Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 196: Bá vương tăng phúc




Can Hữu Long bị một húc của Tiểu Tam hất văng lại đằng sau, trên người lưu lại không ít vết thương đang chảy máu. Cho dù phẩm chất Thiên Nguyên Long so với Tam Giác Long cao hơn một bậc nhưng dưới sự liên thủ của Tiểu Tam và Tiểu linh, hắn có vẻ không tiếp tục được bao lâu nữa.

“Chết tiệt.”

Can Hữu Long nghiến răng một cái, trên tay Long Trảo cọ xát vào nhau, dự tính xông lên, thì bất chợt cảm nhận khí tức Vân Chính Thiên đột nhiên biến mất.

Một cỗ chấn động cảm giác xuất hiện trong lồng ngực, Can Hữu Long lập tức xoay người nhìn về phía Vân Chính Thiên cùng Ngọc Tử Bối đang so đấu. Chỉ thấy hai người bọn hắn đều đã gục trên mặt đất. Ánh mắt dần trở nên hoang mang.

Vân Chính Thiên thực lực mạnh như thế nào, hắn làm sao không biết, thế nhưng trong tình huống đối đầu với Ngọc Tử Bối vẫn chỉ có thể cùng hắn lưỡng bại câu thương. Mặc dù thủ hòa với Hồn Vương sở hữu Lam Điện Bá Vương Long là chuyện cực kỳ kinh thiên động địa. Nhưng cũng vì vậy vô tình đẩy Long Thần thành tiểu đội rơi vào tình cảnh khá nguy hiểm.

Tiểu Tam và Tiểu Linh liên thủ lại, tuyệt đối có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn. Nếu như hắn cũng gục ngã, Long Thần thành số mệnh chỉ đi đến được đây.

Trong đầu liên tục suy nghĩ, hai mắt Can Hữu Long lúc này không hề trông thấy sự tuyệt vọng, thay vào đó lại phát sáng long lanh. Bàn tay siết chặt lại, y chí trong hắn càng trỗi lên mạnh mẽ.

“Lão đại, mọi lần đều là ngươi tự thân gách lấy mọi nguy hiểm, bây giờ hãy để cho A Long giúp ngươi một tay.”

Can Hữu Long tâm tình biến hóa khiến khí tức cũng biến hóa, làm hai người Tiểu Tam chú ý. Sau đó cả hai đồng loạt nhìn sang phía Vân Chính Thiên và Ngọc Tử Bối bên kia, cùng ồ lên một tiếng.

“Đội trưởng, hắn thua?”

Tiểu Tam giọng hơi cất cao lên nói, hai mắt không giấu được sự kinh ngạc. Còn Tiểu Linh thì tinh thần trút xuống không phanh.

Ngọc Tử Bối đối với bọn hắn có tính chất như thế nào, là chân chính hạch tâm linh hồn của Thanh Long thành tiểu đội. Hắn còn được gọi là hồn sư sở hữu Lam Điện Bá Vương Long võ hồn thuần khiết nhất vài ngàn năm trở lại đây.

Ngọc Tử Bối, là bất thế kỳ tài mà Thanh Long thành uẩn dưỡng nhiều năm mới sinh ra được. Hắn so với mấy tên như Đái Thiên Huyền hay Từ Thiên Phong cũng không chút nào thua kém.

Nếu như không phải đội viên Thanh Long thành quá nhược, chỉ sợ bọn hắn sẽ không bị loại ở đệ nhất khảo nghiệm. Xét riêng về khả năng chiến đấu, Ngọc Tử Bối có tư cách xếp trong năm người đứng đầu.

Thế nhưng bây giờ, bậc này thiên tài khi đơn đấu với một tên thiếu niên nhìn qua vô cùng bình thường chỉ có thể miễn cưỡng cùng hắn lưỡng bại câu thương một trận, dẫn đến cả hai trực tiếp thoát lực mà ngất xỉu.

Chuyện này có tính đả kích như thế nào, phải biết Vân Chính Thiên nhỏ hơn Ngọc Tử Bối hai tuổi, tu vi còn chưa có tiếp cận năm hoàn Hồn Vương. Nếu thực sự cho hắn một chút thời gian, e rằng Ngọc Tử Bối không còn là đối thủ ngang hàng được nữa.

Cảm thấy Tiểu Linh tâm tình ngây ngốc, Tiểu Tam lập tức thanh tỉnh lại, nói:

“Ngươi bình tĩnh lại đi. Chỉ cần chúng ta đem tên mập trước mặt giải quyết, vẫn có thể giành lấy chiến thắng.”

Tiểu Tam lời nói không sai, tức thì Tiểu Linh khôi phục lại tinh thần, nàng hai mắt tràn ngập sát khí, không nói không rằng trực tiếp phóng thẳng tới Can Hữu Long vị trí.

Can Hữu Long đối với thế công của Tiểu Linh vẫn không chút nào lo sợ, nàng là một tên khống chế hệ chiến hồn sư, va chạm trực tiếp hẳn không phải ưu điểm của nàng.

Hoa Quyển Sinh vào lúc này tay áo phất lên, Mạn Đà La Hoa hư ảnh hiện ra rõ rệt, sau đó có ba đạo lưu quang lại rớt vào đỉnh đầu của Can Hữu Long, khiến lớp long lân trên người hắn càng tỏa ra mãnh liệt hắc quang.

“HỐNG.”

Gầm to một tiếng, Can Hữu Long chồm người tới, một chân giẫm mạnh trực tiếp đem Long Trảo xé gió đâm thẳng vào Tiểu Linh. Long Trảo này, chứa đựng trong đó không chỉ là lực lượng, mà còn có một phần khí huyết lực lượng, nhất thời làm Tiểu Linh tốc độ hành động có chút chậm lại.

Loại này uy áp đã vượt xa biểu hiện của Can Hữu Long từ nãy đến giờ. Hắn là đang vận dụng khí huyết lực lượng, thông qua Bá Vương Long tinh huyết bên trong cơ thể, kích phát tự thân khí huyết lên mức cực hạn.

Loại này thủ đoạn, đích xác có thể trong nháy mắt đem thực lực của Can Hữu Long đề thăng mãnh liệt, nhưng tác dụng phụ không phải không có.

Nếu trong thời gian khí huyết Bá Vương Long phụ gia mà vẫn không thể đem đối phương chiến thắng thì hắn đã thua rồi. Can Hữu Long hiện đã quyết định đánh cược một canh bạc lớn.

“Hắn làm sao lại mạnh lên như vậy?”

Tiểu Tam bên ngoài thất kinh, vừa nãy rõ rang Can Hữu Long cũng không có tỏa ra khí thế áp bức đến mức khó thở như thế này. Bây giờ không biết vì lí do gì lại đột ngột tăng lên làm Tiểu Linh thực sự trở tay không kịp.

Loại uy áp này chính là tới từ huyết thống loài rồng cao cấp hơn võ hồn của bọn họ.

Âm độc nhìn Can Hữu Long đang phóng tới, Tiểu Linh trên người đệ tứ hồn hoàn sáng lên, tức thì năm cái đuôi sau lưng nàng biến mất. Một giây sau, tại không trung phía trên, có một đạo Long Phượng đồ án xuất hiện, đồ án nhấp nháy tức thì có vô số phi châm thẳng hướng Can Hữu Long mà bắn xuống.

Đệ tứ hồn kỹ của Tiểu Linh, Long Phượng Châm Vũ.

Can Hữu Long ngửa mặt lên nhìn đoàn phi châm đang bay xuống, Long Trảo vẫn xé gió xuyên qua, hắn lúc này há miệng ra gầm vang một cái, chỉ thấy có một đạo hư ảnh có hình dáng một con hắc long to lớn hiện ra. Dưới tiếng gầm này, toàn bộ phi châm kia đều hóa thành vô tận ánh sáng, đồng loạt biến mất.

“Sao.. sao có thể?” Tiểu Linh thanh âm run rẩy, đệ tứ hồn kỹ của nàng, chính là thu được từ một đầu Long loại hồn thú có khả năng công kích từ trên không, vô cùng bá đạo. Bất quá, dưới long ngâm của đối phương, lại như bọt tuyết, tiện tay liền đánh nát.

Can Hữu Long không nửa điểm chậm trễ, sau khi chấn nát Long Phượng Châm Vũ, hắn cước bộ chưa từng dựng lại. Thoáng một cái, Long Trảo đã xuyên tới ngay trước ngực nàng. Ánh mắt không hề do dự, không hề có ý hạ thủ lưu tình, không hề thương hoa tiếc ngọc. Hắn muốn một kích này, trực tiếp đánh bại Tiểu Linh, cho dù nàng có nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không có thời gian quan tâm.

Bởi vì bây giờ hắn đang gánh trên lưng danh dự của Long Thần thành tiểu đội.

Tiểu Linh trong tròng mắt, hình ảnh Long Trảo cấp tốc phóng lớn ra. Dưới một trảo này, nàng mơ hồ mất đi toàn bộ chiến ý, ngay cả ý định muốn tránh né cũng không thể phát ra được.

“OÀNH.”

Một hồi giòn tan thanh âm vang lên, Long Trảo của Can Hữu Long đã trúng đích, bất quá, hắn là đang cắm vào một thứ rất cứng, nhưng thứ này vẫn bị Long Trảo của hắn xuyên vào hơn một nữa.

