..............
Kim Huyết Cực Ma Viên, đối với khí tức đối phương đột ngột tăng lên như vậy, nó không những không tỏ ra một chút lơ lắng, trái lại cảm thấy tinh thần còn hung hăng hiếu chiến hơn trước.
Ma Viên đứng thẳng người lên, ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng, hai tay vỗ trống ngực dồn dập, đem kinh khủng uy áp của hồn thú vạn năm áp xuống khí tức của hai người Mã Thiên Hoa.
Lương Thế Nhân đồng tử lóe lên một tia lôi điện, tức thì thân thể hóa thành một đạo lôi quang, xuyên qua hư không mà tới. Lôi Ảnh Quang Minh Kích phát ra lôi quang mãnh liệt, ở bốn phương tám hướng bộc phát vô số tia lôi điện như rắn cuộn ra.
Lương Thế Nhân, am hiểu lôi thuộc tính, dưới tình huống được Đại Nhật Cửu Quang đỉnh cấp võ hồn tăng phúc, tốc độ đạt tới mức tương đương cường hãn. Loại tốc độ này, đủ để so sánh với một tên mẫn công hệ Hồn Vương năm hoàn.
Kim Huyết Cực Ma Viên, mắt thấy đối phương công kích như bạo vũ xông tới, trên mặt nó khẽ cau lại, sau đó hữu quyền nhanh như chớp mắt lập tức vung ra. Dưới một quyền này, không gian xung quanh như vỡ ra từng mảnh, kịch liệt run rẩy.
“OANH——.”
Lôi Ảnh Quang Minh Kích ngạnh kháng Ma Viên Đại Quyền vang lên một tiếng nổ lớn. Lương Thế Nhân đón lấy một quyền này, phản phất cánh như muốn gãy ra mấy khúc, đau đớn tê dại truyền thẳng lên não.
Lương Thế Nhân thân thể lập tức bị đánh bật ra phía sau, Lôi Ảnh Quang Minh Kích liền rơi khỏi tay, hóa thành vô số lôi quang biến mất.
Chuyện này...
Vân Chính Thiên hai mắt khẽ nhíu lại, hắn tuyệt đối không ngờ được, Lương Thế Nhân như vậy mà vẫn không thể đón lấy một kích của vạn năm Kim Huyết Cực Ma Viên.
Lại chưa nói tới, Lương Thế Nhân bị một quyền của Ma Viên đánh đến nỗi tê dại cả hai tay, Lôi Kích cũng vì vậy mà rơi mất, tạo thành một cơ hội không thể tốt hơn cho Kim Huyết Cực Ma Viên truy kích.
Ma Viên co người lại, lập tức búng thẳng lên trời, hai cánh tay lực lưỡng vung lên cao sau đó hướng Lương Thế Nhân thân thể mà đập xuống.
“ẦM ——.”
“A Nhân... “ Hàn Thanh Chi bên ngoài mắt thấy Lương Thế Nhân bị song chưởng của Ma Viên đánh cho lún sâu vào mặt đất, nàng không khỏi lấy hai tay che mắt thất kinh la lên.
Ngay khi Kim Huyết Cực Ma Viên còn chưa kịp thu tay lại, Mã Thiên Hoa đã hóa thành một đạo lưu quang, liền xuất hiện ngay phía sau lưng nó, bàng bạc hỏa diễm ngưng tụ ngay bàn tay của nàng, sau lưng đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn lóe lên.
Phượng Hoàng Dục Hỏa, Phượng Hoàng Bạo Liệt Kích chồng chất, Phượng Hoàng Đại Thiên Chưởng.
Mã Thiên Hoa vừa nãy, không có lựa chọn cứu lấy Lương Thế Nhân đang gặp nguy hiểm, nàng là thiên tài chiến đấu, tự nhiên biết cái nào tốt hơn, vì vậy đã lựa chọn luồn ra sau lưng, nhân cơ hội Kim Huyết Cực Ma Viên còn chưa kịp thu tay lại, Phượng Hoàng Đại Thiên Chưởng hung hăng vỗ ra.
“OÀNH——.”
Kim Huyết Cực Ma Viên bộ lông màu bạc, dưới một chưởng của Mã Thiên Hoa, từng sợi lông khẽ khinh động trong gió. Thế nhưng, tấm lưng của Ma Viên như mình đồng da sắt, chưởng của nàng vừa chạm vào liền bật ra.
Mã Thiên Hoa cảm thấy có chút không đúng, mũi chân điểm nhẹ, nương theo hồn lực dẫn dắt mà đáp xuống dưới đất, hai mắt không khỏi ngưng trọng.
Long Thần thành tiểu đội bên ngoài, Vân Chinh Thiên trong lòng cũng thầm trăn trở, hắn tự thẹn kiến thức hạn hẹp, vẫn không thể đoán được lý do gì Kim Huyết Cực Ma Viên lên tới vạn năm lại khủng khiếp đến như vậy.
Nhớ lại lần trước đại chiến Ma Viên ở Lưỡi Quỷ môn quan, tu vi lên tới tám ngàn năm Kim Huyết Cực Ma Viên cũng không có thể trạng nghịch thiên như vậy.
Cả đám theo phản xạ liếc qua Hoa Quyển Sinh, bất quá tên này cũng miễn cưỡng nhún vai một cái, rõ ràng không thể cung cấp bất kỳ thông tin hữu ích nào như mọi khi.
Lương Thế Nhân từ sâu trong lòng đất nhảy lên, y phục một mảnh rách nát, sắc mặt khó coi, hiển nhiên đã ăn không ít khổ.
Hắn vạn lần không ngờ, vừa chiến không lâu, bản thân lại lâm vào cảnh như thế này, thật mất mặt a.
Bây giờ thế trận có chút thay đổi, lấy Kim Huyết Cực Ma Viên đứng ở hạch tâm, Mã Thiên Hoa cùng Lương Thế Nhân ở hai bên trái phải. Xa nhất là Hàn Thanh Chi, nàng nhiệm vụ trong trận này, chỉ đơn giản là tăng phúc cho hai người họ, ngoài ra không còn cần làm gì khác.
Bất quá, tăng phúc của nàng chưa bao giờ nhỏ bé như thế này, Lương Thế Nhân nhận lấy toàn bộ tăng phúc của nàng, vẫn như cũ bị Kim Huyết Cực Ma Viên đánh cho sấp mặt.
Mã Thiên Hoa hít mạnh một hơi, Tà Hỏa Phượng Hoàng hư ảnh sau lưng hiện lên rõ ràng, thân thể hư huyễn sau đó liền xông tới Kim Huyết Cực Ma Viên.
Nếu như có Vân Chính Thiên ở đây bây giờ thì tốt quá, dưới trạng thái Chân Phượng Thiên Mệnh, Mã Thiên Hoa có thể đem Tà Hỏa Phượng Hoàng ngưng tụ một chút huyết thống uy áp lên người Ma Viên.
Lương Thế Nhân xé bỏ lớp áo bị rách, để lộ ra cơ ngực rắn chắc, trên đó chằn chịt vết máu tươi. Tâm niệm vừa động, Tiểu Bạch từ mi tâm hắn lượn ra, há mồm gầm lên một tiếng vang vọng.
Lương Thế Nhân búng người một cái, lập tức tọa trên người Tiểu Bạch, hai mắt Tiểu Bạch lộ rõ vẻ tức giận, nó huy động bốn chân, xông thẳng qua Kim Huyết Cực Ma Viên bên kia.
Kim Huyết Cực Ma Viên xoay đầu nhìn hai luồng năng lượng, một lôi một hỏa đang điên cuồng xông tới, hai mắt nó vẫn không hoảng sợ, nhưng khí thế đã không còn như trước.
Dù tu vi đạt tới vạn năm, trước sau đối mặt với đối thủ như Thế Nhân và Thiên Hoa, nó không khỏi cảm thấy áp lực bức bách tăng vọt.
