Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 152: Kim Hắc Ma Thần Hổ




Huyết Đế thanh âm vừa dứt, ngay chính giữa đại đấu trường đột nhiên xuất hiện một cái khe hở, tựa như không gian vỡ nát mà tạo thành lỗ hổng vị diện vậy.

Vân Chính Thiên thầm cả kinh, từ trước tới nay hắn vẫn luôn ngây thơ nghĩ rằng, Huyết Đế chịu cấm chế hồn lực như mọi người mà quên mất một điều, hắn chính là người sáng tạo nên Huyết Đô này.

Trước mắt rõ ràng là có hồn lực ba động, chứng tỏ Huyết Đế vẫn có thể sử dụng hồn kỹ như bình thường.

Nếu là như vậy, Vân Chính Thiên làm sao có tư cách đứng trước mặt vị này mà diễu võ dương oai. Căn bản hai người vốn không cùng một đẳng cấp.

Huyết Đế là hắc hóa Vực Chủ, tự nhiên mang trong mình Cực Hạn đấu la lực lượng, đây chính là đỉnh tiêm nhân vật đương thời, là nhân loại mạnh nhất toàn cõi Đấu La Đại Lục. Huyết Đế là người mà hầu hết nhân sinh trên thế gian này không nguyện ý đi đối đầu.

Trong lúc Vân Chính Thiên còn đang bận hoảng sợ, thì khe nứt kia đột nhiên phình to ra, trong nháy mắt vượt hơn năm mét đường kính. Bên trong đó thiên địa nguyên lực gào thét ầm ĩ, vô tận vòng xoáy hiện ra. Một khắc sau đó, ngay tại vị trí hạch tâm của vòng xoáy, một đạo to lớn cự thú hung hăng xông ra.

Cự thú này phóng chân một cái liền bước ra khỏi khe nứt, đặt chân vào phạm vị đại đấu trường. Vân Chính Thiên không dám chậm trễ lập tức lui lại phía sau hơn năm mươi mét, hai mắt ngưng trọng nhìn cự thú trước mặt.

Đây là một đầu hổ loại hồn thú, tứ chi to khỏe, một bộ lông màu đen phủ kín cơ thể, vô số kim sắc hoa văn chớp nháy trên đó, tỏa ra khí tức cường thịnh.

Cự thú há miệng gầm lên một tiếng, tức thì âm ba chấn động nhanh chóng đem Vân Chính Thiên bức lui thêm năm mươi mét nữa.

“Con mẹ nó, là một đầu vạn năm hồn thú, là Kim Hắc Ma Thần Hổ.”

Vân Chính Thiên chật vật ổn định lại thân thể, thần sắc ngưng trọng rên lên.

Kim Hắc Ma Thần Hổ là hồn thú am hiểu hắc ám lực lượng, trong huyết thống có tia truyền thừa từ dòng dõi Ám Ma Tà Thần Hổ một chi nhất mạch, qua vạn năm biến dị mà thành. Kim Hắc Ma Thần Hổ ở Đấu La Đại Lục số lượng thưa thớt, không ngờ Huyết Đế lại có khả năng đem tới một con ở Huyết Đô này.

Vân Chính Thiên tim đập loạn xạ, đối với Kim Hắc Ma Thần Hổ trước mặt, hắn tuyệt đối không có tự tin đi đối đầu. Nếu như phong ấn hồn lực trong cơ thể hắn được giải khai, liền có thể thử một chút, bất quá tình huống hiện tại, xông lên tức là nạp mạng.

Huyết Đế muốn dồn hắn vào chỗ chết như vậy, hắn thực không cam lòng.

Đại sứ giả ở bên cạnh Huyết Đế, nhìn thấy Kim Hắc Ma Thần Hổ xuất hiện, nàng không khỏi nuốt xuống một ngụm dương khí, hai mắt mông lung nhìn vị chủ nhân bên cạnh, khẽ nói:

“Đại nhân, hay là cho hắn một cơ hội, nhân tài như vậy vô cùng hiếm có. Gạt bỏ hắn thì quá dễ nhưng nếu thu phục được, tương lai Huyết Đô sẽ có vô vàn chỗ tốt.”

Đại sứ giả là thân cận của Huyết Đế từ khi khai thiên lập địa, xây dựng nên Huyết Đô, nàng đối với nơi này dồn tâm huyết không so với Huyết Đế kém cạnh, trước mắt nàng là một thiếu niên có tiềm năng cực lớn. Nếu thu phục được nhân tâm, tương lai hắn tuyệt đối có thể đứng đầu Bát Đại Thần, trở thành cánh tay đắc lực của Huyết Đế.

Huyết Đế không có trả lời nàng, hắn đang tự chìm trong lâu đài suy tưởng của mình. Nhãn lực của hắn làm sao thấp hơn đại sứ giả cho được. Thế nhưng Vân Chính Thiên vừa rồi, chính là muốn đem Huyết Đô của hắn thanh tẩy, cuồng ngôn như vậy, cho dù hắn có kiệt xuất đến đâu, cũng không tránh khỏi lửa giận của Huyết Đế.

“Được rồi.” Huyết Đế thanh âm lạnh lẽo đáp, sau đó hắn một tay đưa lên, tức thì Kim Hắc Ma Thần Hổ dưới kia lập tức đình chỉ mọi hành động, tựa như một con mèo ngoan phủ phục xuống mặt đất.

Huyết Đế liếc nhìn tên thiếu niên tóc bạch kim chật vật ở bên kia, hừ lạnh nói:

“Tiểu tử, ngươi chính là người đầu tiên dám nói như vậy với ta. Bất quá ta thân là chúa tể tối thượng, không cùng ngươi lòng dạ tiểu nhân so đo. Ta cho ngươi một thử thách, nếu ngươi làm được, xem như mạng ngươi lớn, ta cũng suy nghĩ đến nguyện vọng của ngươi.”

Dứt lời, Huyết Đế một tay chỉ về hướng Kim Hắc Ma Thần Hổ đang nằm, cười nói:

“Đánh bại nó là được.”

Ồ.

Một trận xôn xao từ trên khán đài vang lên, cư dân Huyết Đô giống như đang xem tạp kỹ. Đối với thử thách mà Huyết Đô vừa nói, xem ra khá hài lòng. Bọn hắn tự nhiên không nghĩ rằng, tên thiếu niên bên dưới có thể đem một đầu vạn năm hồn thú chém giết.

Có trò vui xem nga. Vạn cư dân nhất thời ngồi xuống ghế của mình, hý hửng theo dõi xem, Thiên sẽ chết như thế nào.

Từng chữ Huyết Đế xướng lên đều rơi vào tai của hắn, Vân Chính Thiên ánh mắt âm trầm. Hiện tại bản thân đã bị dồn vào đường cùng, chạy trốn đã không có khả năng. Huyết Đế một ngón tay cũng có thể chụp chết hắn, để hắn sống tới bây giờ, đã là may mắn lắm rồi.

Hắn lại liếc sang đầu Kim Hắc Ma Thần Hổ đang nằm, trong lòng có chút do dự. Nguyên nhân hắn do dự, chủ yếu là vì hồn lực bị phong ấn mà thôi. Kim Hắc Ma Thần Hổ am hiểu hắc ám thuộc tính, Vân Chính Thiên cầu còn không được.

Đột nhiên hắn chấp tay lại, hướng Huyết Đế trên cao cung kính nói:

“Huyết Đế đại nhân, tha lỗi cho vãn bối vô lễ. Ta chấp nhận thử thách của ngài, nhưng cũng xin ngài một thỉnh cầu nho nhỏ.”

Thỉnh cầu, ngươi thật là mặt dầy quá mà. Vạn cư dân Huyết Đô lại được một dịp chửi rủa.

Huyết Đế nghe vậy cũng bật cươi ha hả, nhìn Vân Chính Thiên bên dưới có chút thú vị nói:

“Đặt điều kiện cho ta? Được ngươi nói thử xem.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng lập tức kinh hỷ. Huyết Đế tính tình kỳ lạ, xem ra hắn có thể lợi dụng điều này một chút.

“Huyết Đế đại nhân, xin ngài giải trừ phong ấn hồn lực a.”

Huyết Đế nghe vậy, trong mắt không có chút bất ngờ, rõ ràng đối với chủ ý này của Vân Chính Thiên, hắn đã đoán được từ trước.

“Oắt con tâm thực không cạn, được rồi ta đồng ý. Nhưng nếu đến một mức nào mà vẫn không thể chiến thắng được súc vật này, ngươi chỉ cần hướng ta khấu đầu ba cái, ta liền tha cho ngươi mạng nhỏ.”

Vân Chính Thiên ánh mắt sáng bừng, lời này của Huyết Đế, còn không phải mở ra cho hắn một cái sinh lộ hay sao. Bất quá hắn cũng không đem lời Huyết Đế hoàn toàn tin tưởng, dù sao lão đại ngạc này tâm so với hắn sâu không kém.

Hai bên chưa va chạm đã đấu võ mồm một trận. Một số tên không có não cảm thấy bọn họ nói chuyện có chút mơ hồ không hiểu gì hết. Không hiểu được ẩn ý giấu tận bên trong.

Huyết Đế áo bào phất lên tức thì Vân Chính Thiên trên người phong ấn lập tức biến mất. Cảm thụ đầu tiên của hắn chính là thống khoái. Hồn lực giống như bị nhốt vào một cái chai, sau đó đậy nắp lại suốt hơn một năm trời. Thực có chút khó chịu.

Bây giờ phong ấn giải khai, kinh mạch giãn nở lại như trước, cũng lúc này Vân Chính Thiên kinh ngạc phát hiện. Tổng sản lượng hồn lực trong cơ thể căn tràn hơn bao giờ hết, trong nháy mắt thăng cấp liên tục.

Vốn dĩ hắn bắt đầu tiến vào Thiên Đạo, hồn lực xấp xỉ bốn mươi cấp, mà bây giờ sinh hoạt trong Huyết Đô suốt một năm, hồn lực đề thăng một lần ba cấp. Thực sự kinh hỷ không nói thành lời.

Hiệu quả này chỉ có thể đạt được nếu tiến vào được Huyết Đô mà thôi, ở bên ngoài chỉ mới một ngày trôi qua. Thế nhưng một ngày tăng ba cấp, giống như người si nói mộng.

“Đa tạ Huyết Đế đại nhân, ta sẽ không làm ngài thất vọng.”

Vân Chính Thiên cười mãn nguyện nói. Chỉ thấy Huyết Đế cơ mặt thoáng cơ giật, sau đó liền trở lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười đáp lại hắn.

“Tên tiểu tử này thật không biết điều.”

Đại sứ giả một bên hừ lạnh, rõ ràng không đồng ý với thái độ của Vân Chính Thiên. Mặc dù nàng ưa thích tài năng của hắn nhưng vô lễ với Huyết Đế nhiều lần như vậy, hắn là người đầu tiên. Thế nhưng nàng cũng có một chút tò mò, bình thường mà nói người nào xúc phạm Huyết Đế, không tới mười hơi thở đã bị đánh tới mức thi cốt vô tồn.

“Mặc kệ hắn, tuổi trẻ háo thắng ta hiểu được, chỉ hy vọng hắn không chết quá sớm a. Kim Hắc Ma Thần Hổ kia thế mà hung bạo lắm đó.”

Huyết Đế phất tay nói, sau đó xoay người đi về vương tọa.

Đại sứ giả không nhịn được đuổi theo nói:

“Vạn nhất hắn thành công thì sao?”

Huyết Đế nghe vậy, trong mắt có chút lạnh lẽo, thản nhiên nói:

“Nếu hắn thắng thì dùng bạo lực ép buộc vậy, ha ha ha.”

Kim Hắc Ma Thần Hổ chồm dậy, hai mắt hung ác nhìn nhân loại bên kia, sát khí trong đó bắt đầu khởi động. Đầu hồn thú này chiều cao chỉ khoảng ba mét, thân dài bảy mét. So với U Minh Bạch Hổ của Lương Thế Nhân thì nhỏ hơn không ít.

Thế nhưng nó là hàng thật giá thật hồn thú vạn năm a. Cho dù Vân Chính Thiên hồn lực có tiến vào bốn mươi ba cấp, vẫn không thể bù đắp được chênh lệch này. Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào thuộc tính áp chế mà thôi.

Kim Hắc Ma Thần Hổ há miệng phun ra nuốt vào vô số hắc quang, mỗi lần như vậy, kim sắc vân trên người càng thêm sáng chói. Hổ gầm thanh âm vang vọng, làm đại địa khu vực thi đấu thoáng run rẩy lên.

“Đây là thực lực của hồn thú vạn năm chân chính a.”

Vân Chính Thiên hai mắt không giấu được sự ngưng trọng. Mặc dù đã từng đối mặt với vạn năm hồn thú là Vong Yêu Vương, thế nhưng nó là một loại không chính thức. Vong Yêu Vương hấp thu số lượng lớn Vong Yêu mà thành, căn bản chỉ có thể tiếp cận vạn năm cấp bậc. Mà đầu Kim Hắc Ma Thần Hổ trước mắt bây giờ, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Một vệt lưu quang lóe lên, Thất Diện Kiếm võ hồn nhanh chóng phóng thích. Khí tức của hắn nháy mắt tăng lên mãnh liệt, sau lưng hắn bốn vòng hồn hoàn lăng lệ lượn lên, là bốn cái vạn năm hồn hoàn.

Nhìn thấy một màn này, đám đông trên khán đài không khỏi há mồm trợn mắt.

Hắn, như vậy mà chỉ mới đạt tới bốn hoàn Hồn Tông.

Trời ạ bốn hoàn Hồn Tông có năng lực trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp năm, không phải đang nằm mơ đó chứ.

Vân Chính Thiên bây giờ hoàn toàn không để ý tới lời bàn tán của đám đông kia, hắn ngưng thần khóa chặt thân ảnh Kim Hắc Ma Thần Hổ, không có nữa điểm khinh thường.

Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một đôi cánh phượng. Hỏa Phượng Dực mạnh mẽ triển khai đem thân thể hắn huyền phù trên không trung. Tràn ngập hỏa nguyên tố ẩn hiện trong không khí. Theo sau đó là một tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên, đem khí thế của Kim Hắc Ma Thần Hổ bên kia trực diện đối bính.

Hỏa Phượng Kiếm nắm chặt trên tay, Vân Chính Thiên bây giờ giống như một đầu Hỏa Phượng Hoàng hình người a.

Huyết Đế ngồi trên vương tọa, không nhịn được mà tán thưởng một cái:

“Có chút bổn sự.”

Kim Hắc Ma Thần Hổ dường như không chút sợ hãi, đồng tử thoáng co rút lại, phản phất có hắc quang tuôn ra, ngay sau đó thân ảnh to lớn trực tiếp biến mất. Mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một chút tàn ảnh Ma Hổ còn sót lại phía sau, nó dùng tốc độ nhanh nhất xông tới đối thủ.

Vân Chính Thiên ở trên không trung, Hỏa Phượng Dực vỗ nhẹ, Hỏa Phượng Kiếm bốc lên một cỗ kinh khủng hỏa diễm, chớp mắt đã bao phủ phạm vi sân thi đấu.