Nhiếp Hi rốt cuộc nhớ tới, người kia trước khi hoàn toàn rơi vào mê man vì sốt cao, nói cái gì đó với mình. Hắn có chút lung lay một cái, trong lòng lan tràn nỗi phiền muộn.
Gặp nhau ngày đó ở đình Truy Nguyệt, chắc là thương thế của Cận Như Thiết vẫn còn chưa khỏi hẳn đi? Đoạn đường sau này phải bôn ba, càng không thể nào tĩnh dưỡng. Chẳng trách y vẫn luôn ho khan… Nói chung là toàn dựa vào nghị lực mới chống đỡ được một đường tới đây. Dường như muốn dây dưa chấp nhất với hắn cả đời, nhất quyết không thể thoát khỏi, ai cũng không được phép thoát ra. Nói cho cùng thì có bao nhiêu thống khổ, rốt cuộc có bao nhiêu chấp nhất? Nhiếp Hi dĩ nhiên không biết.
Chưa từng có người đối đãi với hắn như vậy, câu nói kia sai rồi. Đời này, chỉ có duy nhất một người đối đãi với hắn như vậy.
Không phải là Lâm Nguyên, càng không phải là kẻ khác, chỉ có người kia.
Người kia… thân thiết từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau đó tranh giành thiên hạ, rồi đấu trên tình trường, tiếp đó cướp đoạt mọi thứ của hắn, giết chết phụ thân của bọn họ.
Dẫn hắn đi qua trăm núi nghìn sông, đêm rét lại nhẹ nhàng khoác y phục cho hắn, người làm thiên tử chí tôn lại tình nguyện nướng thỏ vì hắn.
Người mà hắn quyết chí muốn giết chết.
Nhưng bây giờ, đã mang theo nội thương nghiêm trọng như vậy, yên bình gần như sắp chết, ở ngay bên cạnh hắn.
Nhiếp Hi co giật ôm đầu tựa vào thùng gỗ, cảm thấy trên mặt ươn ướt, có lẽ bị hơi nước trong thùng gỗ xộc vào mắt.
…
Gió vào buổi sáng tinh mơ phớt qua gò má, phe phẩy khe khẽ trên trán, giống như một bàn tay ôn nhu của ai đó đang nhẹ nhàng lướt qua mặt y, Cận Như Thiết dần dần tỉnh lại.
Y nghe được tiếng véo von của chim hoàng oanh đang hót trên cây, thanh âm du dương, giống như có rất nhiều tâm sự đang thổ lộ từ từ. Nhưng thật sự không biết, chú chim nhỏ này có nỗi bi thương gì không trút ra được, mà phải tiếp tục ngâm nga chứ?
Cận Như Thiết chớp mắt một cái, thấy một người ghé vào bên giường đang ngủ rất say, là Nhiếp Hi. Có lẽ chăm sóc y cả đêm, không nhịn được nữa mà dựa vào giường ngủ thiếp đi. Lại nhìn y phục trên người, là mới tinh, nhất thời tâm trạng trầm xuống. Thì ra Nhiếp Hi thấy trong lúc y sốt cao mồ hôi thấm đẫm cả y phục, đã thay y đổi một bộ khác.
Nếu đã đổi y phục… Không thể nào không phát hiện ra… Khi đó rốt cuộc Nhiếp Hi suy nghĩ gì?
Cận Như Thiết ngưng mắt nhìn Nhiếp Hi đang ngủ say, tâm tư cuồn cuộn không ngừng.
Nhiếp Hi rũ mi mắt xuống, ngủ vô cùng yên bình, nhìn không ra tâm sự. Cận Như Thiết cũng không đánh thức hắn, chỉ nhẹ nhàng rời giường không một tiếng động, hơi chỉnh đốn lại y phục một chút, sau đó an tĩnh ngồi trên ghế trúc ở bên cạnh, chờ hắn tỉnh lại.
