Đấu La Đại Lục, Nhân Vực.
“ẦM ——“
“ẦM! ẦM ——“
“ẦM! ẦM! ẦM ——“
“Oa! Lại gầm nữa. Xem ra hôm nay khí trời đặc biệt không tốt”
Một tên nam tử đang hỳ hục cày ruộng, đột nhiên trên trời vang lên vô số tiếng gầm vang vọng, sấm chớp giật lên liên hồi, giống như một cơn giông bão khủng khiếp chuẩn bị trút xuống, hắn ngẩng đầu lên trời khẽ chau mày nói.
“Được rồi Tân ca, chúng ta gặt hết phần này lập tức trở về, dạo này trời cứ hay như thế, mùa màng thất thu, xem ra năm nay lại đói kém nữa rồi”.
Bên cạnh có một nữ tử đang gánh lúa, lên tiếng than thở. Mùa vụ mỗi năm thu hoạch không có bao nhiêu, chỉ vừa đủ để bán ra một ít tiền tiêu xài, còn lại dự trữ để nấu cơm cho gia đình.
Đấu La Đại Lục sau một vạn năm, thời đại nhân loại nắm giữ vận mệnh của mình đã qua đi, bây giờ hồn thú mới là chân chính chúa tể tại mảnh đại lục này. Nhân loại thì thu mình trong Nhân Vực nhỏ bé, hầu hết mọi người đều mưu cầu cái ăn sống qua ngày mà thôi.
“Phi nhi, chúng ta về thôi, hôm nay ta sẽ nấu cho nàng một bữa ăn thịnh soạn”
Nam tử tên Tân ca kia tiếu tiếu nói. Hắn tên đầy đủ là Vân Lý Tân, cùng với thê tử Hàn Phi là một trong số nhiều gia đình sống ở Long Thần thành.
Tòa thành này đặt tên theo một vị đỉnh cấp cường giả từng tồn tại một vạn năm trước, truyền kỳ về hắn, nhân loại hầu hết đều được học, hắn vốn dĩ đi từ một tên hồn sư sỡ hữu đỉnh cấp phế võ hồn từ từ đạp lên hết thảy, trở thành Phong Hào Đấu La cấp bậc.
Hắn chính là Đường Vũ Lân, phong hào Long Thần Đấu La, dùng thực lực mạnh mẽ quét ngang vô số hung thú, giành lại từng mảnh lãnh thổ cho nhân loại, trong đó có tòa thành thị này.
Để tưởng nhớ công ơn Long Thần Đấu La, thành chủ quyết định đổi tên thành Long Thần thành. Mà Long Thần thành ngoại vi khu vực chính là Long Thần thôn.
Chính là nơi thôn nhỏ này xuất hiện dị tượng trời gầm và vô số thanh âm kinh khủng.
Trong lúc Vân Lý Tân và Hàn Phi chuẩn bị ra về, gió bất chợt thổi mạnh hơn, nhanh chóng làm đổ cả những bao lúa họ vừa thua hoạch được.
Vân Lý Tân toan chạy tới thu dọn thì đột nhiên cả vùng trời tối sầm lại, một cái bàn tay to lớn đột nhiên xuât hiện, hung hăng xé rách cả bầu trời, tạo thành một vệt đen ngòm hắc động. Bên trong đó rõ ràng có vô số đạo bạo phong càn quét mà ra.
Vân Lý Tân thấy một màn này lập tức nội tâm kinh sợ, hắn sợ rằng hung thú đang xuất hiện tấn công Long Thần thôn. Chỉ có hung thú mới có thể phá toái không gian mà đến.
Hồn thú cấp bậc chia làm mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm và mười vạn năm. Hồn thú đạt tới mười vạn năm tu vi liền có hai sự lựa chọn mang tính định mệnh. Một là nó có thể trùng sinh thành nhân loại, như vậy tu vi lập tức mất hết, phải tu luyện lại từ đầu. Sau đó chỉ cần đạt tới Hồn Thánh cấp bậc liền chân chính hóa thành người.
Trong lịch sử có rất nhiều trường hợp hồn thú mười vạn năm đi theo con đường này, ví như thê tử của Hải Thần Đường Tam, người sáng lập Đường Môn uy danh hiển hách suốt ba vạn năm qua. Nàng là một đầu Nhu Cốt Thỏ mười vạn năm trùng sinh thành người.
Bất quá lựa chọn này quá sức mạo hiểm, xui xẻo nhất có thể bị cường giả cấp độ Phong Hào Đấu La cảm nhận được khí tức hồn thú, ra tay liệp sát. Nhưng bây giờ hầu hết hồn thú đều không màng đến hướng đi này nữa. Căn bản nhân loại thiên phú trong mắt bọn chúng, đã không còn quan trọng.
