Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 127: Lãnh địa sương mù




Long Thần thành tiểu đội sau khi quyết định chiến thuật, bảy người tạo thành một cái đội hình giống như mũi tên, xuyên thẳng về phía trước. Tiếu Phong đứng ở cuối cùng, Phong thuộc tính phụ gia tốc độ cho cả đội, cứ như vậy bảy người dùng tốc độ nhanh nhất mà đi.

Vân Chính Thiên tinh thần lực trong bảy người không nghi ngờ, hẳn là người mạnh nhất, cho nên hắn trực tiếp đứng ở đầu tiên, triển khai tinh thần lực dò xét bốn phía xung quanh. Chỉ cần là hồn thú tu vi hơn năm ngàn, hắn lập tức thay đổi lộ trình hoặc ổn định đội hình sẵn sàng va chạm.

Nếu muốn trong thời gian ngắn đi hết Thiên Đạo dài tới trăm ngàn trượng này, né tránh chiến đấu chính là cách tốt nhất, Vân Chính Thiên hầu hết đều lựa chọn cách này.

Cả đội đang băng băng xông tới, đột nhiên Vân Chính Thiên lông mày nhướng lên.

“Dừng lại, Xích Viêm Long sáu ngàn năm, không tránh được. A Long ngươi lên.”

Vân Chính Thiên không hề quay đầu lại, nghiêm giọng nói.

Thanh âm của hắn vừa rơi lại phía sau, một cái hư ảnh cự long màu xám đột nhiên ngưng tụ ở trên cao, sau đó không hề do dự bắn tới phía trước khoảng trăm mét.

Thiên Nguyên Long võ hồn, Thiên Long Hống.

“ẦM ——”

Cự long màu xám xuyên vân mà tới, hung hăng nện thẳng vào một cái huyết ảnh to lớn, lập tức đem huyết ảnh đó chấn văng ra xa hơn chục trượng.

“Hống ——”

Xích Viêm Long tự nhiên bị tấn công một cách bất ngờ, làm sao không phẫn nộ. Thân ảnh cự long to lớn sau khi bị chấn ngã gần như ngay lập tức đứng lên. Miệng rồng há ra để lộ bộ hàm to lớn, đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Can Hữu Long sau khi sử dụng Thiên Long Hống, hắn thân thể cũng lập tức vọt tới, cơ thể bành trướng lên, vảy xám mọc ra san sát, không có nữa điểm do dự, húc thẳng vào Xích Viêm Long ở trước mặt.

Thiên Nguyên Long võ hồn, Thiên Long Hộ Thể.

“OANH ——”

Hai cặp long trảo chập vào nhau, nhất thời xuất hiện tình huống hai đầu cự long đang dằn co đấu sức. Xích Viêm Long bên kia không chỉ am hiểu hỏa thuộc tính mà đối với lực lượng cũng không hề tầm thường.

Vốn dĩ Vân Chính Thiên muốn Can Hữu Long sử dụng huyết thống của hắn nhanh chóng áp chế Xích Viêm Long kia, sau đó một chiêu liền giải quyết. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Xích Viêm Long huyết thống không so với Thiên Nguyên Long nhược.

Chiến đấu lâu dài không phải kế sách vẹn toàn, cần phải giữ thực lực cả đội ở mức cao nhất, nếu gặp phải vạn năm hồn thú, mới có thể xoay chuyển được cục diện.

“Để ta.” Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, quát lên một tiếng liền xông tới.

Một vệt lam quang lóe lên, Băng Đế Kiếm lập tức xuất hiện kéo nhiệt độ cấp tốc giảm xuống.

Can Hữu Long ở phía trước âm thầm hiểu ngầm rất tốt, vừa cảm nhận một cỗ băng lãnh khí tức từ phía sau truyền tới, trên người đệ tam hồn hoàn lóe lên.

Thiên Nguyên Long võ hồn, Thiên Long Hám Địa.

Can Hữu Long một chân giẫm mạnh, đại địa rung chuyển một thoáng, hắn nhanh chóng tận dùng cơ hội này bật người về phía sau, tránh khỏi phạm vi nhát chém của Vân Chính Thiên.

