“Liễu Thiên Dao, ngươi thật sự rất tàn nhẫn!”
Một tiếng gào đau đớn vang lên, Sở Kiếm Thu tỉnh lại từ trong ác mộng, trên mặt vẫn còn hiện rõ sự đau đớn và không cam lòng
Khí ý thức của hắn tỉnh táo lại, những cơn đau xé rách khắp thân thể truyền đến, khiến cơ thế hắn gần như co giật.
Sở Kiếm Thu rất hy vọng mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua chỉ là một cơn ác mộng. Sau khi tỉnh lại khỏi cơn ác mộng đó, mọi thứ sẽ trở về với quỹ đạo đẹp đế ban đầu. Nhưng sự đau đớn truyền đến từ khắp cơ thế lại khiến hẳn nhận ra một cách rõ ràng răng đây không phải là mơ mà là hiện thực vô cùng tàn khốc.
Liễu Thiên Dao đã phản bội hản, thậm chí còn cấu kết với người khác để chiếm lấy huyết mạch thức tỉnh của hắn.
Sở Kiếm Thu siết chặt hai tay, đôi mắt đỏ thẫm, sự tức giận dâng tràn trong lòng, món nợ này, hản nhất định sẽ đòi lại từ Liễu Thiên Dao và Âu Dương Uyên.
“Thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, đúng là làm ta sợ chết khiếp!" Giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng.
Sở Kiếm Thu ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhãn xinh xắn làm người khác hài lòng đập vào mắt.
“Nhập Họa, ta hôn mê bao lâu rồi?”
Nhìn thấy nha hoàn thân cận của mình, Sở Kiếm Thu cảm thấy yên tâm hơn, thần kinh căng thẳng chợt buông lỏng.
“Từ khi Liễu tiểu thư đưa thiếu gia về đến hiện giờ đã một ngày một đêm rồi!"
“Là Liễu Thiên Dao đưa ta trở về sao?” Sở Kiếm Thu không khỏi ngẩn người, người phụ nữ đó tốt bụng vậy sao.
“Lúc đó Liễu tiếu thư giao thiếu gia cho Đại trưởng lão, nói là thiếu gia luyện công tẩu hỏa nhập ma, đan điền đã bị phế, kinh mạch đứt đoạn, bảo Đại trưởng lão chăm sóc cẩn thận!” Nhập Họa gật đầu lia lịa nhưng giọng nói lại tràn đầy tức giận và bất bình.
Trong lòng Sở Kiếm Thu run lên, thần trí nhanh chóng chìm vào trong cơ thể, sau khi kiểm tra xong, Sở Kiếm Thu đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lo.
Hắn không những bị đoạt mất huyết mạch thức tính và tu vi mà đan điền còn bị phế, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, đã hoàn toàn trở thành một tên phế nhân.
Kết quả này khiến Sở Kiếm Thu gần như phát điên, đâu phải lương tâm của người phụ nữ này vẫn còn, nàng ta đang
muốn khiến hần sống không bằng chết!
Đúng là lòng dạ thật sự rất ác độc!
Trong lòng Sở Kiếm Thu tràn đầy hận ý,
Huyết mạch thức tỉnh và tu bị đoạt mất thì còn có thế tu hành lại từ đầu, huyết mạch của hẳn trước khi chưa thức tỉnh vẫn có thể tu hành vô cùng nhanh chóng
Tuy nhiên, đan điền bị phế thì hoàn toàn trở thành phế nhân.
“Nhập Họa, ngươi ra ngoài trước đi” Sở Kiếm Thu cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
“Vâng, thiếu gia!” Mặc dù Nhập Họa cảm thấy lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Kiếm Thu.
Sự không cam lòng dâng tràn trong lòng Sở Kiếm Thụ, không muốn cứ bỏ cuộc như vậy, hẳn ngồi xếp bãng, vận chuyển công pháp, muốn ngưng tụ linh khí lần nữa.
Tuy nhiên, đan điền đã vỡ nát, hoàn toàn không giữ được chút linh khí nào.