Nhiếp Hi dường như cảm giác được cái gì, thân thể khẽ động, từ từ ngẩng đầu lên, sau đó lắng tai nghe ngóng, tựa hồ như đang tìm gì đó.
Cận Như Thiết nhìn hắn, không nói lời nào.
Nhiếp Hi rõ ràng nghe được tiếng hít thở của y, đứng dậy đi tới, khẽ mỉm cười: “Cận huynh, ngươi đỡ hơn chút nào không? Vì sao đã rời giường vậy.”
Nụ cười ôn nhã đoan chính giống bình thường, không nhìn ra có gì khác thường.
Cận Như Thiết ngưng mắt nhìn mặt hắn, hình như lần đầu tiên nhận biết người này, sau một hồi lâu mới nói: “Tốt rồi. Đa tạ Ngô vương.”
Nhiếp Hi ôn hoà cười một tiếng: “Khách sáo làm gì.”
Cận Như Thiết thấy hắn cười đến ung dung, vẻ mặt không có kẽ hở, liền nói tránh đi: “Đây là nơi nào?”
Nhiếp Hi lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Bèn kể lại chuyện ngày hôm qua gặp được Liễu Tiêu, sau cùng nói: “Hay là bây giờ chúng ta cùng đi ra ngoài cảm tạ chủ nhà đi.” Hôm đó khi Cận Như Thiết đến thư viện Bạch Mai, cũng không nhìn thấy Liễu Tiêu, lúc này cũng cảm thấy bất ngờ, không nghĩ ra thư sinh đi báo tin có sự cổ quái khác.
Đang nói chuyện, một thằng bé sạch sẽ đến ngoại viện, cung kính khom người nói với hai người: “Hai vị công tử xin mời dùng bữa.” Trong tay nó xách một hộp đựng thức ăn có hoa văn phượng hoàng, bên trong chứa bốn loại điểm tâm khác nhau, một nồi cháo nhỏ ngon lành, kết hợp với hai dĩa thức ăn khác, mặc dù các món đơn giản, lộ ra sự tinh xảo.
Nhiếp Hi ngửi được mùi thơm, khen: “Mỹ vị như vậy, làm phiền chủ nhà đã phí tâm rồi.”
Thằng bé kia cười khẽ: “Là Liễu đại gia đặc biệt phân phó, ngài ấy còn nói, mời hai vị công tử sau khi ăn xong thì ra gặp mặt.”
Lúc hai người tới đại sảnh, Liễu Tiêu đang cẩn thận từng li từng tí mở ra một tấm thiệp mời màu xanh nhạt, dùng lửa nhỏ từ từ hơ nóng làm phong ấn ở phía trên, thấy cả hai, cười tít mắt buông thiệp xuống, chắp tay nói: “Vừa nghĩ đến, thật khéo hai vị đã tới rồi.” Vô tình hay cố ý liếc mắt nhiều lần với Cận Như Thiết, nhìn lại Nhiếp Hi, nhất thời thấy một đôi ngọc thụ, cảm thấy chói ngời cả phòng.
Hắn sờ sờ vệt sẹo bị Nhiếp Hi đập lúc trốn ra ngoài, liền nghĩ tới Lâm Nguyên đã dẫn đến phiền toái cho hắn, trong lòng âm thầm thở dài: Quả nhiên là một cặp nhân vật anh tuấn đẳng cấp, nhưng người như vậy, chỉ sợ không thân cận được.
Hai người khách sáo một phen, nhờ thế hai người mới biết, hiện nay Liễu Tiêu là thủ lĩnh đại đệ tử của Thiết Kim Minh đại phái đệ nhất võ lâm hiện nay, võ công cực cao, nhưng mà hắn xuất thân là thư hương môn đệ, không thường đi lại trong giang hồ, cực ít người biết đến. Sơn trang này cũng là gia sản thuộc về bạn thâm giao của Liễu Tiêu – Đỗ Kiến Vũ, chỉ là Đỗ Kiến Vũ quanh năm dạo chơi ở bên ngoài, thường bị Liễu Tiêu đảo khách thành chủ nấn ná ở chỗ này.
Khi Nhiếp Hi ở trong quân đội cũng biết một chút tin tức về giang hồ, đã nghe qua danh tiếng của Đỗ Kiến Vũ này. Người này là hậu nhân của đại sư dụng binh Đỗ Vân Hạc, vốn xuất thân là thứ tử, nhưng sức lực áp chế được mấy người con của chánh phòng, làm được tông chủ hiện thời của Đỗ gia, võ công và kiến thức cực kỳ cao thông, binh pháp chiến trận tương đối hiểu biết. Năm đó Nhiếp Cảnh dẹp yên Bắc Nhung, bởi vì Lâm Nguyên ra mặt thuyết phục Đỗ Kiến Vũ, trong quân đội chiêu mộ một vài đệ tử của Đỗ gia tham chiến, không ít người vào đội quân tiên phong, đặc biệt tinh nhuệ, có nhiều chiến công. Đệ tử của dòng họ đã xuất sắc như thế, có thể tưởng tượng được Đỗ Kiến Vũ là một kỳ nhân.
Nhưng mà, Nhiếp Hi biết Đỗ Kiến Vũ là có một nguyên do khác. Năm đó Lâm Nguyên học ở Đỗ gia, Đỗ Kiến Vũ chính là đại sư huynh của Lâm Nguyên. Nói là sư huynh, tuổi tác Đỗ Vân Hạc đã cao, người truyền dạy chúng môn đồ đệ tử chính là Đỗ Kiến Vũ, sở học bình sinh của Lâm Nguyên, cũng có không ít là đến từ người này. Đỗ Kiến Vũ lãnh khốc cương ngạnh, gia pháp nghiêm khắc, trước kia Lâm Nguyên ăn không ít vị đắng, đối với đại sư huynh vừa kính trọng vừa sợ hãi. Cho dù về sau làm quan hiển quý, khi đề cập tới Đỗ sư huynh, vẫn là một vẻ mặt ngưỡng mộ. Nhiếp Hi biết Lâm Nguyên từ trước đến giờ luôn cuồng ngạo phóng khoáng, người có thể để cho gã cung cung kính kính như vậy, chắc chắn có một nguyên do cực kì sâu xa nào đó.
Nhưng mà, không ngờ đợi đến khi Nhiếp Hi đến Đỗ gia trang trong truyền thuyết, Đỗ thất lang Lâm Nguyên khi rãnh rỗi sẽ kể mấy chuyện cười lúc trước cũng đã qua đời. Đời người vô thường, luôn là như thế. Hắn nghĩ đến đây, thật là thương cảm.
Liễu Tiêu biết rõ Ngô vương chắc chắn mang tới phiền phức lớn, đã sớm có ý định tiễn khách, đang suy nghĩ phải mở miệng ra sao, Cận Như Thiết đã chắp tay cảm ơn nói: “Hôm qua đã được Liễu tiên sinh giúp đỡ nhiều, tại hạ vô cùng cảm kích. Bây giờ ta đã không còn gì đáng ngại, Ngô vương lại phải gấp rút lên đường, chúng ta muốn cáo từ. Ân đức của tiên sinh sâu nặng, xin được báo đáp sau.”
Liễu Tiêu chính là muốn những lời này, nghe vậy mừng thầm, giả vờ cười haha vài tiếng giữ lại một phen, đang muốn thuận nước đẩy thuyền, bên ngoài vang lên thanh âm trong trẻo của một nữ tử: “Khách nhân mới đến một ngày, hà cớ gì lại đi vội vã vậy. Đúng lúc mấy ngày nữa sư huynh sẽ trở lại, không bằng đợi thêm lát nữa gặp gỡ một lần đi.” Cận Như Thiết nghe tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy diện mạo của người vừa tới rất xinh đẹp, cười lên như gió xuân, nhìn ra được dáng vẻ thông minh và kín đáo. Nhưng mà không biết vì sao, mơ hồ có hơi quen mắt.
