..............
“Đến ngươi rồi.”
Vân Chính Thiên quay lại nhắc nhở. Can Hữu Long mạnh mẽ gật đầu một cái, ngay sau đó phóng người lộn một vòng trên không, trực tiếp đặt chân lên võ đài.
“Thằng màu mè.” Lương Thế Nhân khóe miệng hơi co giựt một cái, sau đó cả đám cùng liếc nhìn về phía đối diện, chờ đợi đối thủ của Can Hữu Long lên đài.
Kỳ thực ngoài đội trưởng các đội ra, những thành viên trong đội rất ít khi được nhắc đến, vì vậy Dĩ Văn bên Bạch Hổ thành cũng đồng dạng như vậy, không rõ hắn thực lực như thế nào.
Can Hữu Long ánh mắt hồi hộp, ngay khi vừa nhìn thấy đối thủ của mình, hắn có chút cứng đờ ra. Bởi vì Dĩ Văn thể trạng, so với hắn to hơn không ít, phải đến gấp rưỡi a. Can Hữu Long nương theo tu vi tăng lên, cường độ thân thể cũng vì vậy mà biến đổi, thế nhưng so với Dĩ Văn bên kia, chỉ có thể đứng tới lỗ tai.
Tuy nói không chắc đối thủ mạnh mẽ sẽ to con, nhưng mấy thằng to con thường rất mạnh. Cho nên mắt thấy đối phương to con như vậy, Can Hữu Long một mặt dở khóc dở cười. Hắn bốc thăm quá trình tương đối may mắn, không đụng phải bất kỳ tên đội trưởng nào, thế nhưng trước mắt đối thủ như vậy, làm hắn không thể cười nổi.
Dĩ Văn tuy rất to con, nhưng mỗi bước chân lại nhẹ tựa lông hồng hoàn toàn không sản sinh dư thừa lực lượng nào. Chính điều này càng làm Can Hữu Long thêm phần lo lắng. Phàm là hồn sư có khả năng chưởng khống lực lượng đến mức như vậy, đều là người có thực lực bất phàm a.
“Hắn võ hồn có thể là siêu cấp phòng ngự hệ.” Can Hữu Long cắn răng nói. Theo phán đoán của hắn, với thể trạng như vậy Dĩ Văn không phù hợp làm cường công cho lắm, mẫn công càng không thể rồi, vì vậy chỉ có thể nghiên về phòng ngự hệ.
Chỉ cần nghĩ tới việc Dĩ Văn là một tên mẫn công cũng làm hắn cảm thấy buồn cười. To con như vậy mà là mẫn công, không thể nào.
Còn nếu Dĩ Văn quả thực là phòng ngự hệ, vậy thì trận chiến này cực kỳ khốc liệc a.
“Ba... Hai... Một... Bắt đầu.”
Ngay khi đếm ngược hoàn tất, cả hai lập tức thả ra võ hồn của chính mình.
Thiên Nguyên Long khí tức vừa xuất hiện, sau lưng hắn đệ nhất hồn hoàn cũng đồng thời lóe lên, Thiên Long Hộ Thể.
Can Hữu Long từ khi hấp thu Bá Vương Long tinh huyết, đem tới hiệu quả nghiên trời lệch đất. Võ hồn của hắn vốn dĩ là Địa Nguyên Long, cùng với Bá Vương Long thuộc nhánh Địa Long chủng loại, độ phù hợp cực cao. Vì vậy ngay khi sử dụng Thiên Long Hộ Thể, có một cái hư ảnh cự long màu đen ẩn hiện sau lưng.
Trên người hắn mọc lên trùng trùng điệp điệp vẩy rồng màu xám, bên ngoài phát ra hào quang màu đen, nhìn vô cùng quái dị. Bất quá, khí tức này có thể so sánh với Chân Long khí tức tồn tại.
Một đôi Long Trảo thuận theo nhô lên, hiện tại Long Trảo chiều dài đã vượt quá một mét, nhìn sơ qua cũng thấy bá khí vô cùng.
Chỉ tiếc một điều tu vi của hắn còn chưa tới năm hoàn Hồn Vương, nếu không quả thực sẽ là tồn tại khủng bố của khảo nghiệm năm nay.
Dĩ Văn trong thấy Can Hữu Long biểu hiện, trong mắt lập tức thu liễm lại vài phần. Sau khi phóng thích võ hồn, trên người hắn cũng bắt đầu biến hóa.
Một lớp lông vũ màu trắng mọc ra, trải dài khắp toàn thân, đặc biệt là bên dưới cánh tay của hắn, có một đôi cánh chim xuất hiện. Xung quanh hắn có một loại cảm giác nhẹ tâng, tựa như phong nguyên tố đều mang đến hậu thuẫn cho hắn.
“Không thể tin được, là mẫn công hệ!”
Can Hữu Long thấy vậy không khỏi giật mình một cái, Dĩ Văn tên này không phải phòng ngự hệ mà lại mẫn công hệ, hơn nữa lại còn là phi hành mẫn công hệ.
Chỉ có điều thể trạng Dĩ Văn cùng với võ hồn của hắn thực sự không tương xứng, hiện tại nhìn không khác gì một con chim cơ bắp a.
“Ha h...” Can Hữu Long không khỏi đưa tay lên che miệng lại, cố gắng nín cười.
“Ngươi cười cái gì?” Dĩ Văn nhãn lực không tệ, nhìn thấy Can Hữu Long có thái độ khinh thường, tức giận hỏi.
“Ta... Ha ha ha...Nhìn ngươi thật mắc cười... ha ha ha.”
Rốt cuộc không nhịn được, Can Hữu Long cười giòn một tiếng, kéo theo khán giả cũng phải bật cười theo. Trận chiến dự tính khốc liệt nhất thời trở thành màn tấu hài vui nhộn.
Bị sỉ nhục, ngay lập tức sắc mặt Dĩ Văn chuyển sang màu tím tái, hắn bình sinh ghét nhất là bị cười chê khi võ hồn phụ thể. Nhớ năm xưa cũng có một tên đối với hắn như vậy, liền bị hắn phế bỏ cả hai tay.
Biết làm sao được, vốn dĩ hắn sinh ra đã to con như vậy rồi, ông trời bất công lại ban cho hắn võ hồn thuộc mẫn công hệ, lại có hình dạng chim bồ câu trắng.
Dĩ Văn mang theo khuôn mặt giận dữ, hai cánh đập mạnh đem thân thể bay lên không trung. Đệ nhất hồn hoàn theo đó sáng lên, tức thì một đạo gió lốc theo hai cánh triển khai, bay thẳng tới Can Hữu Long vị trí.
“Chết đi tên khốn.”
Hưu!
Đối với kẻ địch có khả năng phi hành, Can Hữu Long ngược lại vô cùng bình tĩnh. Mặc kệ Dĩ Văn có thể phi hành đi chăng nữa, chung qui vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định mới có thể thi triển hồn kỹ công kích được.
Mà Thiên Nguyên Long võ hồn của hắn, đa số hồn kỹ đều có khả năng viễn trình công kích, khoảng cách tương đương không ngắn.
Hai tròng mắt lóe lên một tia hắc sắc, tức thì hư ảnh cự long sau lưng hắn chợt gầm vang một tiếng liền đem đạo gió lốc đang bắn xuống trực tiếp đánh tan đi. Ngay sau đó Can Hữu Long không dám chậm trễ, một chân giẫm xuống đất tùy theo bắn người lên không trung.
Long Trảo đột nhiên lóe sáng, đâm tới trước ngực Dĩ Văn.
Dĩ Văn tâm trạng còn đang tức giận, thì khủng bố khí tức đã ập tới trước mặt khiến hắn không khỏi lúng túng. Mặc dù hắn không có sở hữu Long loại võ hồn, nhưng Long khí tức trên người Can Hữu Long cũng có khả năng áp chế hắn một phần thực lực.
Nếu để Long Trảo này đâm trúng, Dĩ Văn liền thua trận. Bất quá, hắn có tự tin đăng ký tham gia, tất nhiên thực lực không thể tầm thường như vậy. Ngay lúc này đệ nhị hồn hoàn lóe lên, hai cánh chim của hắn sau lưng vốn vô cùng mềm mại đột nhiên hóa thành hai thanh lợi khí sắc bén, từ phía sau chém tới, đem Long Trảo của Can Hữu Long cản lại.
“KHANH ——.”
Song phương va chạm làm lóe lên một vệt lửa điện, Dĩ Văn đắc thủ liền rút lại hai cánh chuẩn bị chém xuống tiếp thì hắn bất ngờ nhận ra. Can Hữu Long lại nương lấy lực phản chấn mà nhảy ngược lại, đặt chân xuống mặt đất.
“Ngươi sợ à?” Dĩ Văn tức giận quát.
