Kiếm Tại Thiên Hạ

Chương 42




Nhiếp Cảnh đang ngẩn ngơ thì nghe được có người báo “công văn khẩn cấp”, lập tức chống cơ thể dậy, vẫn còn choáng đầu hoa mắt suýt nữa đụng đầu vào thành giường, quát lên: “Gọi lão vào!” Tào Hân Nhiên hoảng hốt, vội vã đỡ y. Tiểu thái giám kia thấy tình trạng của hoàng đế như thế, trong bụng thầm run sợ, không dám chậm trễ, vội vã đi truyền Binh bộ Thượng Thư Trương Khoa. Trương Khoa vội vội vàng vàng tiến vào, trên chòm râu bạc giống như có mồ hôi hột, lão cũng không buồn lau đi, vội vã trình lên tấu chương khẩn cấp.

Nhiếp Cảnh cố gắng mở to hai mắt, thế nhưng chỉ nhìn thấy hết sức mờ nhạt, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Tào Hân Nhiên, ngươi… đọc cho ta nghe.”

Tào Hân Nhiên thế mới biết, hai mắt hoàng đế đã nhìn không rõ ràng được vật gì, lần này chỉ sợ quả thật cực kỳ không ổn. Hắn sợ hết hồn, gắng gượng nhận lấy bản tấu chương khẩn cấp, đọc từng chữ ra.

“… Vì phò mã Hải Thất Lan của Hải Hãn quốc đã khởi binh tiến vào từ phía đông, thần phụng mật chỉ của bệ hạ, lệnh tuyên phủ ti* ở Tây Vực thiết lập trọng binh bố trí canh phòng. Tuy nhiên Hải Thất Lan dũng mãnh, hải quân một đường như thế chẻ tre, bảy tám phần mười tuyên phủ ti đã rơi vào tay của bọn man di. Tuyên phủ ti Tần Chân binh bại tự vẫn. Bây giờ đại quân của Hải Thất Lan đã đến Lan Châu, binh mã Tây Bắc báo nguy. Xử trí như thế nào, thỉnh bệ hạ chỉ thị.”

(*Tuyên phủ ti (宣抚司): một chức quan, một từ thường dùng khác là tuyên phủ sứ)

Thanh âm của hắn run rẩy, đọc xong từng câu từng câu một, nhịn không được lạnh tim một trận. Bây giờ bệnh tình của hoàng đế nguy kịch, dư âm từ loạn của Chu thái phó vẫn chưa bình ổn, tranh chấp thái tử lại bắt đầu, thế cục trong triều chênh vênh, Hải Thất Lan cứ khăng khăng chọn trúng lúc này mà đem binh xâm lược… Chẳng lẽ thật sự là ý trời muốn tiêu diệt vương triều này sao?

Nhiếp Cảnh mơ mơ màng màng nghe, hàm răng hơi nghiến lại đến kêu vang, một thân cấp tốc ra mồ hôi, thần trí vẫn luôn hôn mê trái lại thanh tỉnh không ít, tự mình cầm lấy tấu chương lẳng lặng suy nghĩ một hồi, thâm trầm cười một tiếng: “Khá lắm Hải Thất Lan… nhân lúc nhà cháy đi hôi của, ngươi nghĩ rằng ta hẳn phải chết sao?”

Mọi người nghe được trong lời nói của y cực kỳ có sát khí, cũng không dám đáp lời. Ngược lại Nhiếp Cảnh nổi giận với Trương Khoa: “Trương khanh, ngươi là cựu thần ba triều, tấu chương ‘xử trí như thế nào, thỉnh bệ hạ chỉ thị’ này…, lẽ nào bản thân khanh gia không hề có chủ kiến nào?”

Trương Khoa vừa nghe lời này thấy có dấu hiệu bất thường, vội vã quỳ xuống: “Dĩ nhiên cựu thần cũng nghĩ tới cách đối phó, chỉ sợ là sẽ chọc giận bệ hạ, không dám nói xằng.”

Nhiếp Cảnh đang bệnh vốn vô cùng không kiên nhẫn đi vòng vèo, quát lên: “Nói! Ngươi có chuyện không tấu, đó mới chọc giận trẫm!”

Trương Khoa trước tiên dập đầu mấy cái kêu vang, lúc này mới điềm tĩnh đáp: “Người có thể địch lại Hải Thất Lan, là Ngô vương và Anh vương. Ngô vương đã mất tích, nhưng Anh vương lại đang nhìn chòng chọc vào hoàng quyền, nghe nói… Gã và đám người Mai Thế Huân khá thông đồng với nhau… Một khi phóng xuất đám nhân vật này ra quan ngoại, chỉ sợ lúc thu về sẽ không trở lại nữa. Nếu bệ hạ dùng Anh vương, chắc chắn đem vị trí tuyên phủ ti ở Tây Vực cùng với binh mã ở Tây Bắc không công đưa cho gã… Nhưng mà, nếu Anh vương đi nghênh chiến Hải Thất Lan, rời xa Trung Nguyên, nói vậy không có bản lãnh mưu đồ đế vị, đợi đến khi gã và Hải Thất Lan phân được thắng bại, đại cục trong kinh đã sớm được ổn định. Dù gã có lợi hại hơn nữa, sau này cũng chỉ có thể làm chư hầu một phương. Chọn lựa thế nào, quả thật không phải là điều mà cựu thần có thể quyết định. Hơn nữa Nhiếp Huyễn hết sức giảo hoạt, gã có chịu gật đầu xuất binh hay không, cũng là một vấn đề.”

Nhiếp Cảnh nghe xong một hồi, mồ hôi chảy ra càng ngày càng nhiều, chăm chú nhìn Trương Khoa một lúc, bỗng nhiên cười một tiếng: “Thì ra người cấu kết với Nhiếp Huyễn không chỉ có Mai Thế Huân, còn ngươi nữa Trương lão tiên sinh.”

Trương Khoa kinh hãi, dập đầu nói: “Sao bệ hạ lại nói ra lời này!”

Nhiếp Cảnh cười nói: “Ngươi rõ ràng nói không có chủ kiến, trong lòng chẳng phải đã sớm có tính toán rồi sao! Lần này ngươi nghị luận nghe có lý, lại không phải là mỗi một câu đều tính toán vì Anh vương… đây không phải là… cố tình lấy lùi làm tiến, trước tiên để Nhiếp Huyễn giành binh quyền sao! Trương Khoa à Trương Khoa, trẫm đối đãi với ngươi không tệ, ngươi hà cớ gì đến mức như vậy!”

Y vốn đang bệnh nặng, lúc này mối nguy hiểm ập xuống, chỉ cảm thấy toàn thân vừa lạnh lại nóng, không ngừng chảy mồ hôi, ngược lại cả người thanh tỉnh bén nhạy lên, từng chữ như lưỡi đao bổ ra. Mặc dù Trương Khoa trầm ổn, nghe được khuôn mặt cũng biến sắc, ấp úp không ngừng tự biện bạch: “Cựu thần tuyệt không có lòng này… tuyệt không có lòng này…”

Nhiếp Cảnh cũng vì nhận được tấu chương của Mai Thế Huân mới giật mình phát giác ra Nhiếp Huyễn đã âm thầm giở không ít thủ đoạn gian trá, tóm lại tình hình như thế nào, cũng không nắm chắc được. Đại sự phủ đầu, y sát hại đại thần cũng không tốt lắm, liền mỉm cười nói: “Thôi, Trương Khoa, trước kia ngươi nháo nói đạo thần tử gì gì đó, dù sao chẳng qua chỉ là suy nghĩ một chút trong lòng, cũng chưa hành động gì. Chuyện hôm nay, phạt ngươi nửa năm lương bổng sung quân, từ đây không đề cập tới nữa! Nếu lại nói cho Nhiếp Huyễn, chớ lừa dối quả nhân không rõ —— ”