Liễu Tiêu nghe vậy âm thầm kêu khổ, nhưng cũng không tiện nói gì nữa, đành phải làm người giới thiệu. Thì ra nữ tử này là sư muội Tiểu Yên của Đỗ Kiến Vũ, vốn là cùng xuất môn với Đỗ Kiến Vũ xử lý mấy chuyện vặt, bởi vì chuyện tình đã giải quyết xong, được phái trở về trước. Lần này chủ nhân mở miệng giữ khách, Liễu Tiêu cũng không thể đuổi người, Nhiếp Hi từ trước đến giờ luôn khiêm tốn trọng lễ, dĩ nhiên cũng không tiện từ biệt.
Cận Như Thiết thấy Nhiếp Hi muốn ở lại, trong bụng khẽ động, nhất thời sáng tỏ. Binh pháp và thành tựu của Đỗ Kiến Vũ có tiếng, nếu Nhiếp Hi có thể khôi phục lại thị lực, cho dù nếu võ công chỉ có thể lấy lại được vài thành công lực, tóm lại vẫn có vốn liếng dựng lại cơ đồ, nếu có thêm Đỗ Kiến Vũ trợ giúp, dĩ nhiên là sẽ như hổ thêm cánh.
Nhiếp Hi rõ ràng đã đoán được y là ai, lại dám tỏ ý đồ ngay dưới mắt y… Ngược lại thật ngoài dự đoán…
Chẳng lẽ thật sự có ý muốn lừa dối dây dưa với y, cho rằng y nhất quyết không nỡ ra tay sao?
Cận Như Thiết không phẫn nộ ngược lại còn cười, nhìn Nhiếp Hi. Dù sao Nhiếp Hi không nhìn thấy, dường như không hề phát hiện ra, gương mặt vẫn bình thản ung dung.
Cận Như Thiết liền nghĩ, không sốt ruột, dù sao đã chờ được đến đây – chờ một kết cục, chấm dứt một đoạn si tâm nhàm chán.
Y hiểu rõ rất nhiều chuyện, chỉ là có đôi khi hiểu quá rõ cũng chưa chắc là một chuỵện tốt. Mặc kệ là làm Cận Như Như Thiết hay là Nhiếp Cảnh, đều như thế này.
Chu Nhã Hoa và Nhiếp Hi bí mật gặp gỡ, đương nhiên không thể giấu được tai mắt của Nhiếp Cảnh.
Phái người theo dõi Chu gia và hoàng hậu, kỳ thật cũng khônng phải ngày một ngày hai. Chút tâm tư của Chu thái phó, Nhiếp Cảnh làm sao không biết. Vốn tưởng rằng là chuyện có thể xử lý đơn giản, vừa nghĩ tới Nhiếp Hi muốn gấp rút rời đi như vậy, trong lòng đã cảm thấy khó chịu, vì vậy uống quá nhiều rượu. Qua ngày đó, Nhiếp Cảnh kỳ thật không nhớ rõ ràng lắm, đổi lại là bất kỳ tình huống nào lúc bình thường, có lẽ y sẽ không xử trí như thế. Nhưng đó là Nhiếp Hi…
Không thể không đau khổ, thậm chí khó có thể tự kiềm chế.
Trong khoảnh khắc bị Nhiếp Hi đánh trúng, kỳ thật y không thấy quá bất ngờ, trong lòng thoáng cảm thấy vui sướng giống như được giải thoát vậy. Không nên phát sinh một màn dây dưa oan nghiệt, nếu như có thể kết thúc như thế, thật ra không có gì là không tốt cả.
Nhưng vẫn là không cam tâm chết đi.
Chí lớn cho nước nhà, thành tựu thiên thu… tất cả, tuyệt đối không thể vứt bỏ, tuyệt đối không thể chết được.
