Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 21: Viện binh




“Đến đây đánh với ta một trận”.

Bén nhọn thanh âm vang lên từ phía sau lưng, Vân Chính Thiên theo bản năng quay lại nhìn, nhất thời ánh mắt lộ lên một vệt tiếu ý. Bởi vì chủ nhân của đạo thanh âm này ngoài ai khác chính là Hoàng Võ.

Vân Chính Thiên nhẹ nhàng nói.

“Cầu còn không được”.

Trong lớp hồn sư này, thực lực mạnh mẽ nhất phải nói đến hai tên vừa mới vào học không lâu. Các môn sinh khác khi nghe Vân Chính Thiên đáp ứng, vội vàng lui lại xa xa, tạo thành một bãi đất trống, chăm chú theo dõi.

Vân Chính Thiên tu vi tuy mới một hoàn nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ, đến Can Hữu Long vẫn bại trong tay hắn, còn đối với Hoàng Võ bọn họ vẫn vô cùng tò mò, bởi vì hắn vẫn chưa chân chính giao đấu một lần nào.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi Vân Chính Thiên đánh chết tên biến thái, Hoàng Võ vẫn trong trạng thái án binh bất động. Một phần vì lo ngại vẫn có cường giả âm thầm trấn thủ Bàn Long môn, theo thời gian trôi qua, hắn lại có một suy đoán khác.

Thực tế Bàn Long môn vốn không có cường giả nào âm thầm tọa trấn cả, chỉ còn lại những học viên ở lại trấn thủ. Mà người có khả năng đánh chết Mộng U trưởng lão chỉ có Can Hữu Long, mà Can Hữu Long thực lực tuy cường hãn, nhưng Hoàng Võ tin chắc bản thân có thể đem hắn đánh bại dễ dàng.

Cho nên người đáng nghi còn lại chỉ còn Vân Chính Thiên.

Thách đấu với Vân Chính Thiên, là hy vọng có thể chứng minh cho suy đoán của hắn là chính xác.

Vân Chính Thiên trong lòng rít một hơi lạnh, tử sắc hồn hoàn dâng lên, trên tay cũng lóe lên một vệt sáng. Hắc Kiếm đã xuất hiện.

Hoàng Võ cũng không dám khinh thường, Ám Ma Liêm Đao xuất hiện trong tay, hai vòng hồn hoàn một Hoàng một Tử cũng đồng thời bay lên.

Hai bên nhìn nhau chằm chằm, không khí đột nhiên căng thẳng.

“Vụt”. Động trước lại là Vân Chính Thiên thực lực thấp hơn. Hắc Kiếm lăng lệ quét một đường thẳng về hướng Hoàng Võ. Bất quá Hoàng Võ hai mắt ngưng tụ, hắn cũng không có tránh né mà trực tiếp hai tay đưa lên đón đỡ một đòn trọng kiếm này.

“OANH ——”.

Thanh âm kim loại va chạm vang lên, hai bên liên tục thiên triển bộ pháp linh hoạt, một hơi đánh ra vô số chiêu thức. Vân Chính Thiên chủ công, Hoàng Võ chủ động phòng thủ.

Những chiêu số này hoàn toàn thuần túy là lực lượng hình, cả hai vẫn chưa sử dụng bất kỳ hồn kỹ nào.

Sau một hồi giao đấu hơn mười chiêu, cả hai lại một lần nữa tách ra, khó phân biệt ai đang rơi vào hạ phong.

“Chỉ có một hoàn tu vi nhưng thể lực không kém chính mình là bao, tên Chính Thiên này thật bất thường” Hoàng Võ trong lòng thầm nghĩ.

Mặc dù chênh lệch giữa một hoàn và hai hoàn không quá xa, nhưng chung qui vẫn có sự chêch lệch, mà biểu hiện của Vân Chính Thiên, hoàn toàn đi ngược lại lý thuyết này.

Bí mật này, ngoài bản thân Chính Thiên ra vẫn chưa có người thứ hai biết được. Nền tảng Dịch Cân Kinh hắn tu luyện mấy năm nay rốt cuộc cũng phát huy tác dụng. Trong truyền thuyết Huyền Thiên Công của Đường Môn có khả năng đẩy nhanh tốc độ tu luyện cũng như cô đặc hồn lực, thì Dịch Cân Kinh lại có tác dụng điều hoàn hồn lực trong cơ thể theo một quĩ đạo hoàn mỹ.

Có tác dụng giảm thiểu tối đa thể lực tiêu hao cũng như giúp cho thân thể cứng rắn hơn rất nhiều. Nếu Vân Chính Thiên hắn đoán không sai, cường độ thân thể của hắn hiện tại có thể so với Đại Hồn Sư cấp 25.

Hoàng Võ trong lòng xuất hiện một tia nghi kỵ, ngay lập tức đệ nhất hồn hoàn lóe lên. Ám Ma Liêm Đao trên tay bỗng như hư huyễn lập lòe, trong tíc tắc đã tác thành hai thanh Ám Ma Liêm Đao, phân biệt nằm trên hai tay của hắn.

Chỉ có điều Ám Ma Liêm Đao này chiều dài chỉ bằng một nữa mà thôi.

Đệ nhất hồn kỹ của Hoàng Võ có tác dụng gia tăng tốc độ tấn công, không những vũ khí phân tách thành hai phần vô cùng linh hoạt, mà hồn lực tiêu hao cũng giảm đi ba phần.

Vân Chính Thiên hai mắt hơi híp lại, lại hít sâu một hơi, bởi vì tiếp theo Hoàng Võ sẽ tấn công hắn bằng toàn bộ sức lực, chắc chắn vô cùng kinh khủng.

“Phốc”. Hoàng Võ thân ảnh đột nhiên biến mất, là do quá nhanh nên không thể nhìn thấy. Vân Chính Thiên khẽ rùng mình, bất quá phản xạ của hắn vô cùng nhanh nhẹn. Hắc Kiếm nhanh như chớp đưa ra phía sau cổ.

“CHENG ——”.

Ám Ma Liêm Đao đánh xuống lại bị Hắc Kiếm đỡ lấy, ngay lập tức Vân Chính Thiên xoay mạnh phần hông, đem Hắc Kiếm chém ra một đường mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại đánh vào hư không.

“HaHa, ngươi có thể theo kịp tốc độ của ta hay không?”

Hoàng Võ thanh âm không biết từ đâu vang lên. Bằng chính khả năng này, hắn đã chém giết không biết bao nhiêu người, trong đó cũng có không ít thực lực mạnh hơn hắn hồn sư.

“PHẬP ——”.

Một vệt máu lóe lên, Ám Ma Liêm Đao đã chém một phát vào đùi của Vân Chính Thiên, máu tươi bán ra nhiễu cả xuống mặt đất, rõ ràng vết chém rất sâu.

Thấy cảnh tượng này, Can Hữu Long thất kinh lên tiếng.

“A Võ, giao đấu không nên đả thương đồng môn a”.

“Đồng môn, các ngươi chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi”.

Lời nói của Hoàng Võ kèm theo sát ý kinh người không ngừng lan tỏa ra khiến môn sinh Bàn Long môn không khỏi hoảng sợ.

“Ngươi là gián điệp trà trộn vào”.

Tiểu Mã một bên hét lớn. Dưới con mắt kinh ngạc của các môn sinh còn lại, Hoàng Võ rốt cuộc đã lộ nguyên hình.

“Hắc hắc, phải thì đã sao. Các ngươi cũng không thể sống sót khỏi hôm nay”.

Dứt lời, từ trong người hắn lấy ra một viên thủy tinh màu đỏ thảy lên trời. Thủy tinh vừa bay lên lập tức nổ thành một màn khói màu đỏ, theo không khí khuếch tán ra. Chưa dừng lại ở đó, hắn lại lấy ra một cái hồn đạo khí có hình thù kỳ lạ, nhanh chóng kích hoạt.

Tức thì một vòng ánh sáng màu xanh lập tức bao phủ toàn bộ khuôn viên Bàn Long môn, sau khi hoàn thành bao phủ, màn chắn này lập tức chuyển thành vô hình.

“Là hồn đạo vòng bảo hộ, hắn muốn cô lập chúng ta”.

“Ta đã nói hôm nay các ngươi phải tán thân chỗ này”.

Hoàng Võ ngửa mặt lên trời cười lớn.

Xem ra màn khói đỏ chính là tín hiệu cho viện binh ở bên ngoài kéo tới hỗ trợ. Nếu như bọn chúng tới, Bàn Long môn hết chơi a.

Vân Chính Thiên là người duy nhất còn bình tĩnh, hắn hét lên.

“A Long, Tiểu Mã. Hai người các ngươi dẫn bọn họ trốn đi, Hoàng Võ giao cho ta”.

“Không được, một mình ngươi không phải đối thủ của hắn, ta sẽ giúp ngươi, A Mã ngươi dẫn mọi người đi đi”.

Can Hữu Long đầy đủ nghĩa khí, thấy địch không lui, có phong phạm đại tướng. Một lời này đã làm Chính Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt khác.

“Vậy ta giao hắn cho hai ngươi. Mọi người còn lại theo ta vào trong phủ”.

Tiểu Mã thực lực yếu kém, vốn không thể hỗ trợ được cho nên nhanh chõng lĩnh nhiệm vụ bảo vệ các môn sinh còn lại. Bàn Long môn thành lập đã lâu, mật thất an toàn vẫn tồn tại, chỉ cần vào được trong đó, giữ được tính mạng thì mọi thứ đề sẽ khác.

Ngay lúc Tiểu Mã cũng những môn sinh còn lại rút đi thì một thanh âm nữ nhi đột nhiên vang lên.

“Ta ở lại giúp các ngươi”.

Vân Chính Thiên nhìn sang, chủ nhân của thanh âm này không ngờ là Mộng Hồng Nhan. Nàng sau khi nghỉ ngơi vài ngày đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái, lúc này chủ động ra giúp hẳn phải có lý do.

“Đừng như vậy, mau theo ta”.

Tiểu Mã nhất thời quát lên. Bất quá Mộng Hồng Nhan vẫn kiên quyêt lắc đầu.

“Ta cũng là hai hoàn hồn sư, để ta giúp hắn, với lại Bàn Long môn cũng là nhà của chúng ta, để cho bọn sát nhân này lộng hành, ta không nhịn được”.

Ngữ điệu cứng rắn của Mộng Hồng Nhan làm Tiểu Mã nhất thời không đối đáp được, chỉ đưa mắt qua nhìn Chính Thiên một cái.

Đối với thực lực Mộng Hồng Nhan, người hiểu rõ nhất có lẽ là Vân Chính Thiên hắn. Hỏa Tinh Quyền Trượng võ hồn tương đối mạnh mẽ, nàng lại là hai hoàn Đại Hồn Sư, nhất định có ích.

Tiểu Mã thấy Vân Chính Thiên khẽ gật đầu, đành bất đắc dĩ rút đi.

Mắt thấy môn sinh Bàn Long môn chạy trốn, Hoàng Võ đáy mắt lộ rõ sự khinh thường. Bởi vì có trốn đi đâu chăng nữa vẫn không chạy khỏi khuôn viên Bàn Long môn. Chỉ cần trước mắt đem ba người này đánh bại, còn có ai cản hắn đồ sát một phen.

Nhưng có thực đối mặt với Vân Chính Thiên thần bí, Can Hữu Long mạnh mẽ võ hồn cùng Mộng Hồng Nhan với đấu chí rực lửa, Hoàng Võ hắn lại có tự tin nắm chắc?

Tất nhiên là không, bất quá hắn vẫn mỉm cười, bởi vì viện binh đã đến.

“Để ngươi chờ lâu Hoàng tiểu đệ”.

Người vừa tới vóc người thon dài, dung mạo bình thường bất quá ngay khi thân ảnh người này xuất hiện đã làm Can Hữu Long trợn trắng cả hai mắt.

Người này, hắn nhận thức.

Khoác trên người Lam bào, hai bên có thiêu long phụng hoa văn, đại biểu cho Bàn Long môn cao tầng quần áo. Người này không phải ai khác, đích thị là người của Bàn Long môn.

Nhưng tại sao lúc này lại thân mật với Hoàng Võ như vậy.

“Hoàng đội trưởng, ngươi tại sao lại ở đây … “

Can Hữu Long hỏi.

Vị này đội trưởng vốn dĩ trực thuộc Huyền Vũ thành, tên là Hoàng Chính. Huyền Vũ thành quân lực vốn dĩ đang đợi lệnh từ Môn chủ truyền tới, tất nhiên không nên có mặt tại đây.

“HaHa, để ta nói cho các ngươi biết, Hoàng đội trưởng mà các ngươi hay nhắc đến, vốn dĩ là người của Hắc Phong trại bọn ta, hắn còn là đại ca của ta nữa”.

Hoàng Võ đắc ý cười nói.

Ngay lúc này, sắc mặt Can Hữu Long cùng Mộng Hồng Nhan một màu xám tro. Nói như vậy, ngay từ lúc đầu bọn hắn vốn đã bị kẻ địch âm thâm lên kế hoạch từ bên trong.

Chức vị đội trưởng Bàn Long môn ý vị như thế nào? Chỉ có hồn sư từ ba hoàn Hồn Tôn trở lên mới có tư cách tiếp nhận. Ngoài ra khả năng chiến đấu là không thể bàn cãi.

Tương quan lực lượng lúc này đột nhiên thay đổi. Một Hồn Sư, hai Đại Hồn Sư có thể chống lại một Đại Hồn Sư, một Hồn Tôn hay không, tin chắc đáp án không cần nói cũng biết.

Bất quá trong lúc Can Hữu Long cùng Mộng Hồng Nhan ý chí giảm xuống, Vân Chính Thiên bên cạnh cắm Hắc Kiếm xuống mặt đất, một tay điểm huyệt đạo chỗ vết thương, cười cười nói.

“Thì ra ngoài tên Hồn Tôn hôm trước ra, vẫn còn một tên nữa”.

Lời vừa nói ra, cả bốn người đồng loạt nhìn về phía Vân Chính Thiên. Trong đáy mắt huynh đệ Hoàng Võ dâng lên sát khí ngập trời, nói như vậy Mộng U trưởng lão rõ ràng bị Vân Chính Thiên giết chết.

Còn đối với hai người A Long lại tràn đầy kinh ngạc.

Sau khi điểm huyệt, vết thương đã không còn chảy máu, Hắc Kiếm lại nắm chặc trong tay, Vân Chính Thiên nhìn thẳng hai huynh đệ Hoàng Võ, khẽ nói.

“Đến thêm một tên thì giết thêm một tên”.