Đột nhiên ngay lúc này, giữa ngực Kim Huyết Cực Ma Viên, có một vệt huyết quang lóe lên. Tuy khoảnh khắc này diễn ra trong chớp mắt, nhưng vẫn không thể lọt qua được nhãn lực của Vân Chính Thiên.
“Sinh ca, ngươi có biết viên huyết châu trên ngực của nó, đại biểu cho cái gì.”
Hoa Quyển Sinh lập tức theo hướng Vân Chính Thiên nói, hai mắt ngưng tụ quan sát, sau đó hắn có chút âm trầm đáp:
“Ta nghĩ, viên huyết châu này là một loại thiên phú kỹ năng hay gì đó. Trong sách vạn thú cũng không có nhắc đến tình huống này. Xin lỗi, không giúp ích gì được.”
Vân Chính Thiên trong lòng thầm kêu khổ, nếu như hắn ở trong đó chiến đấu với Ma Viên, liền có cơ hội quan sát tỉ mỉ một chút, bất quá hiện tại ngoại giới hết thảy bị ngăn cản, tinh thần lực cũng vô pháp lọt vào. Đừng nói đến việc biết được viên huyết châu đó là gì, mà dù có biết được cũng không thể báo cho đồng đội.
“Đành dựa vào các ngươi thôi.”
Vân Chính Thiên trong lòng vẫn vô cùng tin tưởng, Thiên Hoa cùng Thế Nhân là một đời tuổi trẻ tinh anh, mặc dù so với hắn vẫn thua kém một chút, nhưng tuyệt đối có thể nhận ra được một điểm mấu chốt này.
“ẦM ——.”
Kịch liệt chấn động vang lên, chỉ thấy Kim Huyết Cực Ma Viên trên người bao phủ một loại kim sắc hào quang, còn đối thủ của nó, một nam một nữ theo hai phương hướng khác nhau mà bắn ra, hung hăng nện vào đống cây cổ thụ trong rừng.
“Chết tiệt.”
Lương Thế Nhân nhổ ra một ngụm máu, hai mắt trừng trừng nhìn Ma Viên bộ dạng ung dung bên kia.
Mã Thiên Hoa thì đỡ hơn hắn một chút, Phượng Dực Thiên Tường ngay thời điểm thích hợp liền triển khai, giảm đi lực phản chấn. Thế nhưng sắc mặt nàng đã có dấu hiệu mệt mỏi.
Hàn Thanh Chi nhận thấy tình hình không tốt, nàng ngọc thủ duỗi ra, Đại Nhật Cửu Quang lập tức chớp hiện, liền hai đạo lưu quang lại bắn ra, xuyên vào người đồng đội.
Đệ nhất hào quang, hồn lực.
Hồn lực trong cơ thể Thế Nhân và Thiên Hoa hồi phục lại một chút, đồng thời tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn nhiều.
Bọn họ trong lòng thầm than thở, nếu không có Hàn Thanh Chi mang tới tăng phúc, chỉ sợ đã sớm nằm dưới chân đầu hồn thú này rồi.
Vạn năm Kim Huyết Cực Ma Viên, đích xác cường hãn, so với tám ngàn năm đồng loại, thì mạnh hơn nhiều lắm.
Ngay lúc bọn họ đang tranh thủ từng giây từng phút hồi khí, thì đột nhiên một màn kỳ lạ xảy ra ngay trước mắt. Nguyên bản Kim Huyết Cực Ma Viên toàn thân đang bao bọc bởi một tầng kim sắc hào quang, mà bây giờ hào quang này lấy tốc độ cực nhanh thu nhỏ lại, rồi biến mất vào trong viên huyết châu trước ngực.
Lương Thế Nhân và Mã Thiên Hoa là bậc nào tinh anh, mắc thấy vi diệu tình huống xảy ra, bọn họ trong nội tâm bắt đầu thấu hiểu.
Nguyên lai Kim Huyết Cực Ma Viên có thể đón lẫy thế công của bọn hắn không chút khó khăn, là do viên huyết châu trước ngực mang lại. Đây có lẽ không phải là hồn kỹ của nó, mà là tự thân thiên phú huyết mạch mang tới kỹ năng.
Bọn hắn làm sao biết được, đây là thiên phú kỹ năng chỉ có xác suất cực thấp xuất hiện trên người Kim Huyết Cực Ma Viên chủng loại. Năm xưa Vực Chủ du ngoạn tứ phương, tình cờ gặp được một đầu hồn thú có loại này năng lực, vì vậy mới ở chỗ này, mô phỏng ra thủ hộ giả Kim Huyết Cực Ma Viên có loại này thiên phú kỹ năng.
“Chỉ cần đánh nát viên huyết châu đó là được.”
Lương Thế Nhân cắn răng nói, tức thì sau lưng hắn đệ tứ hồn hoàn sang lên. Tiểu Bạch ở sau lưng lập tức cuộn tròn người lại. Sau đó hắn đem Lôi Ảnh Quang Minh Kích đặt ở trên vai, hướng mũi nhọn vào Kim Huyết Cực Ma Viên thân thể.
Mã Thiên Hoa mắt thấy Lương Thế Nhân hành động, nàng lập tức hiểu ngay. Sau lưng nàng đệ tứ hồn kỹ cùng đồng thời lóe sáng, Tà Hỏa Phượng Hoàng lập tức hót lên, thu hút sự chú ý của Ma Viên.
Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích.
Mặc kệ ngươi có cường đại bảo hộ kỹ năng cỡ nào, dưới Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích một kích, là nhắm vào tinh thần mà công kích.
U mê cảm giác lập tức thâu tóm lấy đại não Ma Viên, khiến nó rơi vào trạng thái choáng váng tạm thời. Bất quá với thể trạng cường tráng của vạn năm Ma Viên, thời gian này đã bị rút ngắn đi năm phần mười.
Nếu không có Hàn Thanh Chi tăng phúc, chỉ sợ một giây cũng không thể làm nó rơi vào trạng thái này.
Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích, công kích thứ hai. Một cột hỏa diễm từ vị trí Kim Huyết Cực Ma Viên đặt chân, chợt bùng phát, đem thân thể cao tới sáu mét Ma Viên dốc thẳng lên trời.
“HỐNG ——.”
Hỏa diễm cuồn cuộn bay ra, đem thân thể Ma Viên nuốt chửng vào bên trong, hung hăng thiêu đốt đến rợn người.
Rốt cuộc lần đầu tiên từ khi giao chiến, Kim Huyết Cực Ma Viên cảm thấy một chút đau đớn truyền ra.
Ngay khi hai mắt nó liếc nhìn về viên huyết châu dưới ngực, thì một tia lôi điện không biết từ đâu bắn tới, đem huyết châu tọa độ khóa chặt lại.
Kinh khủng lôi nguyên tố bàng bạc bạo vũ phóng tới, Lôi Ảnh Quang Minh Kích như xé nát không gian, bay tới cắm thẳng vào viên huyết châu của Ma Viên, làm nó trực tiếp vỡ vụn.
“Rắc ——.”
Kim Huyết Cực Ma Viên thấy một màn này, hai mắt lập tức tràn ngập tơ máu, một cỗ kinh khủng lực lượng tràn ra dập tắt hỏa diễm đang thiêu đốt.
Nhưng ngay khi hỏa diễm vừa biến mất, trước mặt nó bây giờ lại có thêm một đạo thân ảnh khổng lồ, hìng dáng có chút giống trái banh lông màu trắng, đang đập thẳng tới.
“OANH ——.”
Tiểu Bạch theo tọa độ mà Lôi Kích định vị, trực tiếp xông tới đâm thẳng vào Kim Huyết Cực Ma Viên, đem thân thể hồn thú này nện thẳng vào mặt đất, sau đó nổ tung một tiếng.
“ẦM ——.”
Dưới tiếng nổ này, thiên địa dường như bị nhấc lên một trận long trời lở đất.
..............