Trương Khoa mồ hôi đầm đìa, dập đầu không thôi ngay tại chỗ. Hồi lâu, khúm núm nói: “Như vậy, ý của bệ hạ…”

Nhiếp Cảnh chậm rãi nói: “Ngô vương đang ở trong kinh thành, nói cho Nhiếp Huyễn, Nhiếp Hi đang ở đây, gã không nên có chủ ý sai lệch gì! Lập tức hạ chỉ, Nhiếp Hi mang binh xuất chiến đánh Hải Thất Lan, lập công chuộc tội.” Trương Khoa vừa nghe được, mặt xám như tro tàn, lại dập đầu không thôi, lần này ngay cả tự biện bạch cũng không dám. Nhiếp Cảnh biết lão đang âm thầm hối hận đã coi trọng sai báu vật, trong bụng cười nhạt không ngớt. Đám người kia quả nhiên đều nghĩ rằng y hẳn phải chết, nhao nhao đến nương nhờ Nhiếp Huyễn từ sớm. Tuy rằng sống chết trong đời người là chuyện bình thường, quả thật đến lúc này, lập tức thấy đủ loại nhân tình thế sự, trong lòng không khỏi cực kỳ thê lương, còn có một cỗ buồn bực cuộn trào không thôi.

Các ngươi đều cho rằng trẫm hẳn chắc chắn phải chết sao? Haha… Dĩ nhiên Hải Thất Lan muốn chia một tô canh, ngay cả Mai Thế Huân và Nhiếp Huyễn cũng sốt ruột… Nhiếp Cảnh ta —— không dễ chết như vậy.

Nhiếp Cảnh cắn chặt hàm răng, trong lòng lặng yên suy nghĩ, phất tay ra hiệu Trương Khoa đi xuống. Y thuận tay bưng lên một bát canh ở đầu giường, một hơi uống cạn, lập tức phân phó Tào Hân Nhiên: “Truyền Trương thái y, chẩn đoán bệnh kĩ càng cho trẫm…”

—— Vô luận thế nào, quyết không để hạng người Nhiếp Huyễn, Mai Thế Huân toại nguyện. Nhất định phải… sống tiếp!

Tào Hân Nhiên mừng rỡ, dập đầu một cái, vội vã phái tiểu thái giám đi tìm Trương thái y. Gần đây hắn chứng kiến Nhiếp Cảnh luôn có một bầu tử khí nặng nề, dáng vẻ giống như đã mất hết hy vọng, vì Hải Thất Lan mà kích động hiếm thấy, sát khí cũng lộ ra, trái lại có thêm nhiều sức sống. Tào Hân Nhiên thu cả vào mắt, cực kỳ vui mừng, biết ảnh hưởng của tình kiếp đối với y dù sao vẫn bị chuyện quốc gia đại sự áp chế xuống.

Bản thân đang rối ren, bên ngoài có người vào báo: “Bệ hạ, Lý Phong Kỳ tướng quân đã trở lại, nói có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Nhiếp Cảnh ngẩn ra, vội vàng hạ lệnh truyền vào. Trước đó y đã gặp Lâm Nguyên, đã biết tình trạng của Nhiếp Hi và Lâm Nguyên đã kết thúc, liền nghĩ: “Vốn định phái hắn xuất chiến đánh Hải Thất Lan, nhưng mà Nhị đệ vẫn luôn mê luyến Lâm Nguyên, lại bị khước từ như thế, nhất định vô cùng khó chịu. Chuyện này đều do ta gây ra, đợi tinh thần ta hơi khoẻ lại, cũng phải hảo hảo khuyên giải Nhị đệ mới phải.”

Trong lòng có một thanh âm nho nhỏ đang nhẹ nhàng đánh trống reo hò, lại bị Nhiếp Cảnh tận lực phớt lờ.

Không thể lại trầm luân mê đắm nữa, nếu không nhất định sẽ chết… Cái mạng này, còn phải giữ lại để đối phó với hạng người Hải Thất Lan, Nhiếp Huyễn. Cho nên —— cái gì cũng đừng nghĩ tới, Nhiếp Hi là Nhị đệ. Từ nay về sau, chỉ thế thôi.

Y hơi ngửa đầu, khe khẽ cười vào hư không.

Nhiếp Hi chạy đến đầu đầy mồ hôi, vội vội vàng vàng tiến vào, không còn một chút khí thế uy nghiêm khoan thai thường ngày, trái lại giống như thanh niên lòng như lửa đốt bình thường. Nhiếp Cảnh thì lại muốn bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhìn Nhiếp Hi nóng lòng như lửa đốt xông vào, trong lòng không nhịn được bắt đầu gợn sóng. Suy cho cùng Nhiếp Hi gấp gáp cái gì vậy? Lẽ nào hắn cũng biết chuyện về Nhiếp Huyễn? Hay là, hắn vì Lâm Nguyên mà tới?

Nhiếp Hi thấy một đám người vây quanh Nhiếp Cảnh, hơi ngẩn ra, lập tức nói: “Bệ hạ, thần có việc muốn một mình bẩm báo.” Khẩu khí của hắn cấp bách khẩn thiết, ánh mắt phát sáng muốn đốt người khác, giống như có hai chùm sao xoay vòng di chuyển không ngừng ở trong đó. Nhiếp Cảnh nghe ngữ khí của hắn bất thường, trong lòng run lên, hơi lưỡng lự, chậm rãi nói: “Không sao, ở đây đều là người thân tín của quả nhân. Cứ như vậy mà nói đi.”

Khuôn mặt của Nhiếp Hi hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Vậy… chuyện vi thần tấu, không thích hợp đề cập trước mặt mọi người.” Giọng nói này vô cùng ngại ngùng cổ quái, Nhiếp Cảnh nghe được sinh hiếu kỳ, nhưng quyết định không dám suy nghĩ nhiều thêm một phân một hào nào nữa, thản nhiên nói; “Chuyện của quân tử lại không thể nói trước mặt người khác. Lý tướng quân vì sao lại như vậy.”

Nhiếp Hi thấy y cố chấp, thật sự không thể làm gì khác, nhưng vẫn không chịu nói, ngược lại hướng tới Tào Hân Nhiên chần chừ lẩm bẩm: “Tào công công… ngươi xem…”

Tào Hân Nhiên ở trong đêm gió tuyết cũng đã biết Lý Phong Kỳ này là Ngô vương Nhiếp Hi. Hắn là lão thái giám qua hai triều, nhìn hai huynh đệ này lớn lên, làm sao không biết khúc mắc giữa hai người, nghe ngữ khí của Nhiếp Hi kì kì quái quái, ỷ là lão thái giám đã nuôi lớn Nhiếp Cảnh, mặt già da nhăn, cũng không sợ thiên tử trách tội, liền cười nói: “Bệ hạ, nô tì muốn đi thúc giục Trương thái y một lần nữa.” Rồi hướng tới những người còn lại nói: “Ngươi đi nấu canh sâm cho bệ hạ. Ngươi, đi gọi Trương thái y với ta. Ngươi, đi ra bên ngoài tuần tra một chút…”

Chúng thái giám mặc dù không biết thân phận chân chính là Nhiếp Hi, cũng biết đây là trọng thần được thiên tử sủng ái, chỉ nghĩ hắn cũng cùng một nhân vật như Lâm Nguyên ngày trước vậy. Luôn luôn ngờ vực: Lý Tướng Quân này mặt đen da màu, đầu gỗ, không biết làm sao mê hoặc được vạn tuế gia, chắc chắn có bản lĩnh quyến rũ nào khác. Đối thoại lần này của hai người, chúng thái giám nghe được chỉ thấy giống như tình nhân đang cãi vã tán tỉnh. Vừa nghe Tào Hân Nhiên ra lệnh, cười mỉm rối rít đáp ứng. Tào Hân Nhiên cứ như vậy tiếp tục phân phó một phen, không bao lâu sau đã không còn một bóng người. Tào Hân Nhiên thấy vẻ mặt của Nhiếp Cảnh bất thiện, khẩn trương cúi đầu, chạy trốn như trộm.