Can Hữu Long nghe vậy, lại làm mặt hề cười nói:
“Ta không biết bay, có ngu mới cùng ngươi ở trên đó đánh. Ngươi có giỏi thì xuống đất đi, xem ta làm gỏi như ngươi thế nào?”
“Ngươi...”
Dĩ Văn không phải người miệng lưỡi tự nhiên nói không lại Can Hữu Long, hắn đành cố gắng nuốt trôi cơn giận này, sắc mặt càng thêm tím tái.
Dường như lửa giận chiếm lĩnh tâm trí, Dĩ Văn hai cánh lần nữa hóa lại mềm mại như cũ, trực tiếp vỗ nhẹ liền đem thân thể hắn cấp tốc sà xuống. Tốc độ cực nhanh, loáng thoáng chỉ thấy Dĩ Văn trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang mà bắn đi.
“Tốc độ thật nhanh.” Trên khán đài có không ít mẫn công hệ hồn sư lên tiếng khen ngợi.
Bất quá đối mặt với thế công của Dĩ Văn, Can Hữu Long trên mặt đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm. Ngay khi khoảng cách va chạm rất gần, sau lưng hắn đệ tam hồn hoàn sáng lên.
Thiên Long Hám Địa.
“ẦM——.”
Một cỗ kình lực theo bàn chân hắn giẫm xuống đất, tại bốn phương tám hướng gào hét mà phóng ra, trong chớp mắt đã bao phủ Dĩ Văn thân thể vào bên trong.
Mặc kệ Dĩ Văn tốc độ kinh người cỡ nào, rơi vào phạm vi chấn động của Thiên Long Hám Địa, mọi trạng thái tấn công đều bị giải trừ, thêm vào đó lực chấn động trực tiếp đánh sâu vào tinh thần bên trong.
“A.”
Dĩ Văn hai mắt ngưng trọng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cảm giác đau đớn cùng cực, thế nhưng hắn ý chí hơn người, trong nháy mắt lấy lại một chút bình tĩnh, đệ tứ hồn hoàn liền sáng lên.
Lóe!
Một tầng hào quang màu trắng từ mi tâm của hắn bay ra, nhanh chóng khuếch tán vào trong không khí, tạo thành một cái lồng phòng hộ vững vàng.
Dĩ Văn làm sao không biết bản thân đã trúng phải công kích tinh thần của đối thủ. Hắn là đang lo lắng, Can Hữu Long nhân lúc bản thân mình còn đang đau đớn sẽ thừa hư mà nhập, vì vậy trực tiếp triển khai hồn kỹ bảo hộ.
Can Hữu Long ngước mắt nhìn lên lồng bảo hộ bên trên, trên mặt không một chút do dự giẫm chân xuống đất, bắn thẳng lên không trung, miệng phun ra một đoàn hắc quang công kích.
“HỐNG ——.”
Thiên Long Hống đánh trực diện vào lồng bảo hộ khiến nó run lên mãnh liệt. Dĩ Văn tình trạng bây giờ, đã không thể đem trình độ lồng bảo hộ này duy trì ở trạng thái tốt nhất, rốt cuộc dưới Thiên Long Hống của Can Hữu Long, từng gợn sóng hồn lực từ từ tróc ra. Một khắc sau liền nổ tung thành vô số mảnh vụn.
“ẦM——.”
Dĩ Văn tấm lưng to tướng nện thẳng xuống mặt đất, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn trong lòng vô cùng hối hận, nếu như không phải hắn bị kế khích tướng của đối phương dẫn dụ mà liều lĩnh tấn công thì sẽ không rơi vào thiên la địa võng của Can Hữu Long.
Can Hữu Long này cũng lắm mưu nhiều kế. Từ đầu đến giờ, Dĩ Văn đều không thể phát huy được ưu thế tốc độ của mẫn công hệ, ngay cả khả năng phi hành đều không thể giúp hắn được nhiều.
Đệ tứ hồn kỹ bị phá, Dĩ Văn hội bị thương, đồng thời hồn lực tiêu hao không ít. Mà đối phương bên kia lại không gấp gáp công tiếp, chứng tỏ hắn tính toán cực kỳ cẩn trọng.
Can Hữu Long bản thân cũng tiêu hao hồn lực nhất định, nhưng tuyệt đối ít hơn so với Dĩ Văn bên kia. Mà bây giờ bản thân đang chiếm cứ thượng phong, không cần phải công kích liên tục, vạn nhất sơ xuất liền lật thuyền trong mương.
