[Kiếm Tam][Sách Tàng] Trích Tinh (Hái Sao)

Chương 14




“Nguyện… Diệp Tinh Thần…”

“Cả đời bình an.”

“Diệp công tử, đồ ăn không ngon à?”

Trương đại nương lo lắng nhìn Diệp Tinh Thần, hắn nửa ngày cũng không động đến bát đũa của mình, khiến bà có chút lo lắng.

“A, không phải…”

Diệp Tinh Thần ngượng ngùng cười cười, Lăng Hàn gắp một cái đùi gà vào chén của hắn, nói: “Lúc ăn cơm đừng nghĩ linh tinh.”

“Ừm.”

Hắn cầm lấy đũa vùi đầu ăn.

“Ăn nhiều một chút, lát nữa còn phải đi.”

“Lại đi đâu?”

“Yên tâm, không phải là nơi như lần trước đâu.”

Ăn điểm tâm xong, Diệp Tinh Thần liền bị Lăng Hàn kéo ra ngoài. Đường phố Trường An rộng lớn lại náo nhiệt, hai bên có không ít tiểu thương bán đồ, nhìn thấy tượng đất, chong chóng, hoa đăng này nọ, trong lòng nhẩm tính ngày, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

—— Thì ra đã sắp đến Tết?

Lăng Hàn mang hắn đến tiệm vải mua vài cuộn vải thượng hạng, nói là để Trương đại nương may vài bộ đồ mới, bảo Diệp Tinh Thần giúp xem một chút. Diệp Tinh Thần từ nhỏ mặc áo gấm ăn đồ ngon, trong nhà lại có nữ quyến, tất nhiên cũng có chút hiểu biết, vì thế liền chọn mấy cuộn vải đẹp. Sau đó hai người lại đi bộ vòng vòng, mua gạo mua rượu vân vân, đến lúc hoàng hôn trở về, hai tay đã xách đầy đồ.

Trương đại nương thấy hai người bọn họ trở về liền mặt mày rạng rỡ cầm lấy đồ, sau đó liền chạy vào phòng bếp làm cơm chiều.

Lăng Hàn vừa mới trở lại chính sảnh, tùy tiện ngồi xuống, vừa kêu mệt vừa kêu khát, Diệp Tinh Thần vẫn ổn, vì hắn cũng không cầm nhiều đồ.

“Haiz, không có nước.”

Hắn nói liến định đứng dậy đi pha trà, trong lòng Diệp Tinh Thần khẽ động, nói: “Để ta làm cho.”

“Hử? Cũng được.”

Lăng Hàn đưa ấm trà cho hắn, nhếch miệng cười cười với hắn, trông có vài phần trẻ con. Diệp Tinh Thần không dám nhìn thẳng vào mắt y, vội vàng đi ra ngoài.

Trương đại nương đang ở bên ngoài làm cá, chỉ chỉ ấm nước sôi đã nấu cho hắn rồi tiếp tục bận rộn với chuyện của mình.

Diệp Tinh Thần pha nửa ấm trà, nhìn lá trà trôi nổi, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có vài phần khó khăn.

Một cái gói nhỏ như vậy là có thể đẩy người ta vào chỗ chết, mạng người thật sự rất mỏng manh. Mà hiện tại, hắn đang nắm giữ sống và chết của một người.

Hắn thở dài một cái, mở gói giấy ra, Lăng Hàn ngoài cửa hô to: “Sao còn chưa xong nữa? Cần ta làm thay không?”

“Không cần, ta xong rồi.”

Hắn nhẫn tâm trút thuốc bột vào trong nước sôi, không lâu sau, bột phấn liền hòa tan vào trong nước, không thấy bóng dáng.

“Đến đây.”

Hắn đặt ấm trà lên bàn, hít mạnh không dám thở ra, ánh mắt cũng không dám nâng lên, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình.

“Sao vậy, ngồi đi.” Trong lời nói của Lăng Hàn mang theo ý cười, sau đó hắn nghe được tiếng rót nước róc rách: “Sao lại giống như cô vợ nhỏ thế?”

Diệp Tinh Thần ngồi xuống, thoáng có chút không yên lòng, “Ta không phải vợ gì cả.”

“Uống trà đi, ngươi không khát à?” Lăng Hàn cười rồi đưa chén lên môi, miệng Diệp Tinh Thần động còn nhanh hơn cả đầu óc, nhịn không được ngăn lại, nói: “Cái kia… Khoan đã.”

“Sao vậy?”

“Ơ,” Diệp Tinh Thần hơi hơi mở miệng: “… Nước trà nóng!”

“Ta đi pha ấm khác.”

“Không cần phiền toái như vậy, pha nữa không phải cũng nóng như vậy sao?” Lăng Hàn thoáng có chút khó hiểu, nhìn nước trà, giây tiếp theo hắn ngửa đầu một cái liền uống xong, trong chén không còn một giọt.