Nhiếp Cảnh không ngờ một đám cung nhân từ trước đến nay luôn coi trọng đều đang hướng về phía Nhiếp Hi, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, một lát sau mới nhàn nhạt nói: “Nhị đệ có chuyện gì quan trọng, mà nhất định phải lệnh mọi người thối lui mới được —— ”

Lời còn chưa dứt, đã bị một lồng ngực ấm áp ôm thật chặt vào trong ngực.

Bên tai Nhiếp Cảnh có tiếng nổ rầm vang, choáng váng một hồi, vốn muốn hỏi một câu vì sao, không ngờ Nhiếp Hi hơi nghiêng đầu, đôi môi không nghiêm túc chút nào ngăn chặn lại lời y chưa kịp nói. Y giãy giụa vài cái, lại bị Nhiếp Hi ôm càng chặt hơn. Nhiếp Cảnh giận dữ, lạc giọng quát lên: “Buông tay!” Liều mạng đẩy Nhiếp Hi ra một chút.

Cánh tay Nhiếp Hi căng thẳng, nhưng càng ôm y đến gió thổi không lọt, đôi môi ghé vào lỗ tai y, ôn nhu nói: “Ca ca, những ngày qua, đều là ta không tốt —— ta sẽ không buông tay nữa, sẽ không buông ngươi ra nữa. Ngươi chắc chắn nói ta lại nổi điên, nhưng mà, lần này —— ta nguyện ý điên cả đời —— ngươi nói có được không?”

Khoé miệng của hắn cong lên, cười ra mơ hồ hiện ra hai má lúm đồng tiền, lại có chút ngượng ngùng, đôi mắt mở to nhìn Nhiếp Cảnh, chỉ sợ y nói một chữ không.

Nhiếp Cảnh ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe được rõ ràng ý tứ của những lời này, trong lòng loạn một trận, cũng không biết là ngọt ngào, là kinh ngạc, hay là cay đắng, trùng trùng điệp điệp, chập chập chờn chờn, trăm ngàn loại tâm tư bất định, trong phút chốc đầy ắp toàn bộ hình hài của y. Y chỉ cảm thấy thở hổn hển khó khăn, đầu óc càng ngày càng mơ hồ lợi hại, trước mắt dần dần tối đi, cả người chậm rãi trượt xuống.

Nhiếp Hi kinh ngạc, không ngờ Nhiếp Cảnh sẽ có phản ứng này, vừa buồn cười vừa thương tiếc, vội vã ôm chặt y lại. Chỉ cảm thấy người trong lòng gầy yếu đến nỗi có thể hoá thành gió nhẹ tản đi bất cứ lúc nào, không khỏi có chút kinh hồn bạt vía, thập phần buồn phiền hối hận. Cảm giác mình thật quá ngu xuẩn quá đần độn, đã lâu vậy rồi vẫn không rõ được suy nghĩ trong lòng, làm hại hoàng huynh chịu vô số giày vò thê lương vô ích.

Hắn biết rõ Nhiếp Cảnh chỉ vì sức khoẻ quá yếu, trong lúc nhất thời tâm sự bùng cháy nên chịu không nổi, cũng không phải là bệnh tình đột nhiên trở nặng. Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Cảnh, vẫn không nhịn được mà lo lắng. Vốn định gọi đám người Tào Hân Nhiên đi vào, lại lo lắng Nhiếp Cảnh rất sĩ diện, chỉ sợ dẫu có chết cũng không chịu để người khác biết hắn vừa nghe được người trong lòng bày tỏ mà té xỉu tại chỗ. Vì vậy cũng không dám gọi người, chỉ cẩn thận từng li từng tí ôm y vào trong ngực, nhẹ nhàng ấn ấn vân vê các huyệt trọng yếu.

Tuy rằng cực kỳ gầy, chạm tay vào thật là trơn nhẵn động lòng người, Nhiếp Hi bỗng nhiên hơi đỏ mặt, thời điểm nguy hiểm thế mà còn động sắc dục. Bình thường nhìn Nhiếp Cảnh không cảm thấy cái gì, đẹp hơn nữa cũng làm hắn tim lạnh tránh xa hoàng huynh ác độc, lúc này tâm tư vừa chuyển, ngược lại cảm thấy người trước mặt nghìn tốt vạn tốt, chính là dáng vẻ hôn mê bất tỉnh cũng có chỗ động lòng người. Nhìn nhiều một hồi, vô cùng mê luyến yêu thích, nhịn không được khẽ mổ trên mặt y. Đôi môi chạm đến da thịt mềm mại lạnh lẽo, thật khiến Nhiếp Hi động tâm, tiện thể trằn trọc hôn. Tay đang xoa bóp các huyệt đạo cho y cũng không nhịn được mà có chút không có quy củ, nhẹ nhàng trượt xuống chỗ không nên tới.

Không biết thế nào, hắn chợt nhớ tới thời điểm lúc mới trở lại các Đình Vân. Khi hắn hôn mê gặp ác mộng, Nhiếp Cảnh cũng từng nhiều lần tinh tế len lén hôn môi vỗ về hắn, hết sức ôn tồn chủ động. Nhưng khi đó hắn cực kỳ phòng bị đối với Nhiếp Cảnh, hai người trải qua lần tranh đoạt đế vị, đấu trên tình trường, binh đao liều mạng, khúc mắc càng ngày càng sâu nặng, còn có bốn năm giam cầm thống khổ đến tột cùng ở thư viện Bạch Mai kia nữa… Bỗng nhiên biết tâm sự cất giấu đằng sau sự lãnh khốc của huynh trưởng, Nhiếp Cảnh càng nặng tình, căm hận của Nhiếp Hi càng sâu. Đoạn đường này trắc trở trùng trùng, thế nào cũng không nghĩ ra, người mà lúc trước hắn chán ghét như thế, hôm nay lại như châu như ngọc, chỉ mong sao cứ ôm y như vậy suốt đời suốt kiếp.

Đương nhiên… kỳ thật không chỉ là muốn ôm, còn muốn làm nhiều chuyện hơn nữa… chỉ có điều thân thể hoang huynh quả thật không tốt, những chuyện kia có thể tạm thời nhịn một chút…

Nhiếp Hi tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ thêm, cư nhiên nhớ lại chuyện hồ đồ hôm đó trên núi hoang. Khi đó thật là bi phẫn đến điên cuồng, hận không thể nghiền ép xé rách Nhiếp Cảnh thành những mảnh nhỏ, bây giờ nghĩ lại, ngay cả lần kia tình trạng bừa bộn vậy cũng đẹp đến động lòng người như thế. Cát sỏi đau nhói lòng người trong trí nhớ tựa hồ cũng được thời gian làm cho đẹp đẽ nhu nhuận, biến thành từng viên trân châu ấm áp xúc động lòng người… Nhiếp Hi hơi hơi nghiến răng, đột nhiên cảm thấy càng nhẫn càng chết người.

Không ngờ lông mi của Nhiếp Cảnh khẽ run, tựa hồ sắp tỉnh lại. Nhiếp Hi lấy làm kinh hãi, cảm thấy xấu hổ, có tật giật mình, khẩn trương nhấc người, nghiêm trang ngồi thẳng, không chớp mắt nhìn Nhiếp Cảnh không có bất kì phản ứng nào.