Thông đạo vòng xoáy mở ra, Long Thần thành tiểu đội đặt chân bước vào, lập tức bọn hắn được truyền tống tới tầng một Thông Thiên Tháp.
Chỗ này diện tích cực lớn, lấy rừng rậm làm môi trường chủ đạo, bốn phía xung quanh nhìn không khác bất cứ tòa sâm lâm nào.
Đột nhiên lúc này, có thanh âm từ trên cao truyền xuống:
“Tầng một Thông Thiên Tháp, môi trường viễn cổ sâm lâm, thủ hộ giả: Hồn Tông bốn mươi lăm cấp.”
Thanh âm vừa dứt, lập tức từ trong rừng có một đạo thân ảnh màu trắng phóng ra. Hắn là một tên thiếu niên, tuổi so với bọn hắn không lớn. Nhìn tên thiếu niên trước mặt, cả đám nhanh chóng nhận ra, đây cũng không phải người thật, mà chỉ là ảo ảnh được dựng nên.
Thiếu niên áo trắng vừa xuất hiện, lập tức đem võ hồn của mình phóng thích ra bên ngoài. Hắn võ hồn là một loại mãng xà, toàn thân bao phủ bởi một lớp vẩy rắn màu xanh lục. Mãng xà này có tới hai cái đầu đem hai cặp mắt đỏ ngầu hướng Long Thần thành tiểu đội dòm ngó.
Sau lưng hắn dâng lên bốn vòng hồn hoàn, đều là tử sắc hồn hoàn.
“Song Thủ Mạn Đà La Xà. Không đơn giản.” Hoa Quyển Sinh âm trầm nói.
Võ hồn của hắn là Mạn Đà La Hoa, cho nên đối với Mạn Đà La Xà này có một chút am hiểu. Mạn Đà La Xà mang trong mình độc tính cực kỳ khủng khiếp. Là một trong những hồn thú có đẳng cấp không thấp trong độc tố bảng.
Thiếu niên áo trắng sau khi đem khí tức tăng lên, hắn không có vội vàng tấn công mà lại lựa chọn thủ thế chờ đợi. Tức thì có thanh âm từ trên cao lại vang lên:
“Tiểu đội xông tháp, lựa chọn một thành viên tiếp chiến.”
Nghe vậy cả đám kinh ngạc nhìn nhau, đối phương là một người, vì vậy chỉ có thể lựa chọn một thành viên ứng chiến. Bọn hắn còn đang định hội đồng tên thiếu niên xấu số bên kia a.
Vân Chính Thiên trầm lặng một chút, sau đó nói:
“Trận này ta ra.”
Tiếu Phong bước lên nói:
“Đối thủ như vậy không cần đội trưởng ngươi ra đâu, giao cho ta là được.”
Tiếu Phong tu vi cao tới bốn mươi tám cấp, võ hồn của hắn lại thiên biến vạn hóa khôn lường, tuyệt đối có cơ hội chiến thắng tên thiếu niên bên kia, vì vậy hắn không do dự bước lên tiếp chiến.
Bất quá, Vân Chính Thiên lại lắc đầu nói:
“Đơn đấu như thế này, cần nhất là tốc chiến tốc thắng. Vả lại Băng thuộc tính của ta có khả năng kháng độc gần như tuyệt đối. Vì vậy vẫn để ta ra chiến trước.”
Tiếu Phong nghe vậy, liền gật đầu. Vân Chính Thiên an bài chiến thuật, đều có đạo lý ở trong đó. Từ khi bước vào tầng một này, thời gian xông tháp đã bắt đầu chạy. Vì vậy để kéo gần lại khoảng cách với các đội khác, cần phải dùng tốc độ thật nhanh chiến thắng thủ hộ giả của mỗi tầng.
Dựa vào Tiếu Phong thực lực, vẫn có thể chiến thắng được đối phương, nhưng khẳng định thời gian không thể so với Vân Chính Thiên nhanh hơn được.
Vân Chính Thiên bước ra phía trước, dõng dạc nói:
“Long Thần thành, Vân Chính Thiên tiếp chiến.”
‘Ô Ô’ thanh âm vang lên, tức thì một cái lồng ánh sáng từ trên cao phủ xuống, đem Vân Chính Thiên cùng tên thủ hộ giả bao phủ lại, cũng là để đảm bảo cuộc chiến được diễn ra một cách công bằng.
Lồng ánh sáng này diện tích cũng rất lớn, so với một số võ đài thi đấu cỡ lớn thì to hơn một chút. Đủ để hai người bọn hắn tận lực thi triển toàn bộ năng lực mà không bị hạn chế.
Tên thủ hộ giả hai mắt âm trầm nhìn Vân Chính Thiên, khẽ cúi đầu một cái, coi như là chào hỏi xã giao, thấy vậy Vân Chính Thiên cũng không dám chậm trễ đáp lễ.
Mà ngay khi Vân Chính Thiên vừa ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lóe lên một tia hàn quang cường thịnh. Nhiệt độ trong lồng ánh sáng cấp tốc hạ xuống, thế nhưng điều làm hắn có phần bất ngờ, đó chính là băng hàn chỉ phủ xuống nội trong phạm vi lồng ánh sáng, hoàn toàn không thể khuếch tán ra bên ngoài.
Thật là cường đại thủ đoạn bảo đảm công bằng. Phải biết băng thuộc tính của hắn đã tiếp cận Cực Hạn tầng thứ a.
Băng hàn khí tức tràn ngập không gian, tên thủ hộ giả đối diện trong mắt không giấu được sự chấn động. Bởi vì băng thuộc tính chính là khắc chế tuyệt đối độc tính.
Song Thủ Mạn Đà La Xà rít lên từng tiếng, lưỡi rắn thè ra thụt vô liên tục, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vân Chính Thiên. Đột nhiên, từ trên người Song Thủ Mạn Đà La Xà dâng lên vô số làn khói mờ màu xanh lục.
“Là kịch độc.”
Hoa Quyển Sinh bên ngoài lo lắng nói. Loại độc của Mạn Đà La Xà, có thể gây tử vong gần như ngay lập tức. Nếu chẳng may bị dính vào người, coi như đặt một chân vào quỷ môn quan.
Lương Thế Nhân thấy vậy, chỉ cười nói:
“Băng là khắc tinh của độc tố, trận này không cần đánh tiếp cũng biết ai thắng a.”
Lúc này ở trong lồng ánh sáng, Vân Chính Thiên hoàn toàn miễn dịch với độc tố màu xanh kia, hắn ngạo nghễ đứng ở đó, mặc cho Song Thủ Mạn Đà La Xà liên tục phóng thích độc tố.
Chiến thuật của hắn là tốc chiến tốc thắng, không thể đợi lâu hơn nữa. Vân Chính Thiên quyết định động thủ.
Băng Đế Kiếm hư huyễn mà ra, tức thì một cỗ kiếm ý cường hãn đem thân thể tên thủ hộ giả bên kia chụp xuống. Bất quá hắn cũng không hổ là bốn hoàn Hồn Tông, sở hữu Song Thủ Màn Đà La Xà võ hồn, tốc độ cũng cực kỳ mau lẹ.
Mắt thấy kiếm ý như sát thần hàng lâm, thủ hộ giả chân điểm nhẹ trên mặt đất, tức thì đem thân thể trực tiếp hóa thành vô số tàn ảnh, chạy toán loạn lên.
Đây chính là Song Thủ Mạn Đà La Xà đệ nhất hồn kỹ, Xà Ảnh. Loại hồn kỹ này không có tính công kích nhưng bù lại có thể trong thời gian ngắn gia tăng tự thân tốc độ. Mỗi một bước của hắn đều để lại một vệt tàn ảnh sau lưng.
Vân Chính Thiên đáy mắt không có nữa điểm kinh ngạc, tay phải vận lực liền đem Băng Đế Kiếm đơn giản một kiếm đâm tới, phía sau kéo theo vô số đạo phong tuyết ảnh kiếm, thẳng vào khoảng không trước mặt mà công kích.
Dưới một kiếm này, không khí dường như muốn đóng băng lại, ngay cả tàn ảnh xuất hiện trên quĩ đạo di chuyển của tên thủ hộ giả kia cũng run lên một trận sau đó lập tức tan mất.
Phốc!
Máu tươi không biết từ đâu đã bám vào kiếm của Vân Chính Thiên, bắn thành một vệt dài văng ra phía trước, sau đó thân ảnh tên thủ hộ giả đột ngột xuất hiện, chỉ có điều trên ngực hắn hiện tại đã lưu lại một vết thương sâu hoắm.
Băng Đế Kiếm vừa nãy đâm vào khoảng không, nhưng vô tình lại trúng thẳng vào thân thể của hắn. Tên thủ hộ giả bất ngờ trúng đòn, bản thân ngã ra mặt đất, hai mắt tràn ngập chấn động.
Nhìn thì có vẻ là vô tình, nhưng có thực sự là vô tình hay không, hắn là người hiểu rõ nhất. Tóc trắng thiếu niên trước mặt, đồng dạng là bốn hoàn Hồn Tông, vẫn là tử sắc hồn hoàn, thế nhưng mang tới cảm giác thâm sâu khó dò.
Vân Chính Thiên mặt không biến sắc, hít sâu một hơi chém ra hơn mười kiếm. Cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao bỏ qua được. Mười kiếm vừa xuất ra, trong đó có hơn một nữa lưu lại vết thương trên người đối thủ.
Tên thủ hộ giả kia mặc dù là ảo ảnh lập thể, nhưng biểu hiện gương mặt tuyệt đối giống thật. Đối với thế công của Vân Chính Thiên, hắn đã muốn chịu không nổi nữa.
Vừa bắt đầu nhìn thấy đối phương sử dụng là Băng thuộc tính, hắn trong lòng thập phần khẩn trương, vốn dĩ muốn đem sở trường của mình là tốc độ đánh cho Vân Chính Thiên không kịp trở tay. Nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng, đối thủ của mình lại nhanh đến như vậy.
Nghiến răng một cái, sau lưng hắn đệ nhị hồn hoàn sáng lên, tức thì Song Thủ Mạn Đà La Xà cấp tốc bành trướng. Chiều dài thân thể đã vượt qua hai mươi mét, độc tố màu xanh lục dường như vô cùng vô tận tràn ngập lồng ánh sáng. Bất quá, hắn còn chưa kịp hành động tiếp tục thì một cỗ màu lam khí tức đã đem độc tố hoàn toàn nuốt chửng.
Trên trời cao truyền xuống băng hàn khí tức lãnh lẽo vô cùng.
Vân Chính Thiên không biết từ lúc nào đã phóng người lên cao, Băng Đế Kiếm đặt ở ngang hông, một kiếm lăng lệ quét xuống, rạch một vệt sáng màu lam dài ngang qua không gian.
Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.
Cường đại hồn kỹ chưởng khống băng thuộc tính, dưới tình huống hấp thụ Băng Linh về sau, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm. Phổ thông Hồn Vương muốn đón lấy một kiếm này, không đem toàn bộ năng lực ra chống đỡ tuyệt đối ăn không ít khổ.
Thế nhưng tên thủ hộ giả kia tu vi mới bốn hoàn Hồn Tông, hiện tại không có tư cách cùng Vân Chính Thiên so kiếm.
Song Thủ Mạn Đà La Xà sau khi tăng phúc, chưa kịp thi triển bất kỳ năng lực nào trực tiếp bị hóa băng. Ngay cả thân thể tên thủ hộ giả cũng không tránh thoát được, dưới một kiếm này đã hóa thành một vệt sáng mà biến mất.
Thâm thúy thanh âm từ trời cao lại vọng xuống:
“Tầng một Thông Thiên Tháp thông qua, nhận được năm trăm điểm tích lũy. Có thể tiến hành hối đoái vật phẩm hoặc trực tiếp xông lên tầng hai.”
Vân Chính Thiên từ trên trời đáp xuống, hắn gương mặt vẫn bình thản, cứ như trận chiến vừa rồi với hắn hoàn toàn không có chút can hệ. Mỉm cười nhìn đồng đội sau lưng, thản nhiên nói:
“Chúng ta lựa chọn xông lên tầng hai.”
Vù!
Thông đạo vòng xoáy mở ra trước mặt, Long Thần thành tiểu đội lại nối đuôi nhau tiến vào.
Ở trên không trung kia, bảng hiển thị thứ hạng bây giờ lại xuất hiện thêm một đạo danh tự. Long Thần thành tiểu đội, tầng một, thời gian xông tháp hiện tại: Ba phút hai mươi hai giây.
Hắn chỉ cần không tới bốn phút, liền đem một tên hồn sư đồng cấp đánh cho sấp mặt. Nếu đổi lại là Tiếu Phong hoặc Can Hữu Long, phải cần thời gian ít nhất là gấp đôi. Chưa kể phải lo lắng vấn đề độc tố xâm thực.
Bọn hắn có chút ngưỡng mộ nhìn đội trưởng của mình. Thực lực của Vân Chính Thiên bây giờ đã cường hãn tới mức như vậy.
Cảm nhận ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kỳ lạ, hắn lập tức hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lương Thế Nhân cười hì hì nói:
“Ta đang nghĩ nếu đơn đấu cứ cho đội trưởng ngươi ra, bọn ta sẽ đỡ mệt biết mấy.”
Vân Chính Thiên lườm hắn nói:
“Trận sau cho ngươi ra, dù đối thủ có như thế nào, ta sẽ rất đỡ mệt đó.”
“Ách, ta nói giỡn thui mà.” Lương Thế Nhân giật bắn mình, lập tức xua tay nói.
Hàn Thanh Chi ở sau lưng nghe vậy, có chút tán thành kêu lên:
“A Nhân, ngươi sẽ thắng mà, không sao đâu.”
Kết thúc truyền tống, bọn hắn vẫn đặt chân ở một khu rừng rậm bạt ngàn, không khác gì so với tầng một.
Hàn Thanh Chi lúc nãy đã lên tiếng như vậy, Lương Thế Nhân hắn còn không ứng chiến sẽ bị người khác chê cười. Nam nhân điều không muốn nhất, chính là đứng trường người yêu của mình mà bị người khác chê cười a.
Mang theo bộ mặt ủ rũ, Lương Thế Nhân bước lên phía trước, hướng trên cao nói:
“Long Thần thành tiểu đội, Lương Thế Nhân ứng chiến.”
Thanh âm của hắn vừa vang lên, tức thì ở trong rừng sâu nhảy ra một đầu hồn thú có thể trạng to lớn. Có hình dáng giống ngưu, nhưng nữa thân dưới lại có lông dài màu nâu, đuôi ngắn. Đầu có hai sừng, mắt lồi, môi trề ra. Tuyệt đối là một cái xấu xí hồn thú chưa từng được thấy.
“Thông Thiên Tháp tầng hai, môi trường viễn cổ sâm lâm, thủ hộ giả: Gia Ngưu, tu vi năm ngàn năm.”
Lương Thế Nhân một mặt dở khóc dở cười nhìn đầu hồn thú xấu xí trước mắt, có cảm giác muốn nôn ọe. Gia Ngưu không những xấu một cách đáng sợ, mà còn phát ra mùi hôi thối, giống như vạn năm chưa từng trải qua tắm gội.
May mắn lồng ánh sáng vào lúc này phủ xuống, đem ngoại giới hết thảy ngăn cách mới khiến cả đám không còn ngửi được mùi hôi nữa. Bất quá, Lương Thế Nhân lại đang ở trong lồng ánh sáng kia, hắn gần như vì mùi hôi này mà muốn bất tỉnh.
Song Thủ Mạn Đà La Xà có độc tố kinh khủng, còn Gia Ngưu còn ghê gớm hơn một bậc. Mùi hôi.
.............