải xuất ra không ít kim hồn tệ để chuộc lại Minh An, Lục Âm hai người và bồi thường toàn bộ chi phí tổn thất chiến tranh. Nghe qua là biết Tam Gia Minh dưới sức ép của Đường Môn cùng Thiên Phủ mà phải cam tâm tình nguyện bồi trả chi phí một cách thảm thương, có trách chỉ trách bọn hắn là người thua trận làm gì. Đối với yêu cầu này của đối phương, Lâm Khang đám người không dám phản bác.
Mộng Hồng Nhan coi như không làm quá khó, lưu lại mặt mũi cho mấy cái thế lực lâu năm này. Thực ra nàng có thể lấy quyền thừa tướng mà đuổi Lâm gia ba nhà ra khỏi Hỏa Thần thành đồng thời tịch thu toàn bộ cơ ngơi của bọn hắn, thế nhưng nghĩ đến đại cục trước mắt, nàng dù muốn nhưng vẫn không có làm ra.
Đối với quyết định của nàng, trên dưới Mộng gia đều gật đầu tán thành. Dù sao Nhân Vực tình hình hiện tại quá bấp bênh, Thành Chủ mất tích chưa rõ ngày về. Cho nên mọi sự an toàn của Hỏa Thần thành đều trong cậy vào mấy cái gia tộc lâu năm bọn hắn. Lâm gia ba nhà coi như bị giáo huấn một phen, sau này sẽ không dám có tư tâm nữa, cùng với Mộng gia đảm bảo trị an cho Hỏa Thần thành, nhưng vậy mới là kế sách vẹn toàn.
Lại đợi thêm mấy ngày cho ổn thỏa, ba vị Hồn Thánh Đường Môn cáo từ rời đi. Bọn hắn trước đó không tiếc lời khen ngợi Thiên Phủ tuổi trẻ anh dũng a. Nếu có dịp sẽ hội ngộ một lần.
Thiên Phủ nhân mã làm khách tại Mộng gia trang. Vài ngày sau, bọn họ bắt đầu trông thấy các thế lực khắp nơi rục rịch kéo về, làm Hỏa Thần thành đông vui nhộn nhịp hơn hẳn.
Bởi vì nơi này chưa đầy một tuần sau, Hạo Thiên Trì bí cảnh chính thức xuất thế.
..............