Nhiếp Hi lại ảnh hưởng đến tâm tư, đó cũng là hắn tạo nên một đoạn tư tình của Nhiếp Cảnh. Nhưng một ngày y còn ngồi trên sân rồng, y chính là hoàng đế, người chủ của đế quốc, người che chở thiên hạ, quân phụ của dân chúng, đó không phải là những thứ mà Nhiếp Hi có thể thay thế được.
Huống hồ, Chu thái phó hình như có chí nguyện đoạt quốc, nếu ngay cả hoàng hậu cũng không ngại ra tay đối phó với phu quân, xem ra Chu Nhã Hoa muốn làm công chúa của hoàng đế khai quốc hơn, chứ không phải là hoàng hậu của Nhiếp gia. Cho nên, y tuyệt đối không thể ngã xuống, để kẻ thù đạp trên đầu y mà cười đùa.
Chí nguyện của Nhiếp Cảnh muốn làm một Đường Thái Tông nhân quân thiên cổ, ý tứ là muốn dụ rắn ra khỏi hang, nếu như không phải kẻ thù từng bước ép mình đến tức giận, y nhất định sẽ không lộ ra tài năng, mượn cớ diệt hạ đại thần ngông cuồng. Đối với hẹn ước bí mật nửa tháng giữa Chu Nhã Hoa và Nhiếp Hi, Nhiếp Cảnh vốn định giả vờ không biết, coi như cho đệ đệ một con đường sống, cũng chấm dứt những lo lắng không nên có của bản thân. Y rõ ràng hiểu, Ngô vương trúng độc đã lâu, cho dù lấy được giải dược, cũng không thể nào khôi phục lại vũ dũng trước đây. Coi như Nhiếp Hi làm loạn ở bên ngoài, cũng không thể tạo nổi sóng gió gì, còn có thể mượn cơ hội này để xử lý số bè đảng còn sót lại trong triều của Chu đảng cùng Ngô vương đảng vẫn lén lút cấu kết và liên lạc với Nhiếp Hi.
Cũng không biết vì sao, vẫn không thể buông tay… Tâm ý đối với Nhiếp Hi hình như đã vượt qua sự khống chế của bản thân y. Nhiếp Cảnh vô cùng căm hận chính mình.
Có lẽ người ngã bệnh luôn luôn dễ dàng mềm yếu trước tình cảm, rốt cuộc Nhiếp Cảnh vẫn quyết định, tiễn Nhiếp Hi đoạn đường cuối cùng, nhân tiện cải trang vi hành, nhìn xem Ngô vương đảng và Chu thái phó rốt cuộc có bao nhiêu thực lực.
Cho dù y đã căn dặn thủ hạ giấu đi tin tức, Chu hậu thông minh nhạy bén vô cùng, nhất định sẽ nhận được tin tức hoàng đế đã bí mật rời cung. Để Chu Nhã Hoa nghĩ y là một hôn quân yêu đến điên rồ đi, khi mãnh hổ rời rừng, sói đói ham muốn ngai vàng nhất định sẽ hành động. Chu gia bụng dạ khó lường, sở trường về ẩn nhẫn, đã nhịn quá lâu rồi, cũng là lúc để cho Chu gia có cơ hội rục rịch một tí.
Mà bây giờ, không chỉ Chu gia, Nhiếp Hi có thể sẽ tới tìm Đỗ Kiến Vũ.
Có nên cho hắn cơ hội này không?
Ánh mắt thản nhiên của Nhiếp Cảnh đảo qua án thư, bất chợt rùng mình. Liễu Tiêu tiện tay để lại trên bàn một phong thư màu xanh nhạt, phong ấn có hình dạng hết sức đặc biệt. Nếu như nhìn không lầm, đó là…
Liễu Tiêu tựa hồ cũng cảm thấy ánh mắt dò xét của y, cười nói: “Cận tiên sinh lại nhìn ra manh mối gì sao? Thứ đồ chơi này hại ta tốn thời gian cho tới trưa vẫn không lấy ra được.” Nói rồi chỉ chỉ vào phong ấn kia.
