Kim Huyết Cực Ma Viên thân thể dán chặt vào mặt đất, lấy vị trí của nó làm hạch tâm, mặt đất vỡ toát ra vô số vết nứt hơn mấy mươi mét.
Tiểu Bạch đắc thủ công kích, thân hình lập tức lượn lại tọa trấn phía sau Lương Thế Nhân, mắt hổ thâm thúy khóa chặt bóng dán Ma Viên dưới đất.
Nếu hỏi trong Long Thần thành, hồn linh của ai cường đại và hữu dụng nhất, thì đó chính là Tiểu Bạch. Nương theo tu vi Lương Thế Nhân tăng lên, bản thân Tiểu Bạch đã có được tương đương trình độ không kém.
Lại có huyết thống thần thú chảy xuôi trong huyết mạch, Tiểu Bạch sau này, không thể tưởng tượng hết được sự khủng bố của nó.
Bất quá, mỗi một công kích lấy Tiểu Bạch làm trung tâm, đều tiêu tốn đại lượng hồn lực cũng như tinh thần lực của Thế Nhân rất nhiều. Nếu như hắn thực sự đạt đến Hồn Vương cấp bậc, như vậy mới đem khiếm khuyết này loại bỏ.
Ngay khi Kim Huyết Cực Ma Viên còn đang nằm dưới mặt đất choáng ván đầu óc. Thì từ trên không trung, một đạo xinh đẹp thân ảnh đã xuất hiện. Từ trong đáy mắt Mã Thiên Hoa, một vệt sát khí lóe lên, lập tức hóa thành một đầu Phượng Hoàng nhỏ ngưng tụ nơi bàn tay của nàng.
Phượng Hoàng Đại Thiên Chưởng.
Một tia sáng lóe lên, Mã Thiên Hoa cấp tốc lao xuống, một chưởng vỗ ngay ngực của Ma Viên, khiến nó không khỏi rên lên thảm liệt. Dưới tình huống không có thủ đoạn bảo hộ như lúc nãy, tấm thân thịt béo của nó không cách nào cùng công kích của hai người bọn họ chống lại.
Một chưởng của Mã Thiên Hoa, chính là vỗ vào cùng một vị trí, đem lồng ngực của Kim Huyết Cực Ma Viên đánh lõm xuống. Không có máu tươi chảy ra, chỉ thấy nơi vết lõm bắt đầu biến thành màu đen.
Xuất huyết nội.
Kim Huyết Cực Ma Viên lục phủ ngũ tạng đã bị Phượng Hoàng Đại Thiên Chưởng chấn nát toàn bộ, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Ma Viên rên lên vài tiếng thảm liệt, sau đó cổ họng như bị cắt đứt, ‘khặc khặc’ vài tiếng liền nằm bất động. Thân thể nó hóa thành một vệt sáng rồi biến mất.
“Tầng mười sáu Thông Thiên Tháp thông qua, có thể lựa chọn hối đoái vật phẩm hoặc tiếp tục xông tháp. “
“Lựa chọn hối đoái.” Mã Thiên Hoa không do dự ngẩng đầu trả lời.
Mặc dù thành công miểu sát Kim Huyết Cực Ma Viên, nhưng hai người bọn hắn đã tiêu hao gần như toàn bộ hồn lực trong cơ thể, nếu không tập trung minh tưởng khôi phục, chỉ sợ không cách nào tiếp tục chiến đấu.
Ở bên ngoài, Long Thần thành tiểu đội rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời bọn hắn còn đối với chiến lực của Thiên Hoa, Thế Nhân hai người cực kỳ nể phục.
Ngang nhiên đánh chết một đầu vạn năm hồn thú đẳng cấp cao như Kim Huyết Cực Ma Viên kia, là chuyện không thường thấy a. Lại chỉ cần hai chiêu liền đem nó trực tiếp gạt bỏ.
Trong chớp mắt liền nắm bắt được chân chính hạch tâm thủ đoạn của Ma Viên, sau đó lại sử dụng công kích chồng chất tại một điểm, cho dù là thân thể Hồn Đế, cũng chưa chắc chịu thấu được công kích liên hoàn vừa nãy.
Lồng ánh sáng biến mất, Vân Chính Thiên trực tiếp phóng tới hai viên Hồi Khí Đan. Thế Nhân cùng Thiên Hoa nuốt đan dược vào bụng, sau đó lập tức khoanh chân minh tưởng.
“Ca ca, chúng ta thắng rồi.” Hàn Thanh Chi hý hửng nói.
“Thanh Chi, muội rất giỏi nha.”
Không thể phủ nhận đóng góp của Hàn Thanh Chi trong chiến thắng vừa rồi. Nếu không có tăng phúc của nàng, thì hai người Thiên Hoa còn xa xa mới giết chết được đối thủ cường đại như vậy.
Thời gian bọn họ minh tưởng khôi phục không ngắn, Vân Chính Thiên cùng đồng đội trong lúc chờ đợi lại xem qua bảng hối đoái vật phẩm. Hiện tại số điểm tích lũy của bọn hắn đã lên 60,000 điểm, cũng đủ để mua một loại Địa Bảo a.
Trong cả đội, ngoại trừ hắn đã hấp thu hai loại Tuyệt Thế Địa Bảo là Hoàng Kim Thụ và Băng Cực Thần Tinh ra, chỉ còn Mã Thiên Hoa và Lương Thế Nhân vẫn chưa có hấp thụ lần thứ hai. Cho nên trước mắt hắn sẽ ưu tiên hai người họ.
Tay vuốt vuốt trên màn hình, Vân Chính Thiên không khỏi cau mày. Đúng như dự đoán của hắn, Địa Bảo đã là vật phẩm cao nhất được bày bán ở đây. Có lẽ Tuyệt Thế Địa Bảo quá quí hiếm và số lượng ít ỏi, vì vậy Vực Chủ cũng không dám đem nó ra bày bán a.
“Ồ.” Vân Chính Thiên đột nhiên ồ vang, ngay trước mắt hắn bây giờ, là một loại Địa Bảo cực kỳ phù hợp với Lương Thế Nhân.
“Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy.”
“Lão đại, đây là loại gì Địa Bảo, ta vừa nghe tên thôi mà trong người có cảm giác tê rần rần.” Can Hữu Long vừa nói, vừa lấy tay xoa xoa trên người.
Vân Chính Thiên có chút tiếu ý, nói:
“Một trong Viễn Cổ Kỳ Lân lưu lại tinh hoa, Lôi Thượng Kỳ Lân chính là bá chủ của Lôi hệ hồn thú, không ngờ trong bảo khố của Vực Chủ, lại tồn tại bậc này vật phẩm. Theo ta suy đoán, sở dĩ lão nhân gia hắn xếp hạng Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy này vào danh mục Địa Bảo là do không có mấy người thực sự hấp thu được loại vật phẩm a. Nếu không, chỉ sợ Tuyệt Thế Địa Bảo vẫn kém hơn nó một chút.”
Vân Chính Thiên vừa dứt lời, cả đội lập tức há mồm trợn mắt. Nói như vậy Lương Thế Nhân quả thực may mắn rồi.
Lôi Thượng Kỳ Lân, là một trong Viễn Cổ Hung Thú thuộc hàng cổ xưa nhất trên Đấu La Đại Lục, có truyền thuyết ghi lại rằng, nó từng thống lĩnh Kỳ Lân tộc, đại chiến với Long tộc suốt hàng trăm năm.
May mắn một điều trận chiến đó đã diễn ra triệu năm trước, Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy hiên tại đã trải qua vô số tuế nguyệt ăn mòn, năng lượng bên trong đã bị tổn hại gần hết.
Vân Chính Thiên không khỏi tán thưởng vận khí của Thế Nhân, nếu như Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy còn ở trạng thái tốt nhất, chỉ sợ Vực Chủ cũng không dám bày bán công khai như vậy.
Bảo Vật của Vực Chủ, toàn bộ đều bất phàm a.
Giá bán của Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy là 60,000 điểm tích lũy, vừa vặn tiêu hao toàn bộ số điểm còn lại của đội. Bất quá Vân Chính Thiên hoàn toàn không do dự dem toàn bộ số điểm này đổi lấy Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy kia, bởi vì vật phẩm vô giá như thế này, còn không để đội mình hấp thụ thì còn để cho ai.
Hắn cực kỳ tin tưởng, mấy tiểu đội đi trước kia chắc chắn cũng thấy được Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy được bày bán, nhưng rốt cuộc không đội nào có can đảm đổi lấy. Dù sao Lôi hệ hồn sư, hiện tại hiếm như phượng mao lân giác.
Phốc!
Hoàn thành giao dịch, Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy trôi nổi trên không trung, phát ra ánh hào quang màu vàng nhạt. Tuy đã trải qua triệu năm tuế nguyệt, nhưng Lôi Tủy này bề ngoài vẫn vô cùng sáng bóng.
Điên cuồng Lôi nguyên tố tản phát khắp nơi, lập tức thu hút sự chú ý của Lương Thế Nhân vừa minh tưởng không lâu. Thân là Lôi hệ hồn sư, hắn khả năng mẫn cảm với Lôi phẩm rất cao.
Ngay khi Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy vừa xuất hiện, từ mi tâm Lương Thế Nhân đã bắn ra một đạo tinh thần lực, dẫn dắt Lôi Tủy, kéo về gần mình.
“Là A Thiên đem tới cho ta thiên tài địa bảo.”
Lương Thế Nhân trong lòng không khỏi cảm kích.
Đại chiến với Kim Huyết Cực Ma Viên làm hắn hao tổn hồn lực rất nhiều, nhưng nhờ uy áp chiến đấu liên tục, trong thân thể rõ ràng nhận được không ít cảm ngộ thăng hoa.
Hắn tin chắc sau khi minh tưởng trở lại, có thể đem cấp bậc hồn lực đề thăng lên ít nhất một cấp. Mà bây giờ lại có thêm Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy hỗ trợ, không biết sẽ tiến hóa tới mức nào.
Mặc dù rõ ràng Lôi Phẩm trước mặt khí thế cực kỳ hung hãn, nhưng trong lòng hắn không có nữa điểm sợ hãi. Đối với vật phẩm mà Vân Chính Thiên đưa đến, hắn không biết sao lại xuất hiện sự tin tin tuyệt đối.
Lương Thế Nhân tính cách giống ở Vân Chính Thiên nhất chính là tâm lý truy cầu sức mạnh một cách kiên cường. Chỉ cần cơ hội thăng tiến ở trước mắt, dù khó khăn cách mấy hắn liền không dễ dàng mà từ bỏ.
Nguyên bản Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy dài hơn năm mét, rộng phải năm tấc kia, trong một tia sát na, liền hóa thành vô số lôi quang, trực tiếp phóng tới người Lương Thế Nhân, dung nhập vào trong mà biến mất.
Ngay khi Lôi quang vừa xâm nhập vào, Lương Thế Nhân thân thể kịch liệt run lên, gương mặt trở nên ngưng trọng mấy phần.
Năng lượng của Lôi Tủy tuy đã tổn hao rất nhiều, chỉ bằng một phần trăm năng lượng lúc trước thôi, cũng đủ để khiến thân thể Lương Thế Nhân nổ tung nếu hắn không khống chế được.
“Có quá sức hay không?”
Can Hữu Long một mặt lo lắng, hắn đã từng hấp thụ Bá Long Vương một giọt tinh huyết lúc trước, tuy không thể so với Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy ở mức độ dung hợp nguy hiểm, nhưng bản thân hắn lần đó đã chịu đựng một hồi dung hợp thống khổ nhất trong đời.