Sở Kiếm Thu thử đi thử lại hết lần này đến lần khác nhưng cũng chỉ uống công vô ích.
'Sở Kiếm Thu nghiến răng nghiến lợi, vẫn thử vận chuyển công pháp tu luyện hết lần này đến lần khác, chưa từng bỏ cuộc dù chỉ một chút
Nếu sau này hẳn chỉ có thể làm người bình thường thì hẳn thà chết còn hơn,
Chỉ cần có cái mạng này, hản tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Cơn đau đi kèm với mồ hôi thấm đẫm y phục, nhưng vô số thất bại không bao giờ lay chuyển được quyết tâm kiên định của hắn.
Sở Kiếm Thu không nhớ rõ mình đã thất bại bao nhiêu lần. Khi hẳn đau đớn đến mức gần như tê dại, một giọng nói mờ mịt đột nhiên vang lên trong đầu hẳn như tiếng chuông lớn.
“Ý chí bất khuất, phương khai thần tháp, phá rồi lại lập, luyện huyết chí tôn, thiên đế thần quyết, chứng đạo hồng hoang!"
Giọng nói này làm rung chuyển tâm trí của Sở Kiếm Thu, đúng lúc này, một lực hút mạnh mẽ lôi xé thần hồn của Sở
Kiếm Thu
Sở Kiếm Thu chỉ cảm thấy thần hồn đau đớn, sau đó đến một không gian xa lạ.
Không gian thật rộng lớn, không có ranh giới!
Ở trung tâm không gian là một tòa tháp màu đen cao vút, tòa tháp tỏa ra khí tức mênh mông và cổ kính, như thể thời gian vô tận đã được lảng đọng.
Sở Kiếm Thu vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn nãm ngoài tầm hiểu biết của hẳn.
Đầu óc của Sở Kiếm Thu lại đau đớn, một lượng thông tin vô cùng to lớn tràn vào trong đầu.
Tháp chí tôn hỗn độn!
Hôn Độn Thiên Đế Quyết!
Lượng thông tin khổng lồ gân như áp đảo tâm trí của Sở Kiếm Thu
Sở Kiếm Thu vẫn chưa kịp tiếp thu những thông tin lạ thường đó, tòa tháp đen cao lớn uy nghỉ đột nhiên rung chuyến, vô số ánh sáng vàng kim phát ra từ tòa tháp đố vào cơ thế của Sở Kiếm Thu.
Khi ánh sáng vàng kim đó tràn vào, đan điền vỡ nát của Sở. Kiếm Thu bắt đầu lành lại, kinh mạch đau đớn cũng bắt đầu liền lại
Thân thể biến hóa kinh người, làm cho thần hồn của Sở Kiếm Thu thoát ra khỏi không gian đó.
Sau thời gian một nén hương trôi qua, đan điền bị vỡ nát của Sở Kiếm Thu đã hoàn toàn lành lại, kinh mạch bị đứt đã được nối lại
Sở Kiếm Thu vui mừng như điên, kích động đến mức gần như ch ảy nước mắt,
Chỉ khi đánh mất và tìm lại được thì mới biết thứ bản thân từng có quý giá nhường nào!
Sở Kiếm Thu cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, đan điền đã lành lại lớn hơn trước đây nhiều, kinh mạch cũng bền bỉ hơn trước vô số lần.
Tuy nhiên, điều này vẫn chưa kết thúc.
Hôn Độn Thiên Đế Quyết, luyện Huyết Mạch Chí Tôn hỗn độn!
Hồn Độn Thiên Đế Quyết, luyện Huyết Mạch Chí Tôn hôn độn!
Giọng nói uy nghiêm to lớn lại vang vọng trong đầu Sở Kiếm Thu lăn nữa
Pháp quyết huyền ảo thâm thúy hiện lên trong đầu Sở Kiếm Thu
Huyết Mạch Chí Tôn hỗn độn!
Trong lòng Sở Kiếm Thu chấn động
Huyết Mạch Chí Tôn!
Điều này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Sởi Kiếm Thụ.