Nhiếp Cảnh thấy hắn nhắc đến, vừa vặn có lý do để lấy phong thư nhìn một chút, trầm ngâm nói: “Phong ấn này giống như thứ của Tây Vực… Chất liệu bùn quánh quý giá, sợ là chỉ có phủ nào hiển quý mới dùng được.” Nhiếp Hi vừa nghe lời ấy, khuôn mặt bình tĩnh cũng có một chút bất ngờ.
Liễu Tiêu vỗ tay một cái: “Quả thật là tinh mắt. Không giấu giếm gì hai vị, đồ này là do một đệ tử của Đỗ gia ở trên đường đi buôn chặn lại được, không dám chậm trễ, dọc đường ra roi thúc ngựa, suốt đêm đưa đến Đỗ gia trang. Đỗ Kiến Vũ cấp tốc tới đây tìm ta, chính là muốn ta giúp mở thứ đồ chơi này ra.”
Nhiếp Cảnh thấy giấy chế thành phong thư kia chỉ là hạng thông thường, ngoại trừ hai dấu phong ấn bằng bùn quánh đặc biệt ra, cũng không có chỗ nào khó khăn. Nhưng Đỗ Kiến Vũ lại nghiêm túc nhờ Liễu Tiêu giúp đỡ, dĩ nhiên không phải vì không xé rách được phong thư. Y chỉ hơi trầm ngâm, đã đoán được nguyên nhân, trầm giọng nói: “Các ngươi muốn không để lộ vết tích đã đọc được nội dung trong thư, cũng không làm tổn hại hai dấu phong ấn, rồi để nguyên trạng đưa cho người nhận thư?”
Liễu Tiêu gật gật đầu, mặt luôn cười híp mắt bỗng nghiên nghiêm chỉnh lại không ít: “Ta không biết Đỗ Kiến Vũ lấy được thư từ đâu, cũng không biết gã dùng biện pháp gì để trả lại, nhưng chỉ dựa vào điểm đây là phong ấn của Tây Vực… Ta đoán người nhận thư e rằng là vương công quý tộc quan trọng nào đó của Tây Vực. Đỗ Kiến Vũ chú trọng như vậy lại khẩn cấp đưa đến, sự tình chắc chắn không ổn.”
Nhiếp Hi im lặng đi tới, đưa tay mò mẫm hoa văn trên con dấu một hồi, bỗng nhiên nói: “Dùng mật ong.”
Liễu Tiêu ngẩn ra: “Ngươi nói gì?”
Nhiếp Hi lại giải thích: “Loại phong ấn này không thể bóc ra được, dùng lửa hơi hơ hơ cho mềm, rồi có thể dùng mật ong tách ra, thừa dịp còn nóng dán lên, nhất định không nhìn ra. Này là cách ta đã thử qua nhiều lần mới phát hiện được.”
Nhiếp Cảnh hỏi: “Thật không? Làm sao Ngô vương biết?”
Nhiếp Hi hình như đã đoán được y sẽ hỏi, thong thả nói: “Mấy năm trước đây, phò mã Hải Thất Lan của Hải Hãn Quốc mấy lần hẹn ta cùng nhau khởi binh, mưu đoạt giang sơn, đều bị ta gạt bỏ hết. Phong ấn trên mấy mật thư của gã tuy rằng không giống với cái này, hình dạng hoa văn, và chất liệu bùn quánh lại không khác nhau lắm… Nếu quả thật đoán không sai, thư này có liên quan đến phò mã Hải Thất Lan. Gã là nhi tử của nữ nhân người Hán và một người Hồ, đương nhiên ngưỡng mộ phong cảnh ở Trung thổ, nửa đời luôn lưu lạc ở Tây Vực, thèm muốn sơn hà vạn lý của Trung Thổ đến phát điên. Mấy năm này Hải Thất Lan thống nhất các tiểu quốc ở Tây Vực, nội bộ đã ổn định, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua đại mạc mà đánh tới.”