Mà Lương Thế Nhân sức chịu đựng cùng độ dẻo dai so với Can Hữu Long còn kém rất nhiều, vì vậy làm sao hắn không lo lắng an nguy của bằng hữu chí cốt cho được.
Vân Chính Thiên hai mắt thủy chung khóa chặt Lương Thế Nhân, chỉ cần hắn có dấu hiệu sụp đổ, Vân Chính Thiên lập tức cưỡng ép hủy bỏ dung hợp. Mặc dù làm vậy Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy phần tinh hoa nhỏ bé kia sẽ hóa thành hư vô, nhưng như vậy còn đỡ hơn nhìn Lương Thế Nhân bạo thể mà chết.
“A Nhân sẽ không sao, hắn đã hứa với ta sẽ trở nên cường đại, sau đó đứng trước cha ta đưa đến thỉnh cầu.”
Hàn Thanh Chi thanh âm có phần cứng rắn thốt lên. Nàng hai mắt bây giờ tràn ngập chờ mong, bởi vì Lương Thế Nhân đã hứa với nàng rồi. Hắn sẽ mạnh mẽ hơn để Thành Chủ chấp nhận tình cảm của hắn dành cho Thanh Chi.
Vân Chính Thiên nghe vậy, đưa tay xoa đầu nàng nói:
“Yên tâm đi, hắn sẽ làm được, cho dù có chuyện gì vẫn còn ca ca ở đây. Thế Nhân của muội sẽ không làm sao hết.”
Hàn Thanh Chi nhe răng mỉm cười đáp:
“Hắn sẽ thành công.”
Hơn hai canh giờ sau, Mã Thiên Hoa rốt cuộc tỉnh lại trong minh tưởng, cảm nhận đầu tiên của nàng, chính là cách đó không xa có một cỗ kinh khủng Lôi thuộc tính uy áp cực kỳ mạnh mẽ.
Đó cũng là thời điểm Lương Thế Nhân bắt đầu bước vào một bước quan trọng nhất của lần hấp thụ Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy này.
Võ hồn của Thế Nhân, tuy nói cùng sở hữu Lôi cùng Quang Minh song thuộc tính, nhưng vẫn là Lôi thuộc tính chiếm tỷ trọng lớn hơn. Vì vậy mới có chuyện U Minh Bạch Hổ hồn linh sản sinh ra hồn kỹ toàn bộ đều là Lôi hệ.
Cho nên đối với Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy lần này, đã phi thường phù hợp, nếu có khuyết điểm chỗ nào, thì đó chính là cường độ thân thể của hắn mà thôi.
Thế Nhân từ nhỏ cuộc sống khó khăn, ăn uống bữa thiếu bữa no sống qua ngày. Vì vậy tố chất thân thể của hắn khi gặp Vân Chính Thiên tại Bắc Long Sơn Mạch, có thể nói không khác gì người bình thường.
Mà Bàn Long môn những năm đó làm ăn cũng không tính khấm khá, vì vậy đối với tương lai thành tựu có hạn như Thế Nhân, bọn họ cũng không muốn tiêu hao cao cấp thực phẩm để làm gì.
Cho đến sau này thành công thức tỉnh võ hồn lần hai, tố chất thân thể của hắn như cũ vô cùng yếu ớt. Nhưng trời cao rất công bằng, lão lấy của Thế Nhân cái gì, liền cho hắn lại cái khác.
Cái khác ở đây, chính là sự kiên cường, bất khuất, không bao giờ cúi đầu trước khó khăn, cam chịu số phận của Thế Nhân. Hắn từng bước từng bước đuổi theo dấu chân Vân Chính Thiên để lại, bởi vì trong lòng hắn có một niềm tin mãnh liệt.
Hắn tin có một ngày, tên tuổi của hắn sẽ vang danh tại Đấu La Đại Lục, người ta sẽ biết tới tên hắn, là một trong những đồng đội của Vân Chính Thiên.
..............