Lựa chọn thứ hai chính là tiến hành độ kiếp mỗi mười vạn năm, nếu thành công lập tức xếp vào hung thú địa vị, từ đây chỉ có thể tiếp tục tu luyện, không thể trùng sinh thành người nữa.
Cho nên hung thú trong một vạn năm trở lại đây, xuất hiện không ít. Đến nỗi nhân loại đã vô phương chống cự được nữa.
Phá toái không gian mà đến, đích xác chỉ có hồn thú cấp bậc hung thú có năng lực này. Vân Lý Tân và Hàn Phi không hẹn mà cùng cắm đầu chạy như điên. Đối mặt những thứ này, bọn họ căn bản không có khả năng chống đỡ.
Lúc hai người đang bỏ chạy thì từ trên trời cao đánh xuống một tia cực đại lôi điện, xé nát cả một vùng đất. Ngay vị trí lôi điện đánh xuống, xuất hiện một đoàn lôi vân như ẩn như hiện, phản phất mắt thường đều có thể nhìn thấy linh lực gào thét như bão vũ, một mảnh nặng nề khí tức phủ xuống bao trùm cả không gian.
“Oe.. Oe..!”
“Oe.. Oe.. Oe..!”
Một tiếng khóc hài tử bất ngờ vang lên trong không gian hỗn loạn đó, rốt cuộc bay vào trong tai Hàn Phi. Nàng cước bộ lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên nghe ngóng.
“Nàng làm sao thế, mau chạy tiếp đi”.
Thấy thê tử đứng lại, Vân Lý Tân quay lại hét lên.
“Ta nghe được có tiến hài tử khóc đâu đây, phải quay trở lại tìm thôi, nếu không nó sẽ không sống nổi”.
“Không được” Vân Lý Tân nghe vậy lập tức cả kinh. Dị tượng xuất hiện làm trời đất nghiên lệch như thế này, cho dù có chạy vào trong thành cũng không chắc thoát thân, nhưng còn nước còn tát chứ.
Sinh tử lúc này trong gang tấc, nghe thê tử nói vậy, hắn làm sao không nổi giận.
“Nàng không được đi, ở đây không có đứa bé nào cả, nàng nghe nhầm rồi”
Vân Lý Tân nói.
“Ta không có nghe lầm, chắc chắn là có, chàng cứ đi trước đi, một lát ta sẽ đuổi theo, không thể bỏ mặc một tinh linh nhỏ bé như vậy được”
Hàn Phi cứng đầu nói, sau đó nhanh chóng chạy ngượ?c lại. Thấy vậy Vân Lý Tân trong lòng thầm kêu khổ, thê tử của hắn trong thôn nổi tiếng là người có tấm lòng tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ không cần đền đáp, thân thiện với mọi người, được nhiều người quí mến.
Lúc này trong không gian có tiếng trẻ nhỏ khóc vang, làm sao nàng có thể bỏ mặt được. Bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Lý Tân lập tức chạy theo sau.
Không gian hỗn loạn, lôi vân ở bốn phương tám hướng tàn sát bừa bãi làm cước bộ hai người thập phần nặng nề, bất quá phu thê hai người vẫn kiên trì tiến lên phía trước xem xét.
Sắc trời lúc này đã bị một màn đêm đen tối bao phủ, hai người rất khó khăn mới có thể duy trì tiến hành tìm kiếm.
“Nàng có chắc ở đây chứ?”.
Vân Lý Tân lên tiếng hỏi.
“Ta nghĩ như vậy, thanh âm ấy đột nhiên vang lên trong đầu ta, như nó đang cầu xin sự giúp đỡ, chúng ta nên tìm kỹ một …”
Hàn Phi chưa dứt lời, thanh âm kinh hỷ lại vang lên.
“Tân ca, ở bên này, ta thấy rồi”.
Vân Lý Tân theo tiếng gọi của Hàn Phi mà chạy lại, chỉ thấy lúc này trên người nàng đang ẵm một đạo nhỏ bé thân ảnh. Là nam nhân tiểu hài tử, hắn một thân da thịt trắng nõn bụ bẫm, trên đầu lất phất vài cọng tóc màu bạch kim.
Vốn dĩ hắn đang quấy khóc, được Hàn Phi bế lên dỗ dành rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ. Hắn ngủ rất ngon, như bỏ mặc hết tình cảnh hỗn loạn đang diễn ra.
“Quấn hắn vào trong đây, chúng ta mau chóng trở về thôi”
Vân Lý Tân lấy ra một cái khăn to quấy lấy cơ thể tiểu hài tử vào trong, sau đó che chắn cho thê tử, hai người lập tức quay trở lại thôn.
