Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 223: Trực diện đối đầu




Nơi đây một mảnh thảo nguyên bạt ngàn rộng lớn, từng thảm cỏ xanh mướt trải dài không nhìn thấy điểm dừng. Bốn phía ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cảnh sắc tươi đẹp như chốn nhân gian tiên cảnh. Thế nhưng trái ngược với nét đẹp nguyên thủy như vậy lại là hằng hà sa số những loại tạp âm không ngừng vang lên.

“Người đẹp, bổn đại nhân có gì không tốt, còn không mau qua đây hầu hạ. Khặc khặc.”

Thô bỉ đê tiện thanh âm từ một tên cường hào thảo khấu cất lên, hắn đang nắm lấy tóc của một thiếu nữ mà kéo lê trên mặt đất, thẳng tới một cái lều trại mà đi. Không cần hỏi cũng biết, thiếu nữ này nhất đị sẽ bị hắn làm nhục một cách kinh khủng, sống không bằng chết.

Thế nhưng đó mới là một tên mà thôi, hầu hết lều trại bên trong, đều vang lên tiếng cười man rợ, kèm theo đó là tiếng nữ nhân la thấu trời xanh. Những tiếng la hét này, tựa như từ địa ngục vọng lên a.

Đối diện ở bên kia, là một tên cường hào khác đang vơ vét mọi thứ hắn tìm được trong một cái rương gỗ, mặc kệ tiếng van nài của một lão già gần đất xa trời kế bên đó. Thỉnh thoảng hắn lại vung tay lên đập vào mặt lão để máu tươi chảy xuống, thực sự ác không bằng cầm thú.

Mấy chỗ khác cũng bắt gặp cảnh tương tự như vậy, đám thì uống rượu hò hét, đám thì hưởng thụ khoái lạc, lại có một đám thì đếm tới đếm lui số chiếm lợi phẩm mà chúng chiếm được.

Nơi này chính là trung tâm của mọi thứ tệ nạn mà nhân loại có thể hình dung ra.

Liên Minh Thảo Khấu đại bản doanh.

Bên trong một tòa trướng bồng khổng lồ nằm ở vị trí cao nhất trên đại thảo nguyên, có hơn hai mươi đạo thân ảnh, trẻ có, già có, nữ nhân cũng có. Bọn họ chính là cao tầng đầu lĩnh của Liên Minh này.

Tại giữa trướng bồng là một cái bàn tròn khổng lồ đường kính khoảnh chừng năm mét. Trên cái bàn này chỉ vỏn vẹn có bốn người ngồi, gương mặt không mấy xa lạ.

Đầu tiên là một tên trung niên nam tử thân hình khôi vĩ, gương mặt bặm trợn, vừa nhìn là biết không phải hạng người đàng hoàng gì. Người này, hiển nhiên là Phong Kình, trại chủ Phong Kình trại.

Ngồi gần hắn nhất là một ông lão râu tóc bạc phơ, thế nhưng da dẻ lại có phần hồng hào, ánh mắt sáng lạn. Lão giả này chính là Lão Bạch, người đã từng cùng Lâm Chấn kia chiến một trận kinh thiên với đám Vân Chính Thiên mấy năm trước. Lão Bạch, trại chủ Bạch Phong trại.

Kế cạnh Lão Bạch, là một vị thiếu nữ thân mặc y phục màu tím, trên người nàng tỏa ra mãnh liệt mị lực. Nàng gương mặt vô cùng xinh đẹp, nước da lại trắng như bạch ngọc, nhìn gần lại giống như minh nguyệt một dạng. Nàng là Đinh Lăng, là nữ trại chủ duy nhất trong Liên Minh này.

Ngồi tại chính điện, còn ai khác ngoài Hắc Phong trại chủ. Hắc Phong thần sắc lẫm liệt, mặt không nộ mà uy. Hắn dựa vào Hồn Đế tu vi của mình mà nghiễm nhiên trở thành đại đầu lĩnh của toàn Liên Minh.

Hắc Phong trầm giọng nói:

“Mấy vị huynh đệ, gần đây chúng ta trực tiếp nhắm tới Bàn Long môn thu được kết quả rất tốt. Sắp tới các ngươi cứ như vậy mà làm, huynh đệ nào giết được càng nhiều môn sinh Bàn Long môn, phần thưởng liền tăng gấp bội.”

“Hô.” Trường bồng một trận rền vang, tất cả bọn chúng đều là hạng cướp bóc, tự nhiên đối với lời của Hắc Phong cực kỳ thích thú.

“Hắc Phong đại ca thật dã man a.”

Đinh Lăng làm ra vẻ quyến rũ, che miệng cười nói. Nàng là nữ nhân duy nhất ở đây, tự nhiên thu hút biết bao ánh mắt thèm thuồng, nhưng không có ai tình nguyện đi trêu chọc nàng đấy. Bởi vì nàng chính là có được Hồn Vương thực lực.