Khói bụi bây lên mù mịt khiến hắn không nhìn rõ được thứ gì đang chắn trước mặt. Định hình lại một chút, Can Hữu Long vận sức rút tay lại, tức thì trên Long Trảo liền lưu lại vài vệt máu tươi.

Hắn đã đâm trúng Tiểu Linh? Không, Tiểu Linh thân thể không thể cứng rắn như vậy.

Đến khi khói bụi tan đi, Can Hữu Long mới phát hiện, Long Trảo của mình thì ra đã xuyên vào một bên vai của Tiểu Tam, trực tiếp đánh tan lớp vẩy phòng ngự cực dầy của hắn.

Tiểu Tam hai mắt nhìn Can Hữu Long, bên trong chất chứa một sự kiêng kỵ không nhỏ. Vừa nãy Tiểu Linh nguy cấp, hắn không tiếc thân mình lao vào đỡ cho nàng, trên người trực tiếp vận dụng đệ tứ hồn kỹ, Tam Giác Long Biến.

Thế nhưng, vẫn bị Long Trảo của Can Hữu Long xuyên thủng.

Trình độ công kích của Can Hữu Long hiện tại, đã vượt xa khả năng phòng ngự của hắn có thể chịu được. Long Trảo cắm xuyên qua vai, trực tiếp chấn gãy xương vai của hắn.

“Ngươi có sao không?”

Tiểu Linh sau lưng thất thanh nói.

Tiểu Tam cắn chặt môi không thể trả lời, bởi vì vết thương của hắn thực sự quá nặng, nếu đối lại là Tiểu Linh, có lẽ nàng đã là hồn ma vất vưởng.

Tình thế trong nháy mắt chuyển biến, Can Hữu Long liền không bỏ lỡ. Hắn lập tức giẫm chân xuống mặt đất, tức thì đại địa như muốn nứt toát ra, sau lưng đệ tam hồn hoàn sáng óng ánh.

Đệ tam hồn kỹ, Thiên Long Hám Địa.

Ngay khi chấn động truyền tới, Tiểu Tam cùng Tiểu Linh đầu óc lập tức choáng váng. Tiểu Linh còn đỡ một chút, nàng tinh thần lực vốn không thấp, một kích này của Can Hữu Long tuy làm nàng chật vật nhưng không đến mức nguy cấp.

Bất quá, Tiểu Tam sắc mặt thực không tốt. Hắn vừa nãy ăn một trảo vào vai, máu tươi còn chảy ra như suối thì bây giờ đại não lại bị chấn động không nhỏ, hai mắt trở nên trắng dã.

Tiểu Tam không xong rồi. Tiểu Linh trong lòng chấn kinh, nàng lập tức muốn thi triển toàn bộ hồn kỹ của mình. Thế nhưng đã quá muộn.

“HỐNG.”

Thiên Long Hống một lần nữa phát động, tức thì thân thể hai người Tiểu Tam, Tiểu Linh bị đánh văng đi. Tiểu Tam trực tiếp ngã xuống mặt đất, không thấy cựa quậy nữa.

Tiểu Tam mất đi lực chiến, hiện tại trên đài chỉ còn ba người là Can Hữu Long, Hoa Quyển Sinh và Tiểu Linh. Thế nhưng, Long Thần thành vẫn đứng trên mép vực thẳm, Tiểu Tam bị loại hoàn toàn không ảnh hưởng đến khả năng chiến thắng của Thanh Long thành.

Liên tục thi triển hồn kỹ, Can Hữu Long sắc mặt tái nhợt. Tuy nói Hoa Quyển Sinh có khả năng hồi phục hồn lực nhưng vẫn như đem muối bỏ biển. Hồn lực Can Hữu Long tiêu hao đến mức gần như cạn kiệt sau công kích vừa rồi.

“Vẫn không thể kết thúc được nàng.”

Can Hữu Long có chút buồn bực nói. Thiên Long Hống khi nãy, chỉ đủ đem Tiểu Tam đánh ngất đi, thế nhưng Tiểu Linh hầu như không bị ảnh hưởng đáng kể nào.

Mà bây giờ, hắn như đèn đã cạn dầu, Bá Vương Long huyết thống thời gian tăng phúc cũng đã hết, thân thể lập tức hư nhược.

Tiểu Linh cảm nhận khí tức đối phương tuột xuống như diều đứt dây, nàng gương mặt chuyển dần từ sự lo lắng sang vui sướng, không khỏi nở một nụ cười nham hiểm nói:

“Hắc hắc, ngươi có còn muốn đấu hay không?”

Nàng ngửa mặt lên trời cười lớn, xem Can Hữu Long như một con cá nằm trên thớt không hơn không kém.

Can Hữu Long tức giận nói:

“Nếu lúc nãy không có đồng đội của ngươi giúp đỡ, bây giờ còn có tư cách đứng mà kênh kiệu hay sao.”