Lúc hắn nói những lời này tỏ ra hết sức yên bình, thậm chí vẫn mang theo nụ cười mỉm trước sau như một, ngược lại giống như là cố ý nói cho Nhiếp Cảnh nghe.
Nhiếp Cảnh vừa nghe được lời ấy, tâm trạng chấn động. Trước kia Nhiếp Hi và phò mã Hải Thất Lan uy chấn của Tây Vực thông đồng qua lại mờ ám, cho dù không có ý cấu kế với địch mà phản bội, ít nhất có ý tứ tự mình nắm quyền để ngừa ăn cháo đá bát, xem ra hắn đã giữ lại một đường rút lui tương đối. Mình có thể một lần hành động đã tiêu diệt được Ngô vương đảng, cũng có một nửa là vì Lâm Nguyên, mà một nửa kia… phải thừa nhận, bất kể là xuất phát từ xem xét thời thế hay là thân tình thâm hậu, lúc đó Nhiếp Hi xác thật không có quyết tâm đổi chủ giang sơn.
Mà Nhiếp Hi của bây giờ… rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ cái gì, cũng khiến Nhiếp Cảnh cảm thấy không đoán chắc được. Tựa hồ sau một đêm, Nhiếp Hi đã có một sự biến hoá nào đó khó diễn tả bằng lời.
Ngay cả loại chuyện này cũng thản nhiên nói ra, hoặc là Nhiếp Hi chính là triệt để muốn cắt đứt đường rút lui, hoặc là triệt để khinh thường năng lực xử trí của Nhiếp Cảnh. Thân là thiên tử, thật sự không cho phép được động tình. Một khi động tình lại bị người khác biết được, rõ ràng vẫn giống như để cho người ta nắm được nhược điểm trí mạng…
Trong lòng Nhiếp Cảnh nặng nề cười một tiếng.
Thật vừa khéo, Nhiếp Hi dường như đang tính lôi kéo Đỗ Kiến Vũ, cũng không biết Đỗ Kiến Vũ kia làm thế nào để chặn lấy phong thư của Hải Thất Lan Hãn* ở Tây Vực, hơn nữa thế lực đã tích trữ đã lâu ở trong kinh của Chu thái phó… tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
(*Hãn (汗): Kha Hãn là tên gọi tắt của tộc trưởng các dân tộc Đột Quyết, Mông Cổ…)
Hắn dường như ngửi được mùi mưa gió ngập trời sắp đến.
Đang tự trầm tư, Liễu Tiêu đã dựa theo ý của Nhiếp Hi, tìm người lấy mật ong, cẩn thận từng li từng tí thử xem, một lát sau quả nhiên bóc ra được phong ấn, mừng đến kêu lên một tiếng. Lập tức tranh thủ thời gian rút lá thư ra, vừa nhìn xuống, chán nản ‘a’ lên một tiếng. Thấy bên trong đầy chữ loằng ngoằng như giun, lại không biết được một chữ nào.
Trái lại không ngoài dự liệu của Nhiếp Hi, lo lắng nói: “Là văn tự của Đại Thực* sao? Không sao, ngươi kéo tay ta, đồ theo mỗi một chữ, ta có thể hiểu được… Nhưng mà phải để ý cẩn thận, thứ tự chữ viết của bọn họ vừa khéo ngược với trung thổ.”
(*Đại Thực: nhà Abbas — triều đại Hồi giáo thứ ba của người Ả Rập. Tìm hiểu thêm tại đây)
Lúc trước Nhiếp Hi có liên lạc với Hải Thất Lan, có thể nhận biết được văn tự của Đại Thực cũng không khó hiểu. Nhiếp Cảnh nghe được ý tứ trong mỗi câu mỗi từ hắn nói ra, nhãn thần cũng càng ngày càng sâu, càng về sau đã là một mảng sâu yên tĩnh như biển.
“Ước hẹn với Chu thái phó, thừa dịp cuối thu ngựa béo, tháng chín cùng nhau khởi binh.” Liễu Tiêu hút một ngụm khí lạnh, gãi đầu một cái, đột nhiên cười lên: “Chẳng lẽ chuyện ngươi không chịu gật đầu lúc trước, Chu thái phó đã gật đầu? Thật là kỳ quái, Đỗ Kiến Vũ thế nào lấy được thứ đồ chơi này…”
Hắn còn muốn lảm nhảm, mắt thấy sắc mặt không tốt của Nhiếp Hi, đành phải im miệng lại, thư vẫn còn nguyên dạng, sẵn đang còn nóng bỏ vào lại, Nhiếp Hi bỗng nhiên nói: “Chờ đã.”
“Các ngươi không định sửa đổi nội dung trong thư một chút sao? Cho thứ gì đó đảo ngược khiến Hải Thất Lan rối loạn.”
Liễu Tiêu cả kinh, do dự nói: “Thế nhưng ai sẽ sửa cái này…”
Nhiếp Hi nói: “Dĩ nhiên là ta. Ngươi lại kéo tay ta đồ lên nét bút mấy lần… Ta học được sẽ bắt chước theo.”
Hắn hình như cảm giác được mọi người đang sửng sốt, cười thản nhiên: “Chẳng lẽ Nhiếp Hi ta mắt bị mù, nên cái gì cũng không thể làm sao? Vẫn chưa đến mức đó.”
Liễu Tiêu nghe được hấp tấp cười gượng vài tiếng: “Ngô vương quả nhiên lợi hại, nghĩ được chiêu sửa thư này.”
Dáng tươi cười của Nhiếp Hi yên bình, nhưng che đậy sát khí: “Nếu như ta đoán không nhầm… Đây mới là ý tứ thật sự mà Đỗ trang chủ luôn muốn xử lý đối với lá thư này. Nếu Chu thái phó hẹn vào tháng mười… Cho dù việc này là thật hay giả… Chúng ta đổi ngày ước hẹn trong thư này thành tháng mười đi. Với bản lĩnh của hoàng huynh, một tháng cũng đủ xử trí bạo loạn của Chu thái phó rồi. Hơn nữa, Hải Thất Lan tháng mười cử binh, chúng ta sớm đã có phòng bị, kéo dài thời gian của gã một chút, cho dù gã đánh vào, nhất định cũng phải kéo dài tới tháng mười một. Khi đó ở Cam Túc, Thanh Hải đều đã vào mùa đông trời lạnh rét, kỵ binh của Hải Thất Lan chưa chắc chiếm được tiện nghi gì.”
Nhiếp Cảnh nghe đến đó, âm thầm tán thưởng. Luận về mưu lược chiến trận, suy cho cùng mới là sở trường của Nhiếp Hi, hơn xa mình.
“Đáng tiếc hôm nay ta đã là phế nhân, không biết hoàng huynh sẽ phái người nào dẫn binh xuất chinh.” Nhiếp Hi chợt đưa mặt hướng về phía y, cười như không cười nói: “Cận huynh, ngươi thử nói xem?”
Nhiếp Cảnh cười cười: “Đỗ trang chủ ở đây không phải là lão sư của Thiết Cánh Quân Lâm nguyên soái sao? Đủ thấy gã ắt hẳn là một nhân tài.”
Nhiếp Hi ngẩn ra, tựa hồ mơ hồ bị người khác đâm một nhát, lát sau thản nhiên nói: “Thế cũng phải. Luôn có người có thể cống hiến vì hoàng huynh.” Nụ cười yên bình, nhưng Nhiếp Cảnh lại luôn cảm thấy có một tia sát khí từ đáy mắt của hắn.
Không ngờ, Đỗ Kiến Vũ chưa từng gặp mặt này, đại sư huynh của Lâm Nguyên, đã trở thành mục tiêu tranh đoạt kế tiếp của hai người.
Vận mạng trùng hợp thật đúng là giống hệt đến đáng sợ.
Chỉ bất quá, lần này không phải vì ái tình, mà là… hoàng quyền, lãnh thổ, sinh tử tồn vong.