Bên tai Nhiếp Hi nghe được tiếng ngọc bội leng keng không ngừng, hương thơm nhẹ nhàng bay tới, một người đi đầu uyển chuyển nhã nhặn. Tuy rằng hắn không thấy được, cũng có thể đoán được đây là một nữ tử đẹp ở mọi phương diện – dĩ nhiên là Chu Nhã Hoa tới. Chừng mực quân thần nghiêm ngặt, lại càng cực kì đề phòng quan hệ nam nữ, Nhiếp Hi chỉ thấy Chu Nhã Hoa một lần từ xa xa, nhớ mang mang dung mạo nàng tuyệt trần, rất có phong thái của thần tiên. Mi mục ôn tồn lưu chuyển, quả nhiên là mỹ nhân độc nhất vô nhị. Bởi vì mê đắm Lâm Nguyên, khi đó nhìn thấy tuyệt đại mỹ nhân suýt nữa gả cho mình này, cho dù có nghĩ đến bởi vậy mà bỏ qua sông núi vạn dặm, giang sơn hay mỹ nhân đều mất hết, cũng không cảm thấy đặc biệt đáng tiếc.
Hắn đột nhiên cảm giác được số mệnh thật hết sức buồn cười, tới bước cuối cùng, giống như chuyển đổi cái đùng. Hai người suýt nữa kết làm phu thê, nhưng mà bây giờ Chu Nhã Hoa thân là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, Nhiếp Hi còn phải quỳ lạy theo lễ quân thần với nàng.
“Tội thần Nhiếp Hi, tham kiến hoàng hậu.” Hắn mới quỳ xuống, đầu choáng váng một trận, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất không đứng dậy nổi, nhất thời trong lòng kinh ngạc: Không biết vì sao, thân thể mình đã trở nên vô cùng yếu ớt, hầu như không có khí lực gì.
Thanh âm của Chu Nhã Hoa thật ôn tồn, giống như trước đây: “Ngô vương không cần đa lễ. Thân thể ngươi đứng lâu không chịu nổi đâu, vẫn là ngồi nói chuyện đi.” Nói rồi phất tay ra hiệu thái giám đỡ Nhiếp Hi dậy, ban ghế ngồi một bên.
Nhiếp Hi không biết mục đích tới đây của nàng, đối với tẩu tử này, cảm thấy thân phận xấu hổ, một lúc không mở miệng được.
Trái lại Chu Nhã Hoa điềm nhiên như không có chuyện gì, dịu dàng cười nói: “Trước kia nghe danh tiếng của Ngô vương đã lâu, ở trong cung hoàng thượng cũng thường tán thưởng Ngô vương không thôi, chỉ trách thiếp thân là nữ lưu, không tiện gặp mặt. Bây giờ nghe nói Ngô vương bị bệnh đã lâu, sau này sẽ phải dưỡng bệnh ở các Đình Vân, thiếp đặc biệt đến thăm hỏi.”
Nhiếp Hi sửng sốt, mờ mịt nói: “Bị bệnh đã lâu? Cái này… Là chuyện gì…”
Thái giám hầu hạ ở một bên cười nói: “Hồi Ngô vương, lúc ngài được cứu trở lại nôn ra rất nhiều máu, vẫn luôn mê man, suýt nữa không cứu sống lại được. Không biết hoàng thượng đã giết bao nhiêu thái y vì ngài, bản thân càng là mỗi ngày đến thăm, mới cứu được mạng của ngài. Từ lúc bắt đầu, đến nay cũng đã hơn một tháng rồi, nhưng mà Ngô vương vẫn luôn mê man, hôm nay mới hoàn toàn tỉnh táo, bản thân không cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.”
Nhiếp Hi cả kinh. A, thì ra đã qua hơn một tháng, Lâm Nguyên, Lâm Nguyên của hắn thì sao? Sợ là đã thành một nắm đất vàng rồi…
Một lần tương tư, đau thương từ đó.
Thì ra, thâm tình khắc cốt ghi tâm, đều nực cười như vậy trước cái chết.
Gốc bệnh khiến Lâm Nguyên thổ huyết như thế, là do chén rượu độc năm đó gây nên. Nhiếp Cảnh nói, người hạ lệnh Lâm Nguyên uống thuốc độc chính là y, nhưng người phí tâm cứu tính mạng của mình về cũng là y. Đương kim hoàng đế, vẫn là người chuyên quyền độc đoán như vậy, vừa lãnh khốc, vừa ôn nhu, nhưng sự lãnh khốc và ôn nhu của y, đều chưa bao giờ lưu lại đường sống cho người khác. Không biết vì sao Nhiếp Cảnh lại ép số mạng của mình đến bước đường cùng vô phương chuyển ngoặt.
Hắn ngơ ngẩn xuất thần, cơ hồ không nghe rõ hoàng hậu vừa nói cái gì.
“… Nếu sau này Ngô vương thân đều phải ở trong cung cấm, không thể so với thân vương ngày xưa. Nếu có chỗ nào không quen, dù là không ưng ý hạ nhân, chi tiêu không vừa ý và vân vân, Ngô vương cứ mở miệng, thiếp làm người đứng đầu lục cung, hiển nhiên sẽ thay mặt chu toàn.” Hắn chợt nghe thấy lời nói sau cùng của Chu Nhã Hoa, giọng nói khéo léo dịu dàng, thập phần ân cần động lòng người
Nhiếp Hi bỗng nhiên lại càng hoảng sợ, trầm giọng nói: “Cái gì?” Trong lòng có một ý niệm kì quái như một tia chớp xẹt qua, nhưng mà không dám nghĩ đến.
Chu Nhã Hoa tựa như cười nói: “Lẽ nào Ngô vương còn không biết sao? Hoàng thượng lo lắng thân thể ngài yếu ớt, hai mắt lại mù, ra lệnh từ này về sau Ngô vương sẽ ở lại trong cung dưỡng bệnh, không cần đi ra ngoài.”
Nhiếp Hi rét lạnh, một lúc lâu gật đầu một cái: “Thì ra là thế, tạ ơn lòng tốt của hoàng hậu.” Trong lòng hiểu rõ, nghĩ rằng trải qua chuyện bỏ trốn ở thư viện Bạch Mai, Nhiếp Cảnh càng không yên lòng với hắn, mặc dù không giết, cũng quyết định phải khống chế ở bên người mới được. Nhiếp Cảnh đồng ý lưu lại một mạng của hắn, có thể coi là còn tình huynh đệ. Nhưng mà Nhiếp Hi thân đường đường là nam tử, đâu chịu được bị người trói buộc như vậy, vậy chẳng thà giết hắn còn tốt hơn.
Chu Nhã Hoa cười cười: “Ngô vương không cần cảm ơn ta, đây đều là nhã ý của hoàng đế. Hoàng đế anh minh nhân từ, vô cùng coi trọng tình huynh đệ, Ngô vương có một huynh trưởng như thế, có thể nói là may mắn.”
Mặc dù ngữ khí nàng dịu dàng, Nhiếp Hi dĩ nhiên nghe ra được trong lời nói có sự châm biếm. Hắn cũng từng là người lăn lộn trong quan trường, lại không biết tính toán của nữ nhân ở trong cung, hiển nhiên chịu đựng được sự châm chọc nho nhỏ này, điềm nhiên như không có gì đáp: “Đúng vậy, xin hoàng hậu thay mặt tội thần đa tạ hoàng thượng.”
Chu Nhã Hoa thấy vẻ mặt thản nhiên của Nhiếp Hi, nhìn không ra hỉ nộ, trái lại ngẩn ra, chỉ cảm thấy thần thái này của hắn có điểm tương tự Nhiếp Cảnh, chẳng biết vì sao có chút buồn bực, cũng không có lòng nói thêm gì nữa, để lại đôi câu xã giao, khởi giá hồi cung.
Nhiếp Hi tiễn Chu Nhã Hoa đi, càng nghĩ càng cảm thấy quái đản. Chu Nhã Hoa làm hoàng hậu hào hoa phú quý, là danh môn khuê tú có học vấn và thái độ đối nhân xử thế thâm hậu, cố tình qua đây nói những lời này, e rằng không phải chỉ đơn giản là để chế nhạo một tội thần như hắn. Chu Nhã Hoa từ nhỏ đã có tài danh, là nữ nhi đắc ý nhất của Chu thái phó, với sự thông minh ứng biến rất được ca ngợi, diễn tấu ứng đáp được chân truyền từ Chu thái phó, những lời này của nàng, chẳng lẽ có ý nghĩa sâu xa gì?
“Nghe nói Ngô vương bị bệnh đã lâu, sau này sẽ phải dưỡng bệnh ở các Đình Vân…”
“Sau này Ngô vương thân đều phải ở trong cung cấm…”
“Hoàng đế anh minh nhân từ, vô cùng coi trọng tình huynh đệ, Ngô vương có một huynh trưởng như thế, có thể nói là may mắn…”
Nhiếp Hi suy nghĩ từng câu mà Chu Nhã Hoa đã nói, vừa mới nổi lên ý nghĩ mơ hồ vừa ngoan cường ngẩng đầu lên. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lẽ nào hoàng đế…
Trong lòng hắn kinh hoàng một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới một suy nghĩ đáng sợ, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.