Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 59: Trị thương, gừng có độc?




Editor: ChieuNinh

Dạ không biết Lỗ Đạt Mã đang suy nghĩ gì mà vẫn không có động tác, hắn khẽ chạm vào nàng.

Lỗ Đạt Mã phục hồi tinh thần lại, không suy nghĩ thêm nữa, cúi đầu nhìn chân của Cự Lang.

Không nhìn thì không sao vừa nhìn thì Lỗ Đạt Mã không nhịn được mà hít vào một hơi.

Đùi Cự Lang bị thương đã có xương trắng lộ ra ngoài, thật sự là quá nghiêm trọng, chẳng những nghiêm trọng, ngay thời tiết vừa ấm lên vẫn còn lạnh lẽo này, miệng vết thương có bộ phận đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa.

Lỗ Đạt Mã không nhịn được, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp ngắm nhìn Cự Lang, nó chịu đựng đau đớn như vậy đã bao lâu rồi hả? Lâu đến mức đã chết lặng, không chút phản ứng nào rồi sao?

Chạm vào ánh mắt màu xanh biếc lạnh lẽo của Cự Lang, Lỗ Đạt Mã lại vội vàng cúi đầu, nghiêm túc nghiên cứu trị liệu như thế nào.

Bây giờ nàng muốn đánh giá miệng vết thương lớn bao nhiêu, có bị gãy xương hay không, còn nữa, có dị vật nào ở trong vết thương hay không. Nhưng, chỉ dựa vào một ngọn đèn dầu nhỏ, nàng thật sự không cách nào thấy rõ. Suy nghĩ một chút, nàng lấy ba cái trứng rùa cuối cùng trong túi da thú đeo lưng ra, kêu Dạ đốt lên, đặt đến bên cạnh Cự Lang. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Những thứ này vốn là nàng giữ lại chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hôm nay cứu sói quan trọng hơn, cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy nữa.

Sáng sủa hơn nhiều, rốt cuộc Lỗ Đạt Mã thấy rõ ràng, miệng vết thương trên đùi Cự Lang bị cắt cao thấp không đều, đây rõ ràng là cắn xé tạo thành vết thương.

Nhớ tới đánh nhau trước đó ở trong động, cùng với lông và vết máu trên miệng Cự Lang, Lỗ Đạt Mã cau mày, vết thương này là Cự Lang tự cắn mình?

Nàng đã từng thấy qua sói tự tổn mình hại mình, đó là lúc cùng quan sát gấu trúc với tiểu cô cô ở khu bảo tồn tự nhiên bên sông Bạch Thủy Lũng Nam Cam Túc, thấy qua một con sói đạp trúng cạm bẫy của người săn trộm. Con sói này vì không muốn làm tù binh, đành cắn đứt chân sau của mình. Sau đó được tiểu cô cô cứu nó, và đưa nó đến bên trong địa phương bảo vệ động vật hoang dã.

Lúc ấy, cảm giác của Lỗ Đạt Mã là rung động, nàng nghe nói qua sói hung tàn, lại không ngờ, nó cũng có thể tàn nhẫn đối với chính mình như thế.

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc Lỗ Đạt Mã hoảng hốt một hồi, con Cự Lang này cũng từng cố gắng cắn đứt chân sau của mình sao? Nếu đúng là như vậy, đã có thể giải thích thông suốt tình huống mới vừa rồi lúc mình vào động chứng kiến rồi. Trong động truyền ra tiếng đọ sức, Rhona nức nở nghẹn ngào, Dạ thì đè ở trên người Cự Lang, cũng là vì ngăn cản hành động nó tự tàn phá bản thân.

Lỗ Đạt Mã cảm giác mình nghĩ có chút hơi nhiều, nàng tập trung tinh thần, chuyên tâm ở trên vết thương.

Bề mặt vết thương không chỉnh tề, may lại là cả một vấn đề. Còn nữa, thịt thối nhất định phải cạo sạch sẽ, bằng không thì sẽ bị nhiễm trùng máu thì coi như xong, hoàn toàn không cứu được.

Lỗ Đạt Mã muốn kiểm tra trong vết thương có dị vật hay không, nàng giương mắt nhìn Cự Lang một chút, do dự không dám xuống tay, cái này sẽ phải bị đau, có thể khiến nó nóng nảy, nhào lên cắn cho một phát, vậy thì cũng không cần sợ sẽ bị bệnh chó dại hay không, trực tiếp chết thẳng cẳng.

Cuối cùng Lỗ Đạt Mã vẫn quyết định nhờ Dạ giúp đỡ.

"Dạ......, ta muốn kiểm tra vết thương, sẽ làm đau nó, có vần đề gì không?"

Lỗ Đạt Mã nói uyển chuyển, thật ra thì nàng càng muốn nói là: "Ngươi trông chừng một chút, có làm đau nó, cũng đừng để nó cắn ta".

Dạ gật đầu một cái, "Ưmh lãi nhãi" cùng với Rhona và Cự Lang, ở trong mắt Lỗ Đạt Mã, hẳn là hắn đang làm trao đổi với bọn họ.

Lỗ Đạt Mã ngẩng đầu nhìn về phía Cự Lang cũng ra hiệu một cái, mình trị thương cho nó, không có địch ý.

Cự Lang không có lên tiếng, chỉ nhắm đôi mắt xanh biếc lại, nằm trên đất, chân sau bị thương để lại cho Lỗ Đạt Mã, ý kia rất có cảm giác "Ngươi cứ tự nhiên".

Lỗ Đạt Mã mím mím môi, lấy dao phẩu thuật mới của nàng ——móng vuốt của gấu răng kiếm đặt ở trên lửa hơ nóng để trừ độc. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Móng vuốt này ban đầu nàng nhìn thấy nó sắc bén, làm dao gọt trái cây gì đó nhất định sử dụng tốt hơn cốt đao, nên giữ lại để cắt da thú, cắt miếng thịt, hôm nay ngược lại thành đao giải phẩu rồi.

Hít sâu một hơi, Lỗ Đạt Mã bắt đầu động thủ.

Nàng thận trọng từng đao từng đao cắt lấy thịt thối, mỗi một đao cắt xuống cũng sẽ ngẩng đầu nhìn ngó Cự Lang. Thấy nó vẫn bất động như cái chuông như cũ, giống như không phải là nó bị cắt thịt, nhưng thân thể bởi vì đau đớn mà nảy sinh hơi chút run rẩy đã bán đứng nó.

Lỗ Đạt Mã tận lực tăng nhanh tốc độ trong tay, đồng thời lại cẩn thận  tránh đi mạch máu chủ yếu và tĩnh mạch của nó. Con Cự Lang này rất may mắn, vết thương tuy nặng, nhưng không thương tổn tới động mạch chủ, nếu không đã sớm bởi vì mất máu mà chết rồi.

Bỏ thịt thối đi, thì phải rửa sạch vết thương, dung dịch ô-xy già gì đó thì không cần nghĩ, ngay cả nước cất và nước muối loãng cũng không có. Đừng nói những thứ này, ngay cả nước đun sôi để nguội cũng không có.

Lỗ Đạt Mã kêu Dạ cầm túi nước, nhỏ từng giọt từng giọt ở trên vết thương Cự Lang, mà chính nàng thì cẩn thận rửa sạch. Đợi vết thương được rửa sạch sẽ, có máu đỏ tươi chảy ra thì Lỗ Đạt Mã thở dài một cái, nàng cảm thấy chính mình là một sinh viên gà mờ của viện y học hôm nay thành "đại phu Mông Cổ", bác sỹ thú y chân đất rồi.

Chỉ là tình huống cũng không cho phép nàng lùi bước, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, nơi này chỉ có nàng có chút kiến thức chuyên nghiệp.

Rửa sạch hết vết thương, Lỗ Đạt Mã kiểm tra lại lần nữa, xem một chút thịt thối cùng với dị vật có được làm sạch hết rồi hay không. Xác nhận xong, liền lôi kéo Dạ ra khỏi động, lục tìm lá cỏ cây tương đối khô ráo làm than tro, cầm vào động đắp lên vết thương giúp Cự Lang.

Lại nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào dồn dập của Rhona.

Lỗ Đạt Mã quay đầu chỉ thấy một con sói con nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, cho đến khi an tĩnh lại không nhúc nhích nữa, toàn bộ quá trình chỉ tốn chừng mười giây. Mà trong miệng sói con đang ngậm lấy "Gừng" từ trong túi đeo lưng của nàng rơi ra ngoài, tình huống thế nào không cần nói cũng biết.

Cái này giống như gừng có rể cây màu đỏ là có độc?

Hết chương 59.