Phong Kình, Lão Bạch cũng đồng dạng như vậy. Chỉ có Hắc Phong vượt trội hơn tất cả nên mới nhận được sự tâng bốc của nàng.

Hắc Phong nhìn Đinh Lăng cười nói:

“Để đạt được mục đích, đừng nói vài mạng người, kể cả Long Thần thành ta cũng nhấc lên một trận.”

Hắc Phong lời nói ngông cuồng, đám người có mặt chỉ cười trừ chứ không ai dám lên tiếng. Nếu không phải đám Thành Chủ vắng mặt, Hắc Phong bằng vào tu vi bây giờ, còn không đủ tư cách càn quấy như vậy a.

Lão Bạch vào lúc này nghiêm nghị nói:

“Tuy Hàn Long Quần vắng mặt nhưng quân đoàn bọn chúng vẫn còn không ít tinh anh. Trong đó lại có một số tên nhóc cực kỳ khó đối phó a.”

Lão Bạch lời này, tự nhiên đang ám chỉ Vân Chính Thiên cùng đồng bọn. Năm đó lấy tu vi mới ba hoàn lại có thể đem Lão Bạch hắn đánh cho chật vật, hơn nữa còn đem một tên trong Ngũ đại đường chủ Lâm Chấn chém chết, còn không kinh người hay sao.

Hắc Phong cơ hồ nhớ ra từng gương mặt năm đó, nhất thời lạnh tanh đáp:

“Nếu bọn nhóc đó còn dám nhúng tay vào, Hắc Phong ta không ngại mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ mà ra đại khai sát giới a.”

Dứt câu, đáy mắt Hắc Phong nồng đậm sát khí luân chuyển. Thấy vậy Lão Bạch chỉ hừ nhẹ, trong lòng lẩm bẩm: “Hy vọng là như vậy.”

...

Tối hôm đó, tại quân trướng Long Thần thành, có ba đạo thân ảnh ăn mặc y phục màu đen, mũ trùm kín đầu, mạng đen che mặt, lặng lẽ rời khỏi. Bọn hắn trao đổi hồi lâu, tất cả đều tán thành phương thức bí mật mà hành động, không thông báo cho bất kỳ một ai.

Một là để đề phòng nếu có gian tế do Liên Minh Thảo Khấu cài vào quân đoàn, hai là bọn hắn muốn giải quyết mọi thứ theo cách yên lặng nhất.

Dùng tốc độ cực nhanh phóng ra khỏi tường thành cao hơn mười mét, bọn hắn tiến nhập màn đêm, rốt cuộc mất hút.

Đại bản doanh Liên Minh Thảo Khấu nằm ở hướng Đông Bắc so với Long Thần thành, gần với địa phận Linh Băng thành và Bạch Hổ thành hơn. Mà muốn tới được chỗ này, cần phải băng qua Bắc Long sơn mạch trước. Di chuyển với tốc độ tối đa, rốt cuộc chưa tới hai canh giờ, Bắc Long sơn mạch đã hiện ra trước mắt.

Bọn hắn không do dự tiến nhập mảnh sơn mạch này.

Bắc Long sơn mạch hồn thú thực lực yếu ớt, căn bản không làm khó được bọn hắn, lại dùng vỏn vẹn một canh giờ đã băng ngang Bắc Long sơn mạch, bước vào lãnh thổ trực thuộc Linh Băng thành.

Vân Chính Thiên kỳ thực vẫn chưa lần nào đi qua phía bên kia sơn mạch, tự nhiên đối với nơi này phi thường lạ lẫm.

“Theo tình báo của Phong ca thì ra khỏi sơn cốc, chúng ta trực chỉ hướng Đông mà đi, khoảng hai mươi km đổ lại là có thể gặp bọn chúng đại bản doanh.”

Lương Thế Nhân vừa mở tấm bản đồ ra vừa nói.

Nếu như tình báo Tiếu Phong đưa tới chính xác, thì di chuyển không tới một canh giờ nữa bọn hắn có thể nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung rồi a.

Lấy tu vi năm hoàn Hồn Vương của bọn hắn, thời gian di chuyển tự nhiên rút ngắn nhiều lắm. Vân Chính Thiên có chút bồi hồi nhớ lại, chính xác là mười năm trước, hắn đã tốn hết ba ngày ba đêm mới tới được Bắc Long sơn mạch a.

Khẽ gật đầu, Vân Chính Thiên nói:

“Cẩn thận tiến lên, mọi người liên tục duy trì đề cao cảnh giác.”

Hiện tại có thể nói là đặt chân vào lãnh địa của kẻ thù, bất kỳ lúc này cũng có thể đụng mặt với bọn chúng, cho nên bọn hắn cẩn trọng cực kỳ, quyết không để bất cứ sơ sót nào bức dây động rừng. Vạn nhất bọn Hắc Phong không chiến mà lại chạy mất, như vậy thật uổng công. Lại chưa nói sau này có thể khó mà có lại cơ hội bất ngờ như đêm nay được.

Vân Chính Thiên chiến thuật vốn an bài rất rõ ràng, chính là lấy nghiền ép khí thế mà tấn công, chứ không phải lẩn trốn mà lẻn vào như lần trước.

Có được thực lực, đồng dạng có được tự tin mà đối mặt, đây là đạo lý muôn thuở, thực lực vi tôn.

Mối hận suýt bị Hắc Phong bóp nghẹt mà chết, Vân Chính Thiên không thể nào quên được. Đó cũng chính là khoảnh khắc hắn biết bản thân yếu ớt đến dường nào, đối phương tùy tiện lật tay liền đem hắn gạt bỏ.

Cũng chính vì thế mà hắn không ngừng truy cầu sức mạnh, rốt cuộc ngày hôm nay cũng có tư cách đi đến một bước này.

Tin chắc rằng đại bản doanh Liên Minh Thảo Khấu đêm nay, sẽ rất tưng bừng a.

...

“Ngoáp...” Một tên thảo khấu phụ trách tuần tra ngáp dài ngáp ngắn. Hiện tại trời đã đến giữa đêm khuya, minh nguyệt hào quang chiếu rọi khắp mọi nơi, kết hợp với cảnh sắc mảnh đại thảo nguyên về đêm tạo thành một khung cảnh mờ mờ, ảo ảo.

“Ngươi ngáp hoài như vậy, để đường chủ thấy, ta cũng bị trách phạt a.” Một tên thảo khấu khác cũng làm chung một nhiệm vụ tỏ vẻ khó chịu nói.

“Ngươi lo lắng cái gì, bọn họ chắc đang say giấc rồi, còn không thì lại an hưởng khoái lạc bên nữ nhân xinh đẹp. Chậc, chỉ trách chúng ta thực lực không bằng ai, cuối cùng cam chịu kiếp sai vặt này.” Hắn có chút buồn bực nói.

“Suỵt, bé cái mồm. Ngươi muốn chết thì đừng có kéo theo ta chứ.” Tên kia lo sợ nói.

Đúng lúc này, ở sau lưng hai người bọn hắn vang tới một đạo thanh âm uy hùng:

“Hai người các ngươi, không cẩn thận canh gác mà đứng nói chuyện, rãnh rỗi quá nhỉ.”

Hai tên thảo khấu vừa nhìn thấy chủ nhân của đạo thanh âm kia, nhất thời gương mặt biến sắc, lắp bắp nói:

“Kính chào... Phong...Phong Kình trại chủ.”

Bốp!

Phong Kình không hẹn trước, một tay giơ lên vỗ vào đầu một tên thảo khấu, khiến hắn đau đến mức mặt mũi nhăn nhó khó coi, sau đó nói:

“Tỉnh lại mà canh gác, đêm nay tuy rằng trăng thanh gió mát, vẫn chưa đến lượt các ngươi có thể hưởng thụ.”

“Tuân lệnh.” Hai tên thảo khấu ngay lập tức đáp.

Ngay lúc Phong Kình chuẩn bị quay lưng bỏ đi, bất ngờ trên trời cao vọng xuống, rõ ràng là một tiếng chửi bới:

“Trăng thanh gió mát có phải thích lắm không, bất quá lão tổ tông của các ngươi đã tới, đám thảo khấu chó má còn không mau ra khấu đầu trình diện.”

Lời này tự nhiên đem mặt mũi Liên Minh Thảo Khấu vuốt từ trên vuốt xuống, hoàn toàn không nể mặt nể mũi chút nào. Hai tên thảo khấu vừa nghe lập tức run rẩy cả lên, người nào lại dám vô duyên vô cớ kiếm chuyện với bọn hắn cơ chứ.

Phong Kình gương mặt trở nên giận dữ, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, gân xanh chạy khắp cơ thể. Đối phương chưa biết là ai, nhưng vừa tới nơi liền đem Liên Minh Thảo Khấu hảo hảo chửi thẳng vào mặt lũ chó má, rõ ràng đã chán sống.

Phong Kình trên người ồ ạt hồn lực phóng thích, trực tiếp nhảy ra bên ngoài doanh trại, tức giận quát lên:

“Là ai dám tới trêu chọc Liên Minh Thảo Khấu bọn ta.”

Trên trời cao lúc này rơi xuống ba đạo thân ảnh thiếu niên, mà người đi giữa càng khiến Phong Kình không khỏi kinh ngạc. Hắn một đầu tóc dài trắng xóa, đôi mắt như có thần, sát phạt khí tức không lẫn vào đâu được.

Hắn không lẽ chính là tên Vân Chính Thiên mà Lão Bạch hay nhắc tới đó sao, hôm nay lại dám xuất hiện chỗ này.

“Là ngươi... Vân Chính Thiên?” Phong Kình âm trầm nói.

Vân Chính Thiên trên mặt như cũ duy trì một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay đưa lên vẫy như vẫy chó, nói:

“Là ta, Vân lão tổ của các ngươi đây.”

..............