Mà Xích Viêm Long ở bên kia, ngay khi Can Hữu Long vừa giẫm địa, cơ thể nó tự nhiên hứng chịu toàn bộ Thiên Long Hám Địa cường đại hồn kỹ, đầu óc lập tức choáng váng, thân thể lảo đảo lùi lại sau vài bước. Bất quá Xích Viêm Long không hổ là cường đại long hệ hồn thú, nó là một trong những số ít hồn thú có khả năng trấn tỉnh lại rất nhanh sau khi trúng phải đệ tam hồn kỹ của A Long.

Đại não đau đớn càng kích phát bản tính hoang dã của nó, trầm thấp long ngâm vang lên, lớp vảy rồng màu đỏ trên người đột nhiên phát sáng lên từ phía đuôi, sang đó từ từ di chuyển lên phần trên cơ thể và cuối cùng ngưng tụ thành một đoàn hỏa cầu ngay miệng. Xích Viêm Long huyết quang lóe lên trong mắt, hỏa cầu phun thẳng tới đối thủ trước mặt.

Hỏa cầu hình ảnh trong đồng tử của Vân Chính Thiên cấp tốc phóng to ra, kéo theo sau một vệt dài huyết sắc hư ảnh. Vân Chính Thiên tròng mắt đột nhiên lóe sáng, cảnh vật trước mắt lại như một cuộn phim chiếu chậm. Hỏa cầu kia đang xoay tròn bắn tới tốc độ cũng giảm lại, hắn có thể nhìn rõ được trên đó hỏa diễm điên cuồng sục sôi.

Sau đó, một kiếm tựa như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng vung tới.

Thất Diện Kiếm võ hồn, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

“Vù... Vù...”

Băng phong quét ngang mà tới, trong chớp mắt đã chạm vào hỏa cầu của Xích Viêm Long.

Lúc này một màn kinh diễm tuyệt sắc hiện ra trước mắt mọi người. Nguyên bản hỏa cầu mang theo huyết sắc đuôi dài ở phía sau, dưới một kiếm của Vân Chính Thiên trực tiếp bị đóng băng. Đúng vậy, là hoàn toàn bị đóng băng.

Một mảnh băng phong bám lấy hỏa cầu, hơi nước bốc lên ào ạt, bất quá băng thuộc tính quá hung hăng, hỏa thuộc tính của Xích Viên Long hoàn toàn không có khả năng kháng cự. Cứ như vậy băng phong lan ra đem hỏa cầu cùng huyết sắc đuôi dài ở phía sau hóa thành một cột băng to lớn.

Mà màn kinh diễm này vẫn chưa dừng lại ở đó, Xích Viêm Long trong mắt vừa xuất hiện một tia hoảng sợ, cả người nó máu huyết đột nhiên nhộn nhạo cả lên. Trong đầu lúc này xuất hiện một ý nghĩ mà lâu lắm rồi nó chưa gặp lại, đó là nó phải bỏ chạy thật nhanh.

Thế nhưng Xích Viêm Long dòng suy nghĩ còn chưa kịp đưa tới hành động, phần đầu vồn còn một ít hỏa diễm liên kết với hỏa cầu kia, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc xương sống xuất hiện. Chưa tới năm giây sau một pho tượng Xích Viêm Long bằng băng đứng sừng sững trong thiên địa, cứ như nó chưa từng là một sinh vật sống, chỉ đơn giản là kiệt tác của một nghệ nhân điêu khắc nào đó tạo ra.

Vân Chính Thiên băng thuộc tính am hiểu lại đến một tầng cao mới.

Không chỉ Xích Viêm Long bị đóng băng, tròng mắt vẫn tràn ngập sự kinh hãi, mà A Long đám người cũng bị thực lực Vân Chính Thiên làm cho hết hồn. Sở hữu băng thuộc tính, đóng băng một sinh vật không khó khăn cho lắm, thế nhưng đóng băng một hồn thú như Xích Viêm Long vốn am hiểu hỏa nguyên tố, lại là một chuyện khác.

Điều này chứng tỏ lĩnh ngộ của Vân Chính Thiên đối với băng thuộc tính, dĩ nhiên vượt xa hỏa nguyên tố của Xích Viêm Long.

Vân Chính Thiên một kiếm chém ra, vô cùng đơn giản, vô cùng nhẹ nhàng, lại có thể uy lực đến như vậy. Hắn đứng đó, tóc trắng sau gáy tung bay, Băng Đế Kiếm cũng đã biến mất, gương mặt tuyệt trần vô cùng bình tĩnh, tựa như ngoại giới hết thảy cùng hắn không có quan hệ.

Quay đầu nhìn về đồng đội, Vân Chính Thiên thản nhiên nói:

“Đi tiếp thôi.”

“Rõ.” Can Hữu Long không tự chủ thốt ra, tình huống này làm hắn chợt nhớ lại một điều, đã lâu lắm rồi Vân Chính Thiên không có trực tiếp ra tay như vậy. Cho dù gặp phải hồn thú tám ngàn, chín ngàn năm vẫn để bọn hắn tự thân xử lý.

Lần này đích thân ra tay, có lẽ muốn tốc chiến tốc thắng sau đó tranh thủ tiếp tục di chuyển, hắn đúng là một người có cái đầu lạnh và một trái tim nóng.

Với thực lực bậc này, cho dù là Tiếu Phong có hồn lực cao nhất ở đây, hắn cũng không dám nói nếu so đấu với Vân Chính Thiên có thể trụ được năm phút hay không.

Ngoại trừ Mã Thiên Hoa ra, cả đám đều có cùng một suy nghĩ: “May mắn hắn không phải là kẻ thù của mình.”

Giải quyết Xích Viêm Long sáu ngàn năm nhanh như chớp mắt, Long Thần thành tiểu đội lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi cũng gặp qua một số hồn thú, nhưng nhìn thấy bọn Vân Chính Thiên đều chủ động né đi.

Đến khi trời tối, bọn hắn cũng đã băng qua lãnh địa thảo nguyên bạt ngàn này. Dừng lại ở vị trí tiếp giáp giữa hai môi trường, Vân Chính Thiên đưa mắt nhìn ra xa quan sát.

“Từ rừng rậm, tới sa mạc rồi thảo nguyên, bây giờ lại là cái gì?”

Tiếu Phong trong lòng không nhịn được nói ra, nơi này khiến hắn không thể dùng phương thức bình thường mà suy nghĩ được nữa.

Vân Chính Thiên sau khi quan sát một chút, hắn giọng nói có chút âm trầm:

“Sương mù dày đặc quá, ta không thể nhìn được cái gì, có thể khu vực sắp tới là lãnh địa của sương mù a.”

Sương mù? Nếu là sương mù vậy thì khá rắc rối rồi. Tuy nói rừng rậm lãnh địa có hồn thú sinh sống đông đảo, thế nhưng bọn hắn vẫn có thể dùng tinh thần lực để dò xét một pham vi nhất định, sa mạc cùng đại thảo nguyên cũng đồng dạng như vậy.

Nhưng sương mù lại rất khác, không những tầm nhìn bị hạn chế, mà tinh thần lực của Vân Chính Thiên không hiểu tại sao, không thể vượt qua khoảng cách mười mét. Tiến vào Linh Hải Cảnh về sau, Vân Chính Thiên tự tin có thể đem tinh thần lực của mình dò xét đơn giản ở phạm vi hai trăm mét đổ lại. Bây giờ mười mét cũng không thể vượt qua, khiến hắn trong tâm vô cùng bất an.

“Có tiến vào bây giờ hay không?” Hoa Quyển Sinh hạ giọng hỏi.

Vân Chính Thiên vẻ mặt lộ ra một chút suy tư, không lâu sau đó, hắn ngẩng mặt lên kiên định nói:

“Tiến vào, dàn trận hình thoi đội hình, mọi người cẩn thận.”

Hình thoi đội hình là hình thái chiến đấu của Long Thần thành tiểu đội, chỉ khi nào xác định sẽ có va chạm, bọn hắn mới lại sử dung.

Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đứng ở đầu, phía sau là hàng ngang gồm ba người A Nhân, Thiên Hoa và Tiếu Phong, cuối cùng là Hoa Quyển Sinh và Thanh Chi.

Tiến vào lãnh địa sương mù, bảy người bọn hắn cảm thụ đầu tiên và cũng là sâu sắc nhất đó chính là không khí rât ẩm, cả bọn di chuyển không lâu, liên có cảm giác giống như đang mặc một cái áo ướt nhem, vô cùng khó chịu.

Lại thêm sương mù che mờ đường đi phía trước, khổ sở không thể nói đâu cho hết. Bảy người hồn lực trong người từ đầu đã âm thầm vận chuyển. Chỉ cần có hồn thú xuất hiện, bọn hắn liền lựa chọn tiền trảm hậu tấu để chiếm trước tiên cơ rồi tính tiếp.

Vân Chính Thiên dẫn đầu, cũng chính là con mắt của cả đội, hắn tinh thần lực hoạt động toàn bộ công suất, bất quá chỉ có thể gia tăng thêm mười mét là tối đa, tựa như muối bỏ biển, hoàn toàn không có tác dụng là mấy.

Đột nhiên, ở khoảng cách giới hạn hai mươi mét khi đó lại xuât hiện một cái thân ảnh màu vàng nhạt.

“Cẩn thận, có người phía trước.”

Vân Chính Thiên thanh âm vang lên, cả đội ngay lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Mà ngay khi bọn hắn vừa đi thêm vài bước, thân ảnh đó bỗng nhiên giơ một tay lên vẫy chào bọn hắn, lúc này Vân Chính Thiên đã nhìn rõ được diện mạo người này. Là một nữ nhân tuổi khoảng hai mươi lăm, nàng mặc một cái đầm màu trắng phủ tới gót chân, gương mặt đoan trang phúc hậu, mục diện cân đối dễ nhìn.

Trên người nàng không rõ tại sao lại tản phát ra hoàng kim ánh sáng, càng làm tăng thêm mị lực của nàng. Vân Chính Thiên không làm chủ được, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, chỉ thấy nàng đôi môi căng mộng khẽ mấp máy, mỉm cười đáp lại hắn rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

“Khoan đã...” Vân Chính Thiên kêu lên.

Mà ngay lúc hắn chuẩn bị bước thêm một bước, tinh thần hải bên trong đột nhiên dậy sóng, cảm giác đau như búa bổ xâm chiếm trí óc.

Tiểu Phượng thanh âm vang vọng trong đại não, lập tức đem thần trí của hắn dần thanh tỉnh lại, trực tiếp thoát khỏi mị lực của nữ nhân kia.

Vân Chính Thiên bừng tỉnh, trên người mồ hôi ướt đẫm y phục, ngay sau đó hắn hai mắt tràn ngập kinh hãi. Trước mặt hắn bây giờ không còn là mặt đất bằng phẳng, mà là vực sâu ngàn trượng, bên dưới một màu tối đen như mực, chỉ duy nhất có một lối đi bằng đá, bề rộng chỉ vừa đủ cho hai chân mà thôi.

Lối đi này dẫn tới đâu, hắn không thấy được đích đến, hoàn toàn bị sương mù che lấp.

Trong lúc Vân Chính Thiên còn đang đánh giá tình hình, sau lưng hắn sáu người giống như thây ma, hai mắt vô hồn cứ như vậy mà đi thẳng tới vực sâu ngàn trượng.

“Dừng lại.” Vân Chính Thiên hoảng sợ quát lên, hắn ngay lập tức nhảy tới ôm chằm lấy Can Hữu Long, cả hai ngã ra va vào những người còn lại.

“Á” Ngã đau khiến bọn hắn choàng tỉnh lại, gương mặt thất thần không biết chuyện gì vừa xảy ra. Xung quanh sương mù mờ ảo càng khiến tâm tình bọn hắn có phần chập chờn.

Vân Chính Thiên buông A Long ra, đứng lên, âm trầm nói:

“Nơi này không bình thường, giống như có khả năng thôi miên ý thức, mọi người cẩn thận, theo sát ta.”