Diệp Tinh Thần đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cảm giác chua xót không biết tên, sự tình phát triển như vậy hẳn là đúng, như tại sao… Hắn thấy hình như mình đã làm sai.

***

Diệp Tinh Thần không nhớ rõ mình ăn xong cơm chiều như thế nào, nhưng mà ít nhất hắn nhỡ rõ đã ném vỡ ấm trà chứa độc kia, giả vờ như là trượt tay. Lăng Hàn cũng không để ý lắm, chỉ bảo hắn cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương.

Từ hôm đó trở đi trong lòng hắn liền có một cái gai, nhìn thấy Lăng Hàn đều sẽ theo bản năng trốn tránh. Thỉnh thoảng Thiệu Hoa cũng đến nói với hắn vài câu, rốt cuộc cũng khiến hắn không khó chịu như vậy nữa. Nói cho cùng lập trường của hai người rõ rành rành, hạ độc lại thương xót người ta, này kể cũng quái đản. Cho dù cách làm này không vừa mắt hắn lắm, nhưng vì Hạo Khí Minh, vẫn là đáng giá.

“Ở lại đến Tết Nguyên Tiêu [1] rồi chúng ta lại đi tiếp, thế nào?”

“Ừ.”

Diệp Tinh Thần không mặn không nhạt đáp, trong lòng lại nghĩ đến khi nào Lăng Hàn mới có triệu chứng phát bệnh.

“Gần đây ngươi có vẻ không vui lắm.”

Lăng Hàn nhích lại gần, một tay vén tóc Diệp Tinh Thần, lòng bàn tay ấm áp liền bao trùm lên trán hắn, Diệp Tinh Thần theo bản năng lùi về phía sau, tay Lăng Hàn nhất thời có chút xấu hổ dừng giữa không trung.

“Không có gì.”

Lăng Hàn chua xót cười một cái. Trước đây Diệp Tinh Thần dù có lạnh lùng, cũng không phãi bộ dáng như vậy. Lúc trước thỉnh thoang hắn có thể liếc mình vài cái, thậm chí là cãi lại, nay lại là mặt đầy tâm sự. Y nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì y không hiểu được suy nghĩ của thiếu niên lúc này sao?

“Có chuyện gì ta có thể làm được, ngươi cứ nói ra.”

Diệp Tinh Thần thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một thoáng, ừ một tiếng liền cất bước đi.

***

Tết Nguyên Tiêu khá là náo nhiệt, mà loại náo nhiệt này còn hơn cả Dương Châu. Nhìn gương mặt của những người chen vai thích cánh đều mang theo ý cười, Diệp Tinh Thần chỉ cảm thấy tối tăm mấy ngày nay sắp trở thành hư không. Mỗi khi đến ngày hội Thượng Nguyên, toàn bộ Trường An đều giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ, cấm chế cũng vì thế mà gỡ bỏ, thật sự trở thành một “ngôi thành không có màn đêm”.

Xung quanh mọi người đều là hoa đăng sáng đủ màu. Có vài cái treo hai bên quầy hàng chờ mợi người đoán đố đèn [2], có vài cái treo trên cây như hoa nở, còn vài cái thì được nắm trong tay các tiểu thư đang liếc mắt đưa tình cùng các vị công tử. Trên đường cũng không thiếu nghệ nhân biểu diễn, múa rồng mứa sư tử này nọ cần có đều có cả.

Lăng Hàn nắm chặt tay hắn trong tay, nói sợ hắn đi lạc, tay áo hai người đều tương đối lớn, nếu như không nhìn kỹ thì không thể phát hiện mười ngón của hai người đang đan vào nhau.

“Muốn kẹo hồ lô không?”

Lăng Hàn chỉ chỉ hơn chục xâu kẹo hồ lô đỏ đến trong suốt lóng lánh giống như những viên thủy tinh màu đỏ. Nếu như nhớ không lầm, Diệp Tinh Thần rất là thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt.

“Không cần, ta cũng không phải con nít…”

Diệp Tinh Thần nuốt một chút nước bọt.

“Ông chủ cho hai xâu.”

Lăng Hàn đưa kẹo hồ lô đến trước mặt Diệp Tinh Thần, hắn lại lẩm bẩm nuốt nước bọt một chút.

“Không ăn à?”

Diệp Tinh Thần chần chờ lắc đầu.

“Ta vứt vậy…”

“Ê đừng…”

Hắn đoạt xâu kẹo hồ lô từ trong tay Lăng Hàn, nghiêm trang nói: “Lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ. Bản thiếu gia… Đành cố chịu lần này vậy.”

Mắt Lăng Hàn hơi cong lên, đôi mắt lúc này còn sáng hơn cả hoa đăng vài phần.

Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng đi lung tung trên đường, Diệp Tinh Thần giống như một con chuột chóp chép ăn kẹo hồ lô, ăn xong, phát hiện xâu trên tay Lăng Hàn chỉ ăn một viên, lại muốn giành lấy. Lăng Hàn không thích ăn thứ này lắm, trước đây còn thích, hiện tại lớn tuổi liền cảm thấy có hơi ngán.

hắn vừa thay thiếu niên tham ăn kia xoa xoa khóe miệng, vừa nói: “Bên con hào bảo vệ thành hình như có thả hoa đăng, qua xem chút đi.”

“Xì, học đòi văn vẻ.”

Lăng Hàn mặc kệ, kéo tay hắn đi đến bên kia, ở bên cầu gặp người bán hàng, liền mua hai cái hoa đăng. Hai bên con hào đã đứng đầy người thả hoa đăng, trên mặt nước trôi nổi điểm điểm ánh sáng, rực rỡ lấp lánh, xa hoa lộng lẫy.

“Hai vị viết tâm nguyện lên tờ giấy này, sau đó dán lên hoa đăng, thả xuống sông sẽ thành hiện thực đấy!”

Lăng Hàn dường như rất có hứng thú, hỏi: “Bút mực ở đâu?”

“Ở trên bàn kìa, cứ tự nhiên lấy đi.”

Dứt lười người bán hàng chỉ một cái bàn gỗ hình chữ nhật cách đó không xa.

“Đến, ngươi cũng viết đi.”

Hắn đưa một hoa đăng cho Diệp Tinh Thần, sau đó cầm bút rất hào hứng viết lên. Diệp Tinh Thần nhíu nhíu mày, trông có chút khó hiểu.

“Lăng Hàn, sao ta lại không thấy ngươi sẽ tin thứ này.”

“Hì hì, thử cũng chẳng sao.”

Nếu như chỉ có một mình y, y nhất định sẽ khinh thường làm loại chuyện này, nhưng mà ở cùng với Diệp Tinh Thần tất nhiên sẽ khác.

“Nếu như có thể, những chuyện không bình thường ta đều muốn làm với ngươi một lần.”

Tay cầm bút của Diệp Tinh Thần bỗng nhiên run lên, nhất thời lưu lại trên giấy một giọt mực, nhanh chóng lan ra.

“Ta viết xong rồi, ngươi thì sao?”

Diệp Tinh Thần buông bút, gật đầu lung tung. Thật ra hắn chưa viết gì cả, cũng không biết nên viết cái gì.

Trong lòng suy nghĩ quá nhiều, không viết cũng vậy.

Bọn họ tránh nơi có quá nhiều người, trực tiếp đến một chỗ trống bên bờ hào. Sau đó Lăng Hàn ngồi xuống, thật cẩn thận thả hoa đăng dán tờ giấy xuống nước, ánh mắt dõi theo hoa đăng càng ngày càng xa dần. Diệp Tinh Thần đứng bên cạnh hắn, hai tay bưng hoa đăng, hỏi: “Ngươi có tâm nguyện gì?”

“Bí mật.” Y chớp mắt với hắn, bổ sung: “Nghe nói nói ra sẽ không linh.”

Diệp Tinh Thần khinh thường bĩu môi, nghĩ rằng ngươi không nói, chẳng lẽ ta không thể nhìn à.

May mà nước sông cũng không chảy xiết, hoa đăng trên cây hai bên bờ chiếu xuống, lấy thị lực cực tốt của Diệp Tinh Thần mà nói, muốn nhìn rõ cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Chỉ thấy trên tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài chữ, do nước sông mà có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra chữ. Hắn đọc thầm.

“Nguyện… Diệp Tinh Thần…”

“Cả đời bình an.”

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, tay hắn run rẩy, hoa đăng bỗng nhiên rớt khỏi tay, tự mình lăn vài cái rồi rơi xuống giữa con hào.

Lăng Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Diệp Tinh Thần dường như mang một tầng hơi nước, nhưng lại nhìn không rõ, không quá chắc chắn.

“Sao vậy?”

Một tay Diệp Tinh Thần xoa xoa mặt mình, nhất thời che khuất nửa khuôn mặt của hắn. Giữa khe hở rõ ràng lộ ra khóe môi nhếch lên một chút độ cong, trong tiếng nói bị đè thấp pha lẫn vài phần nghẹn ngào, dường như là đang che giấu gì đó.

“Không có… Tiểu gia ta… Ta thật sự chưa thấy qua ai viết chữ xấu hơn ngươi.”

Bên tai truyền đến tiếng hát như có như không, ca nữ xa xa hình như đang hát: “Nhớ năm xưa, lệ tràn đầy, ướt tà áo.”
Chú thích:

[1] Tết Nguyên Tiêu: Tết Nguyên Tiêu hay Tết Thượng Nguyên là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch.

[2] Bất dạ thành: Ngôi thành không có màn đêm. Ý là Trường An đến ngày Tết Nguyên Tiêu có đèn đuốc hoa đăng, mọi người vui chơi thâu đêm suốt sáng như không có ban đêm.

[3] Đố đèn: Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường