Huynh muội Mộng gia đồng loạt phóng thích võ hồn. Mộng Cảnh Chân là một tên năm hoàn hồn Vương, hiển nhiên sau lưng có năm vòng hồn hoàn lượn lên, màu sắc có chút kinh người, là nhất hoàng, ba tử, một hắc.
Võ hồn của hắn vẫn là Hỏa Tinh Quyền Trượng, đây là võ hồn truyền thừa theo huyết mạch Mộng gia mấy đời nay. Chỉ có điều thanh Quyền Trượng này, chiều dài so với Quyền Trượng của Mộng Hồng Nhan lúc trước, dài hơn một chút. Vượt qua ba mét quyền trượng, Hỏa Tinh Thạch đính ở trên đỉnh đầu Quyền Trượng, tỏa ra mãnh liệt bạo quang.
Mộng Hồng Nhan bên cạnh, sau lưng nàng đồng dạng dâng lên năm vòng hồn hoàn. Thực không ngoài dự đoán của Vân Chính Thiên, nàng thế mà đã trở thành Hồn Vương cấp bậc, với lại màu sắc hồn hoàn cũng có sự thay đổi đến đáng sợ.
Bốn tử, một hắc màu sắc hồn hoàn. Trên tay nàng, Hỏa Tinh Quyền Trượng hình dáng cũng có sự thay đổi rõ rệt. Nguyên bản Quyền Trượng cao hai mét đã rút ngắn đi một nữa, còn khoảng chừng một mét, xung quanh dâng hiến một tầng thất thải quang ảnh.
Quyền Trượng của nàng, danh xưng Thất Thải Quyền Trượng, là do võ hồn Hỏa Tinh Quyền Trượng biến dị mà ra.
Vân Chính Thiên đáy mắt lộ vẻ suy tư, xem trở về Mộng gia là quyết định cực kỳ sáng suốt của nàng. Nếu còn ở lại với bọn hắn, chưa chắc đã có thành tựu như vậy.
Tuy trong lòng thực sự vì vậy mà vui cho nàng, nhưng bây giờ Mộng Hồng Nhan lại là đối thủ, có một chút dở khóc dở cười tình huống.
Can Hữu Long đưa mắt nhìn Mộng Hồng Nhan biến hóa, hai mắt có phần mông lung. Thất sắc quang thải bao phủ quanh người nàng, khến nàng tựa như tiên nữ hạ phàm.
“Đẹp quá.” Can Hữu Long trong vô thức kêu lên.
Vân Chính Thiên huých vai hắn, lườm một cái nói:
“Sao ta lo một lát ngươi bán đứng đồng đội quá.”
“Lão đại, ngươi đừng nói khó nghe vậy, ta không có háo sắc đâu.”
Can Hữu Long tức giận nói.
“Hắc hắc, để xem.”
Hừ lạnh một cái, Thiên Nguyên Long võ hồn hiện ra, Thiên Long Hộ Thể khởi động, đem thân thể Can Hữu Long bành trướng lên, chiều cao cấp tốc vượt qua hai mét long thể. Miệng rộng há ra, trầm thấp long ngâm vang vọng.
Mộng Hồng Nhan bên kia thân thể thoáng chấn động, thì ra trong đội không chỉ mình nàng có thực lực đại tăng, mà A Long bên kia cũng không có dậm chân tại chỗ.
"A Long." Mộng Hồng Nhan trong miệng lẩm bẩm.
Vân Chính Thiên mắt thấy A Long huyết thống cường hãn, trong lòng thoáng có chút tự hào. Hắn vì A Long mà dọn đường không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng có chút thành tựu.
"Tốt lắm." Vân Chính Thiên lên tiếng tán thưởng, sau đó đến lượt hắn phóng thích võ hồn.
Thất Diện Kiếm võ hồn, hình thái thứ nhất, Hắc Kiếm.
Hắc Kiếm là một hình thái tối bình thường nhất. Nhưng Vân Chính Thiên từ lâu đã có một cảm giác kỳ lạ, theo hắn phán đoán, Hắc Kiếm không chỉ có như vậy, nhưng không biết làm cách nào để kích phát tiềm năng của nó.
Mộng Cảnh Chân quan sát biểu hiện Long Thần thành, trong lòng có chút cảm thán. Thực lực bậc này, tuyệt đối có tư cách lọt vào năm đội dẫn đầu.
Đặc biệt là tên Can Hữu Long sở hữu Thiên Nguyên Long võ hồn kia, tiếng ngâm lúc nãy làm Hỏa Tinh Quyền Trượng trên tay hắn cũng run lên mãnh liệt.
Bất quá, Vân Chính Thiên biểu hiện lại có phần mờ nhạt, theo hắn thấy thì võ hồn của tên đội trưởng này hẳn là kiếm đi, chắc là Hắc Kiếm. Chỉ có điều phẩm chất võ hồn bậc nào làm sao có thể là đội trưởng, làm sao để Can Hữu Long kia phục tùng được.
"Đại ca, huynh đường xem thường hắn. Vân Chính Thiên mới thực sự là linh hồn của Long Thần thành đó."
Mộng Hồng Nhan lên tiếng nhắc nhở, trên mặt nàng đầy vẻ ngưng trọng, bởi vì nàng vốn không nghĩ sẽ có ngày chân chính đối đầu với Vân Chính Thiên.
Nàng làm sao không nhớ Vân Chính Thiên thực lực tối cường hãn, là người có thể chiến một trận với Tà hồn sư mà vẫn giữ được mạng sống. Với thiên phú hơn người, hắn vài năm qua tất nhiên không dừng chân một chỗ.
Can Hữu Long còn phát triển kinh ngạc như vậy, nàng tò mò không biết Vân Chính Thiên đã lên đến tầng thứ nào. Chỉ có một điều nàng hơi khó hiểu, đó là tu vi của hắn tăng lên không tính là nhanh, hẳn là khoảng bốn hoàn Hồn Tông đỉnh phong đi.
"Thật sao?" Mộng Cảnh Chân hơi nghi hoặc nhìn nàng, theo tình hình trước mắt thì không giống như vậy.
"Một lát huynh nhớ cẩn thận, Hồn Vương bại trong tay hắn không ít, còn có một số Tà hồn sư Hồn Vương a." Mộng Hồng Nhan nghiêm túc nói.
Mộng Cảnh Chân nghe vậy, hai mắt lập tức kinh ngạc. Tà hồn sư chính là tồn tại cực hung cực ác, đối mặt với như vậy đối thủ mà vẫn còn sống đã vô cùng hơn người rồi.
"Để ta xem thử, người mà tiểu muội ta nhìn trúng, rốt cuộc như thế nào." Mộng Cảnh Chân thản nhiên nói.
Mộng Hồng Nhan nghe vậy thoáng đỏ mặt, hắn không hổ là đại ca của nàng, chỉ cần để ý một chút liền biết Hồng Nhan đang có cảm tình với ai.
Thân là huynh trưởng, Cảnh Chân rất muốn thử sức với Vân Chính Thiên một phen.
Mộng Cảnh Chân tay áo vung lên, tức thì Hỏa Tinh Quyền Trượng lơ lửng giữa không trung, ngay vị trí Hỏa Tinh Thạch, hừng hực hỏa diễm nối đuôi nhau tràn ra, hóa thành một dòng sông hỏa diễm.
Mộng Cảnh Chân hai ngón tay kết ấn, tức thì dòng sông hỏa diễm ngưng tụ thành hình một con mãng xà, ở trong thiên địa rít gào thị uy.
Đây là đệ nhất hồn kỹ của hắn, Hỏa Viêm Cự Mãng.
Mặc dù võ hồn Mộng gia truyền thừa giống nhau, nhưng tộc nhân được thoải mái lựa chọn hồn hoàn theo ý thích của mình. Trong trí nhớ của Vân Chính Thiên, đệ nhất hồn kỹ của Mộng Hồng Nhan là Hỏa Cầu, một loại tương đối dễ gặp hồn kỹ.
Mà trước mắt Mộng Cảnh Chân đệ nhất hồn kỹ, so với Mộng Hồng Nhan thì thô bạo hơn một bậc.
"Không hổ là đội trưởng Hỏa Thần thành."
Vân Chính Thiên nội tâm tán thưởng, khả năng chưởng khống hỏa nguyên tố tới bậc này, Mộng Cảnh Chân thiên tư tất nhiên hơn người.
Hỏa Viêm Cự Mãng quằn quại ở trong không trung, hướng Long Thần thành hai người giận dữ. Mộng Cảnh Chân cánh tay duỗi ra, tức thì Hỏa Viêm Cự Mãng lập tức phóng tới, miệng rắn há ra cắn về phía Vân Chính Thiên.
"Lựa chọn ta sao?" Vân Chính Thiên khóe miệng nhếch lên, Hắc Kiếm lập tức huy động. Chỉ thấy ngay vị trí cái cổ Cự Mãng vừa xông tới, Hắc Kiếm lóe lên một vệt lưu quang, liền đem đầu của nó cắt xuống.
Bất quá, Hỏa Viêm Cự Mãng không có như tính toán của hắn, tại vị trí đầu bị cắt đi, lập tức có một cái đầu mới mọc lên, Cự Mãng hai mắt đắc ý, thân thể cuộn lại, đem Vân Chính Thiên quấn vào bên trong.
"Tốt." Mộng Cảnh Chân thấy vậy, thân thể cũng nhào lên phía trước, hồn lực luân phiên truyền vào Hỏa Viêm Cự Mãng, gia cố uy lực của nó.
Can Hữu Long thấy vậy, hắc quang trên người càng thêm óng ánh, đuôi rồng quật qua, muốn nện thẳng vào Hỏa Viêm Cự Mãng bên kia. Bất quá, hắn còn chưa kịp động thủ, một đoàn Hỏa Cầu khổng lồ đã bay tới trước mặt.
"Là nàng." Can Hữu Long hai mắt cả kinh, Hỏa Cầu này rõ ràng là do Mộng Hồng Nhan bắn tới, nàng công kích một đòn này, hoàn toàn không chút lưu thủ.
Can Hữu Long cảm nhận sự nghiêm túc của Mộng Hồng Nhan, trong lòng có một cảm xúc khó tả. Sau lưng hắn, đệ nhị hồn hoàn sáng lên.
Thiên Long Hống vs Hỏa Cầu.
"ẦM."
Song phương vừa va chạm lập tức nổ tung, chấn lực mạnh mẽ đem Can Hữu Long thể trạng to lớn chấn lui lại phía sau, vẩy rồng trên người có một số hỏa diễm đang bám vào. Hắn thấy vậy lập tức rung mình một cái, tức thì hỏa diễm bị dập tắt, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Mộng Hồng Nhan.
"Ngươi từ bao giờ lại trở nên mạnh bạo như vậy?"
Mộng Hồng Nhan nghe thế, trên mặt không khỏi nở nụ cười, lạnh tanh đáp:
"Bây giờ chúng ta ở hai bên chiến tuyến, còn nói cái gì hạ thủ lưu tình chứ. Nếu chiến thắng được các ngươi, Hỏa Thần thành bọn ta liền có tư cách tiếp tục tham gia khảo nghiệm. Cơ hội tốt như thế này, làm sao ta lại bỏ qua cho được."
Mộng Hồng Nhan ngữ điệu khó nghe, Can Hữu Long hai mắt ngưng trọng, tức thì Long Trảo của hắn lóe sáng, hung hăng thẳng về phía nàng mà công kích.
Thất Thải Quyền Trượng huyền phù sau lưng nàng, vô tận hỏa sắc bốc lên cao, đem thân thể nàng bao trùm lại. Đệ tứ hồn hoàn đột nhiên lóe sáng.
Can Hữu Long thấy đệ tứ hồn hoàn của nàng lượn lên, trong lòng lập tức thận trọng, bởi vì hắn rõ ràng không biết đệ tứ hồn kỹ của nàng là cái gì.
Mộng Hồng Nhan lăng không mà đứng, hai cánh tay nàng giơ sang ngang, nhẹ nhàng đón nhận từng dòng hỏa sắc nóng bỏng đang truyền vào.
Một lớp áo giáp đỏ rực đem nàng bao phủ lại, khí tức trong nháy mắt tăng vọt.
Mộng Hồng Nhan đệ tứ hồn kỹ, có tên gọi là Chân Hỏa Giáp, đem hỏa nguyên tố cùng hồn lực dung hợp lại, gia cố trên thân thể nàng.
Can Hữu Long mắt thấy hồn kỹ của nàng là loại tăng phúc phòng ngự, Long Trảo của hắn không do dự xé gió mà tới, chớp mắt một cái đã vỗ vào người Mộng Hồng Nhan.
"OÀNH."
Lần thứ hai va chạm, Can Hữu Long vẫn là người rơi vào hạ phong. Hắn Long Trảo vừa chạm vào Chân Hỏa Giáp, cứ như chạm vào một loại không cách gì lay chuyển bức tường. Thân thể lập tức bổ nhào ra phía sau, gương mặt tái nhợt.
Mà Mộng Hồng Nhan hứng chịu một kích này, Chân Hỏa Giáp trên người nàng phóng ra mãnh liệt gợn sóng, nhưng đến cuối vẫn không một chút tổn hại. Loại này phòng ngự hồn kỹ, có chỗ hơn người.
Ngay lúc A Long và Hồng Nhan sống chết bên kia, Mộng Cảnh Chân bên này vẻ mặt vẫn vô cùng ung dung. Hỏa Viêm Cự Mãng của hắn mạnh nhất không phải là lực công kích, mà chính là năng lực giam cầm.
Vân Chính Thiên bị Hỏa Viêm Cự Mãng của hắn quấn vào bên trong, tuyệt đối không thể dễ dàng mà thoát ra được. Không những bị giam lỏng mà hồn lực còn liên tục bị thiêu đốt đến cạn kiệt, vô cùng cường hãn hồn kỹ.
Mà hiện tại Vân Chính Thiên bị giam trong đó đã hơn hai phút thời gian, bình thường Hồn Tông bị Mộng Cảnh Chân vây hãm như vậy, đã không chịu được mà lên tiếng xin thua. Thế nhưng Vân Chính Thiên ở trong đó lâu như vậy, vẫn không bất kỳ biến hóa nào.
"Không lẽ hắn ngất xỉu rồi sao." Mộng Cảnh Chân nghi hoặc tự hỏi.
Mà ngay khi Mộng Cảnh Chân còn bận suy tư, thì trên người Hỏa Viêm Cự Mãng dưới kia bắt đầu có chuyển biến.
"Hót." Một tiếng Phượng hót lanh lảnh từ bên dưới cất lên, tức thì Hỏa Viêm Cự Mãng thân thể kịch liệt run rẩy, hư ảnh thoáng trở nên ảm đạm.
"Chuyện gì?" Mộng Cảnh Chấn biến sắc, hắn có cảm giác bên trong Hỏa Viêm Cự Mãng kia đột nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực cường hãn, đang không ngừng đem hồn lực của hắn điên cuồng cắn nuốt.
Đùng!
Hỏa Viêm Cự Mãng đột nhiên nổ tung, một đầu Phượng Hoàng to lớn từ trung tâm vụ nổ bay lên, sải cánh phải hơn bốn mét, phượng hót thanh âm lảnh lảnh.
Hồn kỹ bị phá, thế nhưng Mộng Cảnh Chân hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, hắn đưa mắt nhìn đầu Phượng Hoàng ở trên không, gương mặt chuyển sang vẻ ngưng trọng chưa từng có.
Một đạo thân ảnh thon dài, tóc dài trắng sau gáy tung bay, trên tay vẫn nắm lấy Hắc Kiếm. Sau lưng một đôi cánh Phượng vỗ nhè nhẹ, đem thân thể hắn huyền phù trên không trung.
"Long Thần thành đội trưởng, danh bất hư truyền a."
Mộng Cảnh Chân tùy tiện nói. Tuy Vân Chính Thiên vừa rồi dễ dàng phá tan Hỏa Viêm Cự Mãng, nhưng dù sao đó chỉ là hồn kỹ yếu nhất của hắn mà thôi, hiển nhiên không nghĩ hắn có năng lực chống lại những hồn kỹ cao cấp sau.
Vân Chính Thiên nghe ngữ điệu đối phương tỏ vẻ khinh thường như vậy, hắn không giận mà lại cười lạnh đáp:
"Vậy thì nhờ Cảnh Chân huynh chỉ giáo thêm a."
Hỏa Phượng Dực lập tức triển khai, Vân Chính Thiên không do dự một kiếm chém thẳng xuống.
Mộng Cảnh Chân thấy vậy liền hừ lạnh, Hỏa Tinh Quyền Trượng bay lên, ngay tại Hỏa Tinh Thạch vị trí, một tia sáng hỏa diễm ngưng tụ, sau đó bắn thẳng tới Vân Chính Thiên.
Chỉ thấy Vân Chính Thiên thân ảnh lập lòe, liền tránh đi quĩ đạo tia sáng. Cổ tay hắn khẽ lật liền đem Hắc Kiếm chém vào hông Mộng Cảnh Chân.
Bất quá dưới kiếm pháp vi diệu của Vân Chính Thiên, Mộng Cảnh Chân như người điên cười ha hả nói:
"Hắc hắc, ngươi chỉ có vậy hay sao."
Mộng Cảnh Chân cười lớn, chỉ thấy hai tay hắn lại kết ấn, tại vị trí mặt đất phía dưới Vân Chính Thiên, có một đạo hoa văn vòng sáng ẩn hiện, mang theo khủng bố hỏa diễm uy áp.
...............