Dĩ Văn vào lúc này hai mắt mơ hồ, đối phương không những bày ra thực lực mạnh mẽ, mà tâm trí còn thành thục như vậy, hắn tự thẹn không sánh bằng. Suy nghĩ một hồi, Dĩ Văn rốt cuộc lên tiếng:
“Ta chịu thua.”
“Đa tạ.” Can Hữu Long mỉm cười ôm quyền hành lễ.
Đối phương chịu thua, hắn dĩ nhiên thuận lợi thông quan, tiến vào bát cường. Trận này nhìn qua thì thấy Can Hữu Long chiến rất dễ dàng, nhưng sự thật không phải như vậy. Nếu như Dĩ Văn không hấp tấp mắc mưu, e rằng trận chiến còn lâu mới kết thúc.
“Hay lắm A Long.” Vân Chính Thiên cười nói. A Long thể hiện bản lĩnh vượt trội như vậy, vẫn là lần đầu tiên bọn hắn được thấy, nhất thời vô cùng kinh hỷ.
“Đừng thần tượng ta.” Can Hữu Long một tay đưa lên sờ sờ lỗ mũi nói.
“Cái thằng.” Lương Thế Nhân kẹp cổ hắn cười mắng.
Thành viên đầu tiên của Long Thần thành tiểu đội giành được thắng lợi, cả đám đều vui mừng. Cứ mỗi một trận thắng, đều đem địa vị danh vọng của bọn hắn ở trong Quân Đoàn tăng cao lên.
Mặc dù gia nhập Thiên Quân không phải mục đích chính, nhưng biểu hiện tốt cho Thành Chủ thấy, thì sẽ có cơ hội gia nhập Vệ Binh a.
Mục Vô Ưu lại xuất hiện trên võ đài, nói:
“Trận thứ ba. Độc Phong đấu với Mã Thiên Hoa.”
“Thiên Hoa, cố lên.” Vân Chính Thiên mỉm cười nói.
Mã Thiên Hoa nhìn hắn cười nhẹ, sau đó mang theo hừng hựng chiến ý xông lên võ đài. Một đầu tóc đỏ khinh động trong gió, nàng mặc một bộ y phục lụa màu đỏ ôm sát thân thể, để lộ ra từng đường cong nóng bỏng.
Phải nói càng thành thục, Mã Thiên Hoa cơ thể càng phát dục khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm rõ rệt. Với dung mạo tuyệt trần như thế này, cho dù gặp phải đối thủ mạnh cỡ nào cũng đành bảo lưu một chút thương hoa tiếc ngọc a.
Đây chính là lợi thế chỉ dành riêng cho siêu cấp mỹ nữ.
Nhìn thấy Mã Thiên Hoa, ba người Vương Hạo, Đái Thiên Huyền và Từ Thiên Phong không khỏi nhúc nhích trong tròng mắt. Tuy nói nàng thực lực so với ba bọn họ thua một điểm nhưng vẻ đẹp của nàng lần đó đều động lại trong lòng bọn hắn một chút.
Chỉ có điều cả ba người đều cảm thấy nàng cùng với Vân Chính Thiên là một cặp, cho nên Từ Thiên Phong lẫn Đái Thiên Huyền đều không muốn tiếp xúc quá nhiều. Chỉ có Vương Hạo không xem Vân Chính Thiên ra gì cho nên thường lên tiếng gây sự.
“Nếu là ta ra trận, e rằng cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi. Bất quá Độc Phong tình huống lại khác a.” Đái Thiên Huyền có chút bất đắc dĩ nói.
Ngay khi Độc Phong vừa tiến lên võ đài, thì không ít người há mồm trợn mắt. Bởi vì người gọi là Độc Phong này, không biết làm nam hay là nữ. Từ phong cách ăn mặc cho đến gương mặt không thể nào xác định được.
“Nha đầu thối, đừng nghĩ dùng mỹ nhân kế là được ta nương tay.”
Độc Phong lên tiếng. Bất ngờ giọng nói của hắn vô cùng quái gở, không phân biệt được là nam hay là nữ.
Mã Thiên Hoa cũng hơi giật mình, sau đó lại nhìn Độc Phong nói:
“Ta cũng cần ngươi nương tay à. Tới đây.”
Mục Vô Ưu thấy cả hai đấu khẩu căng thẳng, vội vàng lên tiếng:
“Từ từ hai đứa, nghe ta hiệu lệnh.”
“Ba... Hai... Một... Bắt đầu.”
..............