Lúc Tô Nghiên Hương nhìn thấy Sở Kiếm Thu thì nhiệt tình đứng lên, sải đôi chân thon dài quyến rũ của mình về phía trước, duỗi cánh tay mịn màng trằng nõn ra kéo lấy cánh tay của Sở Kiếm Thu, cười nói: “Sở công tử, vào trong ngồi đi.”
Bị cánh tay trằng mịn kia kéo lấy, Sở Kiếm Thu không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng, tuy răng không đến mức không khống chế được, nhưng vẫn không thể chịu nổi sự nhiệt tình này của Tô Nghiên Hương, hắn cũng không biết phải đối phó thế nào, trong lòng không khỏi âm thầm gọi nhỏ một tiếng “Yêu tinh!”
Tô Nghiên Hương nhìn dáng vẻ dè dặt của Sở Kiếm Thu, càng lúc càng cảm thấy tên nhóc này rất thú vị.
Trong số những nam nhân muôn hình muôn vẻ mà nàng †a đã từng gặp qua, chưa từng có ai nhìn thấy nàng ta mà không chủ động bợ đỡ săn đón, ánh mắt nhìn về phía nàng ta đều giống như chỉ hận không thể lột tr@n nàng ta.
Chính vì chán ghét sự dây dưa của đám nam nhân ở kinh đô, Tô Nghiên Hương mới ẩn náu đến quận nhỏ xa xôi này, sống một cuộc sống thanh tịnh, ít nhất ở đây sẽ không có ai to gan dám vô lễ với nàng ta.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Kiếm Thu, Tô Nghiên Hương lại càng muốn trêu chọc hẳn, cơ thể mềm mại xinh đẹp của nàng ta càng áp sát vào người Sở Kiếm Thu.
Cơ thể Sở Kiếm Thu cứng ngắc, hoàn toàn không dám cử động, đổ mồ hôi đầm đìa, yêu tỉnh này đang muốn làm cái gì?
Tô Nghiên Hương nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Sở Kiếm Thu, không khỏi che miệng khế cười, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Bởi vì nếu còn tiếp tục trêu chọc, chỉ sợ bản thân sẽ tự mua dây buộc mình.
Mặc dù nàng ta có dáng vẻ phong tình vạn chủng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta phá lệ tiếp xúc gần với một nam tử như vậy. Tuy rằng ngoài mặt nàng ta tỏ ra bình tĩnh điềm đạm, nhưng thật ra khoảnh khắc cơ thể áp sát vào người Sở Kiếm Thu, con nai nhỏ trong lòng nàng ta cũng đã chạy loạn, tim đập thình thịch.
'Tô Nghiên Hương kéo Sở Kiếm Thu đi vào trong, nhẹ nhàng ấn hẳn ngồi xuống ghế, bản thân lại ngồi xuống ở đối diện hẳn.
Rời khỏi cơ thể mềm mại kia của nàng ta, trong lòng Sở Kiếm Thu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi yêu tinh này đã gây cho hắn áp lực không nhỏ.
“Sao Tô hội trưởng lại ở chỗ này?” Sở Kiếm Thu tò mò hỏi, hắn và Tô Nghiên Hương xem như mới chỉ chính thức gặp mặt vào ngày hôm qua, giữa hai người cũng không có quá nhiều giao tình, hình như nữ nhân này chú ý đến hắn quá nhiều rồi thì phải.
“Sao vậy, không chào đón sao?” Đôi tay ngọc thon dài của Tô Nghiên Hương ôm lấy hai má thơm ngát, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp như có nước nhìn chăm chằm vào Sở Kiếm Thu, khế cười nói.
“Không dám!” Sở Kiếm Thu ngại ngùng mỉm cười, hắn cũng không dám tiếp tục trêu chọc Tô Nghiên Hương, hẳn thật sự không có cách nào chống lại thủ đoạn của yêu tinh này.
Theo một tiếng búa vang lên, hội đấu giá bên dưới đã được bắt đầu.
Một nữ tử xinh đẹp bước lên sàn đấu giá, nói ngắn gọn vài câu mở đầu rồi bäảt đầu đấu giá vật phẩm.
Đây là lần đầu tiên Sở Kiếm Thu tham gia loại hội đấu giá kiểu này, cũng là lần đầu tiên hẳn thấy hội đấu giá có thể dần dần đẩy giá một vật phẩm lên cao như thế nào dưới sự tranh đoạt của mọi người.
Vốn chỉ là một vật phẩm tầm thường, nhưng đều có thể được bán ra với giá cao gấp năm, sáu lần giá trị ban đầu.
Nhưng trong hội đấu giá này, quả thật Sở Kiếm Thu đã nhìn thấy rất nhiều vật quý giá mà bình thường không thể nhìn thấy.
Có rất nhiều người cho dù trong tay nắm giữ vật phẩm quý giá cũng sẽ không dễ dàng bán đi lúc bình thường, mà sẽ chờ đến hội đấu giá này để ra tay.