Nữ nhân này lòng hiểm tay độc, Can Hữu Long cực kỳ chán ghét. Bất quá, đúng như lời nàng nói, bây giờ hắn không còn sức mà chiến đấu được nữa.

“Ngươi nói Tiểu Tam?” Tiêu Linh có chút bỡn cợt nhìn về Tiểu Tam đang nằm trên mặt đất. Giọng điệu chán chường nói:

“Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ ta, bây giờ Tiểu Linh ta sẽ đem chiến thắng lại cho Thanh Long thành tiểu đội.”

Can Hữu Long nghe vậy, hai mắt tràn ngập tơ máu. Tuy nói Tiểu Tam thái độ cũng không mấy thiện cảm, nhưng hắn vẫn là một tên nam nhân chân chính, không tiếc hy sinh thân thể hứng lấy Long Trảo giúp nàng, vậy mà Tiểu Linh nói cứ y như đó là nhiệm vụ mà hắn phải làm.

Tiểu Linh không nói dông dài, trên tay Phệ Long Thủ sáng lên, tức thì vọt tới trước mặt Can Hữu Long. Chủy thủ thẳng vào tim của hắn mà đâm tới.

Can Hữu Long hai mắt hoảng sợ, tay chân bây giờ nặng trịch, hoàn toàn không thể thoát được. Bất lực nhắm chặt hai mắt lại, đành đón nhận công kích lần này.

Ngay lúc này, đột nhiên có một thanh âm thâm thúy vang lên:

“Nữ nhân hiểm độc như ngươi, ta tuyệt đối không nương tay a.”

“Hử?”

Tiểu Linh đang xông lên, tức thì bị đạo thanh âm này chặn lại, ngay sau đó nàng có cảm giác một trận run rẩy kịch liệt từ trong linh hồn.

“Là ngươi? Làm sao có thể?”

Tiểu Linh thất thanh kêu lên, trước mắt nàng trời đất như muốn quay cuồng, bởi vì chủ nhân của đạo thanh âm này, chính là tên thiếu niên vừa tử chiến một trận với Ngọc Tử Bối, hắn tự nhiên là Vân Chính Thiên.

Ngay tại sau lưng Vân Chính Thiên, lại có bóng dáng tên mọt sách Hoa Quyển Sinh. Tiểu Linh hai mắt thoáng kinh ngạc. Xem ra sự hồi phục của Vân Chính Thiên, chính là do một tay tên mọt sách này làm ra.

“Khốn nạn.”

Tiểu Linh cảm giác bất lực, tức giận mắng chửi một câu. Phệ Long Thủ vẫn một mực xuyên tới trái tim của Can Hữu Long trước mặt.

Vân Chính Thiên thấy vậy, hai mắt bỗng nhắm lại, tức thì sau lưng hắn, tóc đen Vân Chính Thiên từ trong hư vô hiện ra.

Thân ảnh hắn lóe lên một vệt hắc quang, một khắc sau, hắn đã tiếp cận Tiểu Linh vị trí, đưa đôi mắt vô hồn liếc nhìn nàng một cái. Dưới đôi mắt này, Tiểu Linh có cảm giác như bị nhìn thấu tận tâm can. Cảm giác cực kỳ khó chịu.

Tóc đen Vân Chính Thiên, bàn khẽ đưa lên, tức thì hắc quang ngưng tụ thành một đạo kiếm ảnh màu đen, loại kiếm ảnh này phản phất như muốn cắn nuốt toàn bộ không gian xung quanh nàng, khiến nàng không khỏi có ý muốn thoái lui.

“Ta... ta chịu thua.” Tiểu Linh bất tri bất giác kêu lên. Dưới áp lực đè nén cùng cực này, nàng rốt cuộc không nhịn nổi.

Bất quá, tóc đen Vân Chính Thiên hầu như không để ý tới nàng, chỉ thấy hắn chớp mắt một cái, một vùng không gian màu đen lập tức bao phủ lấy cả hai, ngăn cách năng lực truyền tống của Thông Thiên Tháp.

“Ngươi... muốn làm gì?” Tiểu Linh kinh sợ la lên.

Hưu!

Sắc mặt băng lãnh, tóc đen Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự. Kiếm ảnh màu đen giơ lên cao, sau đó lập tức bổ xuống.

“A.”

Tiểu Linh hai mắt trợn trắng nhìn lên kiếm ảnh màu đen đang chém xuống. Trong đại não xuất hiện một loại cảm giác nàng chưa từng nếm trải qua. Không gian bốn phía dường như hóa thành một vùng hư vô không gian, không còn mùi vị, không còn ánh sáng, không còn cảm giác.

Nàng giống như đã chết.

................