Trong nhận thức của Sở Kiếm Thu, huyết mạch thức tỉnh của võ giả được phân chia thành bốn cấp lớn là hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp và thiên cấp, chưa bao giờ nghe nói đến Huyết Mạch Chí Tôn.
Huyết mạch địa cấp đã rất hiếm có, cho dù trong vương triều Đại Kiền cũng cực kỳ hiếm, còn huyết mạch thiên cấp thì không biết cả vương triều Đại Kiền có tồn tại không.
Huyết Mạch Chí Tôn, đây là danh từ xa lạ mà Sở Kiếm Thu chưa từng nghe thấy bao giờ.
Chẳng lẽ đây là huyết mạch thượng cổ bất hủ trong truyền thuyết sao?
Trong truyền thuyết cổ xưa, có lời đồn rằng có một huyết mạch thượng cổ cực kỳ nghịch thiên so với huyết mạch thiên cấp, uy lực của huyết mạch cấp này đã vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường.
Tất cả võ giả thức tỉnh huyết mạch cấp độ này không có ngoại lệ, đều trở nên mạnh mẽ và đầy quyền lực.
Chẳng lẽ Huyết Mạch Chí Tôn hồn độn này là huyết mạch thượng cổ bất hủ trong truyền thuyết!
Sở Kiếm Thu bình ổn lại sự chấn động trong lòng, bắt đầu tu luyện theo pháp quyết trong đầu.
Mặc dù Hỗn Độn Thiên Đế Quyết vô cùng huyền hảo nhưng nhận thức của Sở Kiếm Thu lại rất cao, hơn nữa vì trực. tiếp tràn vào đầu óc của Sở Kiếm Thu, phương pháp truyền thừa này dễ hiếu hơn nhiều so với việc Sở Kiếm Thu chậm rãi đọc công pháp điển tịch.
Theo vận chuyến tâm pháp, Sở Kiếm Thu cảm nhận được trong huyết mạch của mình có một cỗ lực lượng đáng sợ đang. đần thức tỉnh, sức mạnh này giống như một con rồng cổ đại đang ngủ yên, một khi thức tỉnh hoàn toàn sẽ có sức mạnh hủy diệt thế giới.
Sau một canh giờ, ánh sáng màu vàng tràn vào cơ thể Sở Kiếm Thu mờ đần, Sở Kiếm Thu mở mắt ra, nắm chặt tay, cảm nhận được sức mạnh kinh khủng tiềm ẩn trong huyết mạch của mình, hần vô cùng kinh ngạc, đây chính là sức mạnh của Huyết Mạch Chí Tôn.
Hôn Độn Thiên Đế Quyết hấp thụ ánh sáng màu vàng đố vào cơ thế hẳn, lúc này tu vi của hẳn cũng hồi phục đến Luyện Thế tầng ba.
Ầm!
Sở Kiếm Thu còn chưa kịp tiêu hóa cú sốc do sự thay đổi lớn này gây ra, một tiếng động lớn đã cắt đứt suy nghĩ của hản.
Sở Kiếm Thu thoát khỏi suy nghĩ, nhìn về phía cánh cửa bị đá văng.
Vài bóng người ngạo nghễ bước vào, người cầm đầu là một thiếu niên khoảng 15,16 tuổi
'Sở Kiếm Thu, nghe nói ngươi tu luyện tẩu hỏa nhập ma, đã trở thành phế nhân. Ta đặc biệt đến xem ngươi thế nào đây!" Sở Hà nhìn thiếu niên ngồi xếp bắng trên giường, cúi xuống nhìn hản nói, khóe miệng nở nụ cười chế giễu sâu sắc.
Ánh mắt của Sở Kiếm Thu trở nên lạnh lùng, hần đã đoán được cảnh này từ lâu.
Ba năm trước, sau khi phụ thân của hẳn rời khỏi gia tộc đi tìm mẫu thân mà Sở Kiếm Thu chưa từng gặp mặt, các Đại trưởng lão bắt đầu đế mắt tới vị trí gