Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 149: Vĩnh Lăng lừa dối




“Rốt cuộc cũng tìm được hắn.”

Huyết Đế thanh âm có vẻ thản nhiên, nhưng đại sứ giả đứng gần đó rõ ràng cảm nhận được hô hấp của Huyết Đế có chút vội vã, tựa như đối với thiếu niên bên dưới vô cùng thèm muốn. Bất giác nàng trong lòng cũng hiếu kỳ xoay đầu nhìn Vân Chính Thiên, không biết hắn có điểm gì khiến Huyết Đế đại nhân vốn trầm tĩnh lại có biểu hiện như vậy.

Đại sứ giả lúc này di chuyển tới gần mấy vị nữ tử sứ giả đang theo dõi trận đấu từ trên cao, nàng trầm giọng nói:

“Lăng nhi, ngươi ra đây một chút.”

Vĩnh Lăng nghe đại sứ giả kêu mình, ánh mắt hơi đổi, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt nàng:

“Đại tỷ, có chuyện gì a?”

Đại sứ giả ánh mắt thủy chung rơi vào đạo thân ảnh thiếu niên tóc đen dài đang điên cuồng trên sàn đấu, thản nhiên hỏi:

“Thành công chiếm được tình cảm của hắn sao?”

Vĩnh Lăng nghe vậy ánh mắt bỗng có vẻ ảm đạm, nàng lắc lắc đầu nói:

“Vẫn chưa hoàn toàn, đại tỷ ta cần thêm thời gian.”

Đại sứ giả quay đầu lại nhìn nàng, một ngón tay khẽ từ phía dưới nâng chiếc cằm xinh của Vĩnh Lăng lên, mặt áp sát lại gần nói:

“Không được, thời gian quá gấp rút, theo như ngươi nói hắn đã chuẩn bị kế hoạch để rời khỏi Huyết Đô, ngươi phải làm mọi cách để giữ chân hắn ở lại đây mãi mãi, hắn là người mà Huyết Đế muốn a.”

Vĩnh Lăng hai mắt nặng nề trùng xuống, đầu gật gật đáp ứng trong vô thức. Đại sứ giả thấy vậy cũng nở một nụ cười, sau đó tiếp tục theo dõi diễn biến trận chém giết, hờ hững nới:

“Với điều kiện hắn phải sống sót qua trận này mới được.”

Vĩnh Lăng lúc này một mặt xám tro, không có lên tiếng nữa. Nguyên lai nàng từ đầu tiếp cận Vân Chính Thiên là do mệnh lệnh từ đại sứ giả ban xuống. Nàng vậy mà lại dùng chính xác thịt của mình để đi thực hiện nhiệm vụ này. Không lẽ tình cảm của nàng dành cho hắn tất cả chỉ là đóng kịch hay sao.

Vĩnh Lăng trong lòng không ngừng gào thét, đối với lương tâm của mình mà gào thét. Nàng không phủ nhận thời gian đầu tiếp cận hắn là làm theo lệnh, thế nhưng tiếp xúc một thời gian, nàng không biết nàng đã yêu thích hắn tự bao giờ.

Đêm đó, lần đầu tiên của nàng, là tự nguyện, không phải bị ép buộc.

Thế nhưng Vân Chính Thiên mục đích quá rõ ràng, hắn không ưa thích sinh hoạt trong Huyết Đô, đã nhiều lần nói với nàng hắn sẽ tìm cách ra khỏi đây, hắn sẽ dẫn nàng theo. Lúc đó nàng thực sự đã tin như vậy, trong lòng cũng muốn chuyện đó sẽ xảy ra.

Nhưng... nàng sau lưng còn có đại sứ giả, chính người này đã nuôi nấng Vĩnh Lăng nàng từ khi còn nhỏ, cho nàng một mái nhà, cho nàng thức ăn để nàng có thể lớn lên một cách đầy đủ. Sau đó lại đưa nàng trở thành sứ giả, khiến cuộc sống của nàng tuy không phong phú như thế giới bên ngoài, những có thể an nhàn mà hưởng thụ.

Đại sứ giả đối với nàng như Thái Sơn, Vĩnh Lăng vì đại sứ giả mà làm chút chuyện không tính là cái gì. Thế nhưng Vĩnh Lăng vạn lần không ngờ rằng, tâm của nàng lại thực sự gục ngã trước thiếu niên kia.

Mang theo vẻ mặt âm trầm trở về hàng ngũ sứ giả, Vĩnh Lăng hàm răng cắn chặt đưa mắt nhìn Vân Chính Thiên đang tung hoành ngang dọc bên dưới, trong lòng đau đớn cùng cực.

Nếu hắn biết ta vì lệnh mà tiếp cận hắn, hắn có còn nhìn mặt ta nữa hay không?

Nếu hắn biết có một ngày ta bán đứng hắn, hắn có nhẫn tâm giết chết ta hay không?

Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta sẽ không nguyện ý mà quen biết với hắn a.

Hắc hóa Vân Chính Thiên chém giết một trận long trời lở đất bên dưới, mặc dù không dễ dàng mà giết được mấy tên Huyết giả cấp bốn, thế nhưng uy áp từ hắc hóa tản phát ra cũng khiến bọn chúng hoảng sợ. Lúc này đã có bốn tên huyết giả chết dưới Huyết Kiêm của hắn.

Đám còn lại sắc mặt ngưng trọng, thân thể có chút run rẩy. Cho dù là Huyền Chương kia ánh mắt cũng ảm đạm mấy phần. Rõ ràng đối với thực lực thiếu niên kia vô cùng kiêng kỵ.

“Hắn tuổi không lớn, tại sao lại sở hữu kỹ xảo chiến đấu kinh khủng như vậy?”

Huyền Chương âm trầm nói, sau đó hắn liếc mắt nhìn sang mấy tên Huyết giả còn lại, bọn chúng thoáng gật đầu, dường như đã có âm mưu từ trước.

Hắc hóa Vân Chính Thiên, tay phải nắm Huyết Kiếm năm xưa, ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, trên người sát khí cường thịnh hữu hình mà bay ra, tựa như một đầu đại ác ma mới đản sinh vậy.

“Các ngươi rõ ràng đã bày mưu từ trước, không lý gì một đám mạnh mẽ như vậy lại cùng nhau đăng ký chung với ta, nói cho biết kẻ nào đứng sau, ta sẽ cho các ngươi chết nhẹ nhàng một chút.”

Hắc hóa Vân Chính Thiên thanh âm lạnh tanh vang lên, hắn vừa nói vừa đưa Huyết Kiếm lên trước mặt, lưỡi đưa ra đón lấy một giọt tinh huyết rơi xuống, gương mặt có chút khoái trá.

Đối mặt một tên máu lạnh như thế này, Huyền Chương cũng không dám làm bừa. Nghe hắc hóa Vân Chính Thiên mở giọng cuồng ngôn, hắn chỉ cười khỉnh đáp:

“Chỉ sợ ngươi có biết được, cũng không còn mạng mà đi kiếm người đó.”

Vừa dứt lời, năm tên Huyết giả cấp bốn đồng loạt phóng ra năm sợi dây xích màu đen, trong chớp mắt phân biệt trói tứ chi cùng phần hông của hắn, sau đó dùng hết sức mà kéo mạnh.

Hắc hóa Vân Chính Thiên mặt không biến sắc, mặc dù lực kéo từ năm tên Huyết giả này không tầm thường, thế nhưng hắn vẫn giữ được nét mặt vô cảm, tựa như ngoại giới hết thảy không liên quan đến hắn.

“Các ngươi đã cố chấp như vậy, không thể dạy dỗ được, phải giết đi thôi.”

Từng chữ từng chữ rơi xuống, hắc hóa Vân Chính Thiên vào lúc này đồng tử bỗng co rút lại, một tia kiếm ý màu đen vô tận bỗng chốc bắn ra, bao trùm một phương thiên địa. Huyết Kiếm từ trên tay hắn bỗng nhiên huyền phù ở sau lưng, sau đó tựa như có một lực lượng vô hình đem Huyết Kiếm bắn thẳng tới một trong mấy tên Huyết giả cấp bốn đang tham gia trói buộc hắn.

“Á.”

Huyết Kiếm vừa chạm vào liền đem lồng ngực tên huyết giả đâm thành một lỗ to tướng, để lại một mảnh máu tươi bắn ra phía sau, tên này chỉ kịp rên lên một tiếng sau đó gục xuống.

Huyền Chương thấy vậy lập tức cả kinh, hắn không dám chậm trễ, trên tay trường mâu nhắm thẳng vào ngực hắc hóa Vân Chính Thiên mà đâm tới, khí thế như bạo vũ mà ra.

Hắc hóa Vân Chính Thiên trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn hít mạnh một hơi, chân phải hung hăng giẫm địa một cái, tức thì một cỗ chấn động từ phía mặt đất truyền lên khiến bốn tên Huyết giả còn lại chao đảo mất thăng bằng.

Dây xích không còn độ căng, thân thể lập tức hoạt động linh hoạt như cũ. Huyết Kiếm hư huyễn xuất hiện trên tay, hắc hóa Vân Chính Thiên một kiếm lướt nhẹ liền đem toàn bộ xích trên người chém đứt.

Hưu!

Cũng lúc này, trường mâu của Huyền Chương đã đâm tới trước mặt. Hắc hóa Vân Chính Thiên trong mắt đen không có nữa điểm hoảng sợ. Hắn hơi oằn mình một cái, lập tức thoát ly vị trí ban đầu.

Bất quá Huyền Chương không hổ là Huyết giả cấp năm, hắn nhãn lực không thấp, vừa thấy hắc hóa Vân Chính Thiên hơi động, hắn trường mâu cũng đồng thời giảm tốc, sau đó nương theo vị trí mới của đối thủ mà đâm liền ba phát.

“KHANH! KHANH! KHANH!”

Hăc hóa Vân Chính Thiên cũng hơi bất ngờ với kỹ xảo của đối phương, hắn không chậm trễ đưa Huyết Kiếm lên chặn lại. Trong nháy mắt hai người qua lại hơn mười chiêu, kình lực phát ra xung quanh khiến một số tên Huyết giả không nhịn được mà chủ động tránh lui.

Vĩnh Lăng ở trên cao lúc này nội tâm vô cùng lo lắng, Huyền Chương là đối thủ đầu tiên đối mặt với hắc hóa lâu như vậy mà vẫn còn sống, tất có chỗ hơn người. Mà Vân Chính Thiên càng sử dụng hắc hóa thời gian càng dài, sau này càng dễ dàng nhập ma. Vạn nhất đến mức như Vực Chủ, nàng thực sự sẽ mất hắn a.

Hắc hóa Vân Chính Thiên nhìn thấy Huyền Chương mạnh mẽ như vậy, hắn không những không hoảng sợ, mà càng đánh hắn càng thích, trên gương mặt không giấu được sự thống khoái.

“Ha ha ha, đã lâu lắm ta mới sảng khoái như vậy, ngươi làm ta rất hưng phấn.”

Điệu cười ma quỉ của hắn làm mọi người sởn cả gai óc. Huyền Chương hai mắt lúc này lóe hung quang, dù bề ngoài hắn có vẻ đánh cân sức với hắc hóa Vân Chính Thiên, nhưng hơn ai hết hắn là người cảm thụ rõ nhất.

Tên thiếu niên tóc đen dài này, giống như một cái hắc động không đáy, đang từ từ cắn nuốt toàn bộ khí huyết trên người hắn. Chỉ cần duy trì thêm một chút nữa, e rằng hắn sẽ là người phải nằm xuống.

Một tia hoảng sợ ý tứ dâng lên trong lòng, Huyền Chương trường mâu múa loạn lên, sau đó nhanh chóng thôi động thân pháp kéo dãn khoảng cách.

“Đang vui sao lại chạy?” Hắc hóa Vân Chính Thiên cười cợt nói.

Huyền Chương sắc mặt âm trầm không trả lời, hắn quay đầu nhìn mấy tên huyết giả cấp bốn trầm giọng nói:

“Ta cần hồi khí một chút, các ngươi ngăn cản hắn một khoảng thời gian, sau khi ta phục hồi lập tức đem hắn giết chết.”

Mấy tên huyết giả cấp bốn nghe vậy, trong lòng có chút lo lắng, thế nhưng bọn hắn từ đầu đã chấp nhận nhiệm vụ này, hiện tại không thể quay đầu được nữa, đành phải liều mạng một phen.

Nhanh như chớp bốn tên huyết giả đồng loạt giương nanh múa vuốt, thẳng tới vị trí hắc hóa Vân Chính Thiên mà chộp tới.

“Dựa vào các ngươi?” Hắc hóa Vân Chính Thiên tỏ vẻ thất vọng, Huyết Kiếm trong tay khẽ lật ngang, một cỗ hoang vu khí thế mang theo mùi máu tanh tưởi, quét ngang một cái.

Một đạo kiếm khí màu đỏ hình lưỡi liềm lập tức hướng tới bốn tên huyết giả bên kia, khí tức sắc bén không gì sánh được từ đạo kiếm khí này nhanh chóng xuyên qua thân ảnh bọn hắn, tức thì cả đám ngã ra mặt đất gào thét đau đớn.

Đạo kiếm khí này như những lưỡi đao sắc bén, vừa tiếp xúc với thân thể bọn chúng liền chém đứt, trong đó có ba tên trực tiếp tử vong, còn một tên bị cụt cả hai chân, đang giãy đành đạch trên mặt đất, sinh mệnh có lẽ sắp trôi qua.

Huyền Chương đứng ở phía xa trông thấy một màn này, trong mắt không giấu được sự kinh hãi. Bốn tên huyết giả này, thực lực cũng không tầm thường, bọn chúng đều vượt qua thành tích liên thắng tám mươi lăm trận, đáng lý không dễ dàng bị giết như vậy chứ.

“Á, tha cho ta.”

Tên huyết giả cụt chân khẩn khiết nhìn hắc hóa Vân Chính Thiên, hai tay chấp lại mà van nài.

Hắc hóa Vân Chính Thiên bây giờ lại không nói nữa câu, trực tiếp đi Huyết Kiếm đâm xuống ngực của hắn, sau đó cũng từ từ rút lên, kéo theo toàn bộ nội tạng của hắn ra ngoài, nhìn vô cùng khiếp sợ.

Chết như vậy cũng khó mà đầu thai chuyển kiếp. Cực kỳ man rợ, cực kỳ tàn ác.