Không biết tại sao từ khi phu thê họ tìm được đứa bé này, khí trời bắt đầu khởi sắc, linh lực tàn sát bừa bãi từ từ ảm đạm, không tới thời gian một nén nhang đã hoàn toàn biến mất. Trả lại một mảnh yên tĩnh cho Long Thần thôn.
“Nàng quá sức mạo hiểm, nếu lỡ như có chuyện gì thì sao”
Trở về nhà an toàn, Vân Lý Tân lên tiếng nhắc nhở. Nghe vậy Hàn Phi chỉ lè lưỡi cười nói.
“Ta cũng biết là nguy hiểm, bất quá ta với đứa bé này như có nhân duyên a, nếu không tại sao chỉ có mình ta nghe được tiếng kêu khóc của nó”.
Vân Lý Tân nghe vậy chỉ hừ lạnh nói.
“Là nàng đứng gần hơn nên nghe được chứ sao, được rồi dù sao cũng đem nó cứu ra, mau đem tắm rửa rồi tìm lại cha mẹ cho nó thôi”.
Sau đó hai người đi hết mọi căn nhà bên trong Long Thần thôn, cũng không có tìm ra được cha mẹ của đứa bé này, cũng không người nào biết nó là ai. Ngoài ra vẻ ngoài của nó có vẻ khác người, đa số người dân cũng không dám tiếp xúc quá nhiều.
Cuồi cùng phu thê Vân Lý Tân bất đắc dĩ đành phải nhận nuôi nó. Từ đây căn nhà nghèo nàn của họ lại có thêm một miệng ăn.
Tiểu hài tử không thể không có tên, Hàn Phi sau một đêm trằn trọc suy nghĩ đã quyết định đặt cho hắn một cái tên theo họ của Tân ca.
Hắn từ nay chính thức gọi là Vân Chính Thiên.
Vân Chính Thiên lớn lên bình thường như bao đứa trẻ trong thôn, chỉ có một điểm đặc biệt kỳ lạ là mái tóc của hắn một màu bạch kim, dù vậy hắn càng lớn càng bắt đầu lộ ra vẻ tuấn dật trên gương mặt, da dẻ hồng hào, tâm tính có phần trầm ổn, hoàn toàn không giống như những đứa trẻ khác.
Bởi vì bên trong hắn có một bí mật động trời. Toàn bộ ký ức của kiếp trước, Vân Chính Thiên vẫn còn nhớ rất rõ. Hắn là ai, hắn làm nghề gì, Chính Thiên hoàn toàn nhớ.
Kiếp trước của hắn, hắn sống rất thọ, bất quá không rõ vì lý do gì sau khi từ giã hồng trần, hai mắt nhắm lại một lát, mở ra thì đã xuất hiện tại mảnh đại lục này.
Xuất hiện trong hình hài một tiểu hài tử, không có khả năng vận động xoay trở, chỉ có thể chờ thời gian trôi qua mà thôi. Tuy nhiên Vân Chính Thiên càng lớn, những mảnh ký ức mơ hồ từ tự hiện ra rồi ghép lại với nhau. Đến lúc này hắn mới biết mình là một người xuyên không giả.
Sáu năm trôi qua thật nhanh.
Vân Chính Thiên vừa tròn sáu tuổi, vì không biết ngày sinh cho nên phu thê Vân Lý Tân lấy ngày ẵm hắn về mà làm ngày sinh nhật.
Phàm là thiếu niên đủ sáu tuổi, trong huyết mạch đã có một tia hồn lực xuất hiện, chỉ cần sau khi thực hiện nghi thức giác tỉnh vũ hồn, liền dựa vào tiên thiên hồn lực và quyết định vũ hồn đó có thể tu luyện hay không.
Nếu như ngươi có thể tu luyện hồn lực, đây là chân chính bước vào hồn sư giới. Ba vạn năm trước hoặc là bây giờ, hồn sư tại Đấu La Đại Lục có địa vị siêu nhiên. Bởi vì chỉ có hồn sư mới có khả năng đối đầu với hồn thú mà thôi. Người bình thường không thể làm được.
Cho nên có rất nhiều thiếu niên hy vọng, trải qua giác tỉnh vũ hồn quá trình, có thể trở thành một tên hồn sư, có như vậy mới đạt được địa vị cao trong xã hội này.
Vân Chính Thiên như bao đồng bạn khác, rất mong chờ quá trình giác tỉnh vũ hồn ngày hôm nay. Hắn nội tâm thập phần hồi hộp, kiếp trước một thân tu vi luyện kiếm đến lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa.
Bây giờ sẽ có vũ hồn như thế nào đây, hắn vô cùng tò mò a.