Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 159: Phần tà ác tróc ra




Huyết Đế nghe vậy, trong lòng không khỏi sửng sốt, nhìn thẳng Bao Lão trước mặt nói:

“Nếu ngươi muốn như vậy, thì để ta làm một chút động tác trên người của hắn, tin chắc có thể đem phần tà ác thuần khiết đó kéo ra ngoài. Đến lúc đó hắn đã vô dụng với ta, ngươi có thể đem hắn trở về, ta một lời đã định, không cần thiết phải nghi ngờ.”

Đối với ý muốn của Bao Lão, Huyết Đế cầu còn không được. Trong kế hoạch tưởng chừng như hoàn mỹ này, hắn chỉ bất ngờ một điều, Thiên lại là đệ tử của Bao Lão Tiên Sinh mà thôi. Mà chân chính sinh tử chi đấu với kẻ thù như Bao Lão là chuyện Huyết Đế cực kỳ không mong muốn. Cho nên vừa rồi mới đành xoay chuyển theo hướng hỗ trợ Thiên trên phương diện tu luyện.

Chỉ cần Vân Chính Thiên không rời khỏi lòng bàn tay của hắn, dã tâm xây dựng Huyết Vực của hắn có thể thực hiện bất kỳ lúc nào.

Vừa nãy Bao Lão lại đưa ra một đề nghị không thể nào tốt hơn được nữa, đó chính là trích xuất phần tà ác trong cơ thể Vân Chính Thiên ra ngoài, như vậy hắn sẽ chân chính nắm giữ toàn bộ năng lượng bản nguyên của ma kiếm.

Bao Lão hơi chần chừ một chút, sau đó thân thể rơi xuống vị trí Vân Chính Thiên đang bị giam, nhìn hắn nói:

“Ngươi đã bình tĩnh lại chưa?”

Vân Chính Thiên ngẩng lên nhìn Bao Lão, trong mắt không giấu được sự đau khổ, bất đắc dĩ gật đầu một cái. Bao Lão thấy vậy tay áo cũng phất lên, đem Vân Chính Thiên xiềng xích phá vỡ, nhu hòa hồn lực nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể hắn, xoay đầu nhìn Huyết Đế sau đó bay đi. Huyết Đế nhếch mép cười một cái, thân thể nhanh chóng theo sau.

Cả ba rơi xuống một vùng sa mạc trống trải không xa Huyết Đô trung tâm.

Vân Chính Thiên có chút chua xót nhìn Bao Lão nói:

“Ta thật vô dụng.”

Bao Lão khẽ giật mình, Vân Chính Thiên vốn là người ngoan cường, chỉ không ngờ cái chết của thiếu nữ kia lại tạo thành đả kích không nhỏ đối với hắn. Bất giác lão ánh mắt trìu mến đưa tay lên xoa đầu hắn, cười nói:

“Ngươi không có vô dụng, là do đối thủ quá cường đại, không phải lỗi của ngươi.”

“Tiểu tử.” Bao Lão vừa dứt lời, tức thì Huyết Đế thanh âm đã vang lên. Hắn một tay đưa tới trước, ý bảo Vân Chính Thiên tiến lại gần. Bao Lão ánh mắt cẩn trọng, bất quá Vân Chính Thiên không do dự nhấc chân tiến về phía Huyết Đế.

"Rốt cuộc đánh một trận ngươi cũng biết điều hơn rồi."

Huyết Đế nói tiếp:

"Nếu như ngươi như vậy từ đầu, tiểu nha đầu kia làm sao lại chết oan uổng được, hắc hắc."

Bao Lão nghe vậy tức giận quát:

"Ngươi đừng nhiều lời, mau chóng động thủ đi sau, chúng ta không muốn ở lại nơi này một giây nào nữa."

Huyết Đế giả vờ như không nghe thấy Bao Lão quát mắng, hắn ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm Vân Chính Thiên thân ảnh, thản nhiên nói:

"Đem hắc hóa triệu hoán ra."

Phừng!

Một đầu tóc đen gần như ngay lập tức xuất hiện, Vân Chính Thiên khí chất thay đổi gần như 180 độ, khiến Bao Lão gần đó cũng không khỏi ngưng trọng hẳn lên.

Loại này năng lực đích xác bất phàm, nếu không nhờ tinh thần lực của hắn gần đây có bước tiến không nhỏ, chỉ sợ đã trở thành nô lệ của hắc hóa, tương lai chắc chắn trở thành Huyết Đế đệ nhị a.

Huyết Đế ngay lúc này đem một tầng huyết sắc bao phủ hai người bọn hắn vào bên trong, ngăn cách với bên ngoài, sau đó hắn chậm rãi nói:

"Thiên, trước khi chúng ta bắt đầu, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Vân Chính Thiên âm trầm không đáp, đối với người hắn căm thù như Huyết Đế, tốt nhất vẫn không muốn tiếp xúc quá nhiều. Dù sao hắn vẫn là người giết chết Lăng nhi. Huyết Đế không để ý tới thái độ của hắn, vẫn tiếp tục nói:

"Năm xưa ta liều mình đem phần tà ác trong ma kiếm dung hợp, nhưng chưa bao giờ đạt tới trình độ trăm phần trăm như ngươi, có thể cho ta biết lý do?"

Vân Chính Thiên nghe vậy thoáng giật mình, bản thân hắn dễ dàng hấp thụ loại hắc hóa lực lượng kia, nguyên nhân chính là do ma kiếm vốn là vật sở hữu của hắn ở kiếp trước, ngoài ra không còn lý do nào có thể giải thích được nữa.

Thế nhưng ngay cả Vân Chính Thiên lẫn Huyết Đế thực sự không biết được, chính vì sự tồn tại của hắn mà Huyết Đế trước sau vẫn không thể đem năng lượng ma kiếm hoàn toàn dung hợp, dẫn đến trận đại chiến năm đó bị Bao Lão cùng Đường môn môn chủ hung hăng bức ra một phần tà ác thuần khiết kia, miễn cưỡng để Vực Chủ bản tôn chiếm lại thần trí.

Ngày nào Vân Chính Thiên chưa đồng ý, Huyết Đế cũng không thể đem phần tà ác đó hoàn toàn dung hợp đồng hóa được. Bởi vì hắn dù sao vẫn là chủ nhân của thanh ma kiếm đó.

Đột nhiên lúc này, trong mắt Vân Chính Thiên lóe một vòng sáng, hắn như hiểu ra được chân tướng mọi việc thông qua câu hỏi của Huyết Đế vừa rồi.

Phần tà ác thuần khiết bị tách ra năm đó hiện đang ở trong người ta, chính vì vậy làm cho Huyết Đế thực lực không mạnh mẽ như lúc trước, đối mặt với sư phụ chỉ có thể đánh cân sức mà thôi. Nếu như bây giờ ta đồng ý trao trả cho hắn phần này lực lượng, Huyết Đế sẽ trở lại đỉnh phong năm xưa, coi như sư phụ có đem chân công phu ra, cũng khó lòng địch lại Huyết Đế hắn.

Đúng là cáo già sống lâu năm, mém chút nữa là rơi vào bẫy rập của hắn giăng ra lần nữa.

Vân Chính Thiên đồng tử cấp tốc xoay tròn, hắn một đầu tóc đen dài khẽ khinh động trong gió, đưa mắt lạnh lẽo nhìn Huyết Đế bên kia. Mà Huyết Đế bây giờ dường như đang cao hứng, bởi vì kế hoạch của hắn sắp thành công.

Chỉ cần đem Vân Chính Thiên đồng ý, toàn bộ phần tà ác của ma kiếm sẽ trở lại với hắn như ban đầu, đến lúc đó Nhân Vực sẽ đến thời khắc diệt vong, trở thành Huyết Vực, mà đứng đầu chính là Huyết Đế.

Huyết Đế thấy hắn im lặng không trả lời, nội tâm đã bắt đầu mất kiên nhẫn, sát khí lần nữa khởi động.

“Không trả lời? Cũng được thôi, bởi vì ngươi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.”

Huyết Đế trầm giọng nói.

Vân Chính Thiên như nắm được tiên cơ, thanh âm hắn thập phần tự tin cùng quyết đoán:

“Thật sao?”

Vân Chính Thiên vừa dứt lời, tức thì hai mắt hắn lóe lên một tia mãnh liệt kiếm ý, ngay sau đó toàn thân bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đen, không khí xung quanh trở nên nóng rực.

“Chết tiệt.” Huyết Đế quát lên, tức thì một quyền đánh tới muốn đem Vân Chính Thiên hành động kỳ lạ kia cản lại, thì bất ngờ quyền này vừa đánh ra liền chạm vào một cái phù ấn khổng lồ, Huyết Đế thân thể lập tức bị chấn lui lại một chút.

“Tiểu Thiên, ngươi làm gì vậy.” Bao Lão gầm lên.

Vân Chính Thiên gương mặt tái nhợt, nhìn Bao Lão, có chút run rẩy nói:

“Nếu ta trao cho hắn phần tà ác thuần khiết còn lại, hắn sẽ trở lại mạnh mẽ như xưa, lúc đó e rằng ngay cả ngài cũng không thể đem hắn áp xuống. Cho nên ta đã quyết định rồi, ta sẽ đem loại năng lượng vốn không nên tồn tại ở thế giới này, xuống hoàng tuyền. Ở dưới đó mới chính là nơi nó thuộc về.”

Nghe xong, không chỉ Bao Lão biến sắc mà Huyết Đế sau lưng cũng chấn động. Hắn muốn tự sát, để kéo theo loại năng lượng kia vào hư vô.

“Không được làm như vậy.”

Huyết Đế gầm vang, tức thì cả người như một đầu hồng hoang hung thú, khí tức tăng vọt đến mức không thể diễn tả được. Cự thủ nhắm vào thân thể Vân Chính Thiên mà chụp xuống, hy vọng ngăn cản được cơ chế tự bạo của hắn.

“Tránh ra.”

Bao Lão lúc này cũng điên cuồng không kém, lão vô cùng phẫn nộ vì bản thân có mặt ở đây nhưng trước sau vẫn không thể đem đệ tử của mình cứu ra ngoài. Thân làm sư phụ, sống lâu như vậy vẫn không bảo vệ được hắn, thật có chút không cam lòng.

Bao Lão thôi động phù văn tới số lượng cực hạn, đem Huyết Đế bên kia mạnh mẽ ngăn lại. Nhất thời mảnh sa mạc yên tĩnh nãy như bị nhấc lên một trận, khói bụi mù mịt, to lớn tiếng nổ rền vang.

Vân Chính Thiên trong đáy mắt tràn ngập hồi ức. Hắn nhớ lại gương mặt của từng người đã từng xuất hiện trong đời hắn. Vân Lý Tân, Hàn Phi phu thê, đã cho hắn một mái ấm, để hắn cảm nhận được tình cảm gia đình là như thế nào.

Còn có đám bằng hữu Thế Nhân, A Long, Thanh Chi, các ngươi phải cố gắng tu luyện để trở nên cường đại hơn.

Thiên Hoa, ta có lỗi với nàng, ta chết đi nàng nhất định sẽ thống khổ, nhưng cũng đừng vì vậy mà mất đi niềm tin vào cuộc sống, ta có linh thiên sẽ phù hộ cho nàng.

Hình ảnh cuối cùng chạy qua đại não của hắn chính là tiểu nha đầu thân mặc y phục màu đen, nàng có một tấm mạng che mặt, dấu đi dung nhan tuyệt mỹ đằng sau. Vĩnh Lăng, ta nợ nàng quá nhiều, bây giờ sẽ xuống dưới đó cùng nàng bầu bạn.

Từng dòng hồi ức như cơn lũ ùa về, Vân Chính Thiên khẽ nhắm mắt lại, Huyết Kiếm trên tay hắn ngưng tụ mà ra. Huyết Kiếm hư huyễn huyền phù trước mặt, hư ảnh có chút ảm đạm, là do sinh mệnh của hắn sắp trôi qua.

Huyết Kiếm rung lên từng hồi ‘Ong ong’ mãnh liệt, bất quá Vân Chính Thiên vẫn kiên quyết gật đầu, hắn khẽ nói: “Lão bằng hữu, ra tay đi a.”

Một trận máu tươi văng lên, ngay vị trí trái tim của hắn, Huyết Kiếm cắm sâu vào, chớp mắt một cái liền xuyên thẳng qua bên kia, để lại một lỗ thủng trên ngực trái của hắn.

“Tiểu Thiên...” Bao Lão đang dằn có với Huyết Đế, cảm nhận được khí tức yếu ớt của Vân Chính Thiên lập tức xoay đầu lại, chỉ thấy hắn đã gục ngã trên vũng máu, không thấy nhúc nhích nữa.

Mà ngay lúc này, đột nhiên Huyết Đế thân thể cũng có biến hóa kỳ lạ. Huyết sắc trên người hắn tốc độ di chuyển chậm dần, quang mang ảm đạm, ngay cả hung bạo khí tức cũng giảm đi rõ rệt.

Huyết Đế thần sắc chấn kinh, tức giận gào lên: “Có chuyện gì thế này? Tại sao ta lại mất dần lực lượng.”

Hắn còn chưa kịp hết bàng hoàng, tựa như một loại lực lượng thần cấp từ trên không trung giáng xuống, đem toàn bộ huyết sắc của hắn hóa thành hư không. Cơ thể Huyết Đế kịch liệt run lên, một khắc sau, từ đỉnh đầu của hắn đột nhiên bốc lên vô tận hắc vụ đen kịt.

Mà loại hắc vụ màu đen này, tương tự như lúc Vân Chính Thiên lần đó dung hợp với ma kiếm, sinh ra hắc hóa lực lượng.

Không ngờ được một điều, ngay khi Vân Chính Thiên tự hủy đi sinh mệnh của mình, phần tà ác còn lại trong người hắn cũng không có tan biến, mà ngược lại phần tà ác trong cơ thể Huyết Đế lại bị triệt để tróc ra, hóa thành vô tận hắc vụ huyền phù trên không trung.

Chớp mắt một cái, vô tận hắc vụ này nhắm thẳng vào thân thể Vân Chính Thiên nằm dưới kia mà phóng tới. Nhẹ nhàng chui vào mi tâm của hắn biến mất không còn tăm hơi.

..............