Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 124: Lôi Huyền Tử Vân Hồ




“Đến phiên ta?” Lương Thế Nhân kinh ngạc, vừa nói vừa chỉ ngón tay vào mặt.

Từ khi nào Vân Chính Thiên hắn có khả năng thấy trước tương lai vậy, trong đầu cả đám lập tức dâng lên một dấu chấm hỏi to tướng. Mã Thiên Hoa đứng ở một góc nhìn nam nhân của mình, trong lòng cũng thầm tán thưởng: “Xem ra Hoàng Kim Thụ mang tới không ít chỗ tốt a.”

Vân Chính Thiên gật đầu nhìn hắn đáp:

“Ta cảm nhận được ở phía trước, có một loại địa bảo sở hữu Lôi thuộc tính, cực kỳ phù hợp cho ngươi. Nếu hấp thu được nó, có lẽ sẽ đem hồn lực đề thăng một chút, độ tinh thuần với Lôi nguyên tố cũng tăng lên.”

Thanh âm Vân Chính Thiên không giống như đang đùa giỡn, nhất thời Lương Thế Nhân hai mắt lóe sáng, thật không thể tiếp tục chờ đợi nữa, hắn muốn lập tức lên đường ngay.

Ăn sáng thịnh soạn xong, cả đội lại tiếp tục di chuyển. Thiên Đạo về đêm không thể tùy tiện hành quân, cho nên tranh thủ trời sáng, bọn hắn phải đi được càng xa càng tốt.

Mục trưởng lão lúc trước đã từng đề cập, Thiên Đạo lộ trình so với Lưỡi Quỷ đại đạo không ngắn hơn là bao. Mà Lưỡi Quỷ đại đạo chiều dài vôn vượt hơn trăm ngàn trượng, trong một vài ngày tuyệt đối không thể đi tới đích được. Vân Chính Thiên đã thông hiểu chuyện đó, cho nên trong đầu cũng âm thầm quyết định, chiến thuật của hắn lúc này thực sự phải thay đổi.

Nếu như lúc trước cả đám quyết định dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển trong Thiên Đạo, thì bây giờ tốc độ này phải giảm xuống, dành thêm môt chút thời gian tập trung tìm kiếm thiên tài địa bảo đang ẩn nấp trong Thiên Đạo này.

Nếu như may mắn gặp được tuyệt thế địa bảo giống như Hoàng Kim Thụ, như vậy năng lực của bọn hắn sẽ nhanh chóng tăng lên. Mặc dù dựa dẫm quá nhiều vào thiên tài địa bảo cũng không phải cách hay, nhưng vẫn tốt hơn là không sử dụng.

Vân Chính Thiên trong ba năm tu luyện với Bao Lão, số lượng thiên tài địa bảo hắn được Bao Lão cho phép sử dụng đếm không tới một bàn tay năm ngón a. Mà trong đó chủ yếu là dược phẩm tăng cường thể chất, phát triển gân cốt mà thôi, hoàn toàn không tác động tới phần cốt lõi trong cơ thể.

Hoàng Kim Thụ chính là vật phẩm đầu tiên hắn sử dụng có ảnh hưởng tới phần cốt lõi này, trực tiếp tăng lên sinh mệnh lực.

Từ đầu hắn đã biết thử thách của Vực Chủ không dễ dàng làm được nếu dựa vào tu vi của bọn hắn hiện tại, cho nên Thiên Đạo này sẽ là một bước đệm để bọn hắn gia tăng thực lực đến mức tối đa trước khi đi đến tòa Thiên Sơn kia, khi đó mới đem xác xuất thành công tăng lên một chút được.

Với thông tin mà Hoàng Kim Thụ mang lại, Vân Chính Thiên rốt cuộc kiên định thay đổi chiến lược. Mục tiêu là tìm thiên tài địa bảo phù hợp với từng thành viên trong đội.

Người đâu tiên là Lương Thế Nhân, bản thân hắn tu luyện song thuộc tính Lôi và Quang Minh, cơ hội tìm thấy vật phẩm sở hữu một trong hai thuộc tính này không thấp, mà gần đây nhất chính là một loại lôi hệ địa bảo.

Trăm năm Lôi Huyền Tử Vân Hồ.

Ý nghĩa như tên gọi, đây là một cái hồ nước có chứa lôi thuộc tính nồng nặc, phạm vi xung quanh hồ quanh năm bị bao phủ bởi lôi vân. Địa phương này cũng ít có hồn thú lui tới, bởi vì lôi vân tính khí bá đạo, chỉ cần có hồn thú lạc vào, lập tức hóa thành chất dinh dưỡng vun đấp cho hồ. Cứ như vậy nó đã tồn tại được vài trăm năm nay.

Từ Hoàng Kim Thụ đi tới Lôi Huyền Tử Vân Hồ, khoảng cách khoảng nữa ngày thời gian. Đến khi nhìn thấy Lôi vân ngưng tụ ở phía xa xa, bọn hắn cũng vượt ra khỏi phạm vi rừng rậm, đặt chân vào một cái sa mạc mênh mông cát trắng.

“Môi trường ở đây thật quái lạ.”

Hoa Quyển Sinh trong lòng kinh ngạc nói, loại môi trường ở Thiên Đạo này vốn dĩ không thể tồn tại ở thế giới bình thường, mà chỉ có thể ở trong một không gian giả lập, có người ra tay thiết kế xây dựng theo ý thích mà ra.

Vực Chủ đại nhân, giống như thần thánh ở mảnh không gian này vậy.

Vân Chính Thiên không để ý tới hắn, trực tiếp đưa mắt ngưng tụ quan sat nơi xa, tại chỗ phát ra vô tận lôi quang kia, chính là Lôi Huyền Tử Vân Hồ. Quay sang Lương Thế Nhân, hắn nói:

“Cởi đồ ra.”

“Cái gì?” Lương Thế Nhân cùng Mã Thiên Hoa đồng thanh kêu lên.

Lời của hắn ngắn gọn và trực tiếp, khiến cả đám chợt kinh ngạc, nhìn hắn có chút quái lạ. Tu luyện thì tu luyện, làm gì phải cởi đồ.

“Hỏi cái gì, Lôi Huyền Tử Vân Hồ trân quí nhất chính là nước hồ, ngươi phải trút bỏ y phục trước, sau đó đem cả cơ thể chìm vào trong đó, minh tưởng hấp thu toàn bộ tinh hoa, như vậy mới đem tới hiệu quả tốt nhất.”

Vân Chính Thiên tức giận nói.

“À” Mã Thiên Hoa thở ra một hơi, hai ngón tay chỉ chỉ vào nhau giả bộ vừa nãy nàng không có kêu lên bất kỳ thanh âm nào.

Vân Chính Thiên lườm nàng một cái, lại quay sang nói với đám người Can Hữu Long:

“A Nhân ở trong hồ này thời gian không ngắn, bây giờ trời vẫn chưa tối nhưng ta nghĩ trong sa mạc kia có không ít khí tức nguy hiểm, ta đề nghị qua đêm tại đây, các ngươi thấy sao.”

“Không thành vấn đề.”

Cả đám lập tức tán thành. Dù bọn hắn có tu vi Hồn Tông, nhưng di chuyển mấy tiếng liền trong rừng, hồn lực cũng tiêu hao một chút. Với lại bây giờ cũng không thể để Lương Thế Nhân ở lại một mình, cho nên chỉ có thể dừng chân hạ trại sớm mà thôi.

Lương Thế Nhân chuẩn bị thoát y, hai nữ tất nhiên không có nán lại, trực tiếp đi xung quanh nhặt cửi, chuẩn bị nhóm lửa. Vân Chính Thiên thì tiến tới vỗ vai hắn một cái, nghiêm giọng nói:

“Bên trong đó Lôi điện oanh tạc khắp nơi, chỉ cần phân tâm một chút thi cốt đều không còn, ngươi phải cẩn thận.”

Đối với Vân Chính Thiên nhắc nhở, tất nhiên Lương Thế Nhân khắc cốt ghi tâm, hắn hít mạnh một hơi, nhìn một lượt đồng bọn gật đầu một cái.

Trên tay hắn một vệt sáng lóe lên, Lôi Ảnh Quang Minh Kích cầm chắc trong tay, thân thể từ từ hướng Lôi Huyền Tử Vân Hồ phương hướng mà tiến vào.

Nhìn bóng lưng hắn dần biến mất, Vân Chính Thiên trực tiếp ngồi xuống, hắn không quên hướng đám Can Hữu Long nói:

“Ngày mai sẽ tới Phong ca, ngươi cũng tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục trạng thái a, của ngươi so với A Nhân khó khăn không kém.”

Tiếu Phong nghe vậy, hai mắt trở nên trong suốt, hắn gật đầu một cái, sau đó trực tiếp ngồi xuống minh tưởng. Đêm nay, hạ trại dựng lều đều giao cho Hoa Quyển Sinh và Can Hữu Long. Nấu ăn vẫn là Hàn Thanh Chi và Mã Thiên Hoa.

Vân Chính Thiên cũng sớm chìm vào minh tưởng, hấp thu Hoàng Kim Thụ về sau, hắn muốn đem thân thể kiểm tra một thoáng. Ngoài ra nguyên nhân chủ yếu nhất, hắn muốn giữ trạng thái của mình luôn ở mức đỉnh phong, để khi đồng đội hấp thu vật phẩm sản sinh vấn đề, bản thân phải có đủ năng lực ứng cứu.

Từ trong tâm hắn không muốn bất kỳ người nào có mặt ở đây rơi vào tử cảnh cả.

Lương Thế Nhân tiến nhập phạm vi Lôi Huyền Tử Vân Hồ không lâu, hắn bắt đầu cảm nhận được Lôi thuộc tính sục sôi trong thể nội. Một lúc sau cảm giác này dần chuyển thành đau đớn, tựa như trên người hắn đang có vô số kim châm đồng thời chích vào, cực kỳ khó chịu.

Hắn lập tức đem hồn lực trong cơ thể, dựa theo lộ trình Dịch Cân Kinh mà vận chuyển, cảm giác đau nhói này dần giảm bớt, thế nhưng vẫn có chút khó chịu.

Hít sâu một hơi, Lương Thế Nhân nặng nề bước tới, mỗi bước tựa như ngàn cân đang đè lên vai. Bốn phía xung quanh lôi vân gầm thét, bao phủ cả bầu trời ở bên trên. Dưới con mắt của hắn, khu vực này tràn ngập khói bụi mù mịt, dưới chân cát nóng như thiêu đốt, thỉnh thoảng lại có sấm rền vang lên.

“Trăm năm Lôi Huyền Tử Vân Hồ, đúng không tầm thường.” Nghiến răng một cái Lương Thế Nhân từ trong mi tâm, một đạo to lớn Bạch Hổ xuất hiện. U Minh Bạch Hổ đứng thẳng bốn chân, miệng lớn há ra gầm vang vọng.

Mà ngay khi U Minh Bạch Hổ tiếng gầm vừa vang lên, lôi vân ở bên trên tựa hồ tản đi không ít. Lương Thế Nhân thấy vậy ánh mắt vui sướng nhìn lên U Minh Bạch Hổ trên cao, ngón tay cái giơ lên cảm kích.

U Minh Bạch Hổ linh trí không thấp, thấy Lương Thế Nhân tán thưởng như vậy, nó càng tận lực gầm vang.

“Hống ——”

“Dễ dụ thật.” Lương Thế Nhân nụ cười nham hiểm hiện ra, xem ra ở gần Vân Chính Thiên cuối cùng bị lây tính xấu của hắn.

Lôi vân tán loạn, tốc độ của hắn cũng nhanh lên rất nhiều, chớp mắt một cái Lôi Huyền Tử Vân Hồ đã hiện ra trước mặt. Lương Thế Nhân cảm nhận đầu tiên là kinh ngạc, cái hồ này thể tích so với trong tưởng tượng của hắn thực sự quá bé đi, đoán chừng đường kính khoảng năm mét trở lại.

Bước tới gần mép hồ, nhìn vào bên trong lòng hồ, hắn mới thất kinh nhận ra, tuy hồ này đường kính không lớn nhưng độ sâu chắc chắn không thể đo lường được. Dưới đó hoàn toàn là một màu hắc ám, mắt thường tuyệt nhiên không nhìn thấy được đáy hồ.

Hắn phất tay một cái, đem U Minh Bạch Hổ thu vào trong mi tâm, Lôi Ảnh Quang Minh Kích đưa ra sau lưng, cả người hắn trực tiếp nhảy vào giữa hồ, chìm vào dòng nước tối đen đó.

“Bên dưới này, lôi thuộc tính còn mạnh hơn rất nhiều, xem ra càng xuống sâu, lôi thuộc tính càng cường đại.”

Lương Thế Nhân ngay khi vừa xuống độ sâu khoảng hai mươi mét, hắn đưa tay bám vào một vách đá nằm ngang, xoay người ngồi ngay ngắn trên đó, lâp tức khoanh chân minh tưởng. Tuy nói càng xuống sâu, Lôi Huyền Tử Vân Hồ càng mang tới rất nhiều chỗ tốt, thế nhưng hắn không phải tiểu tử không biết lượng sức mình.

Cảm thấy ở hai mươi mét độ sâu đã là cực hạn, miễn cưỡng xuống thêm sợ rằng kinh mạch không chịu nổi, sẽ trực tiếp vỡ nát.

Thực tế chứng minh, Lương Thế Nhân quyết định vô cùng chính xác, bởi vì hiện tại minh tưởng còn chưa thực sự bắt đầu, hắn đã cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung.

“Cố lên.” Tự trấn an mình một cái, hai mắt hắn nhắm lại, Lôi Kích đặt ở trên đùi, cả cơ thể bao phủ bởi một tầng lôi quang, cứ như vậy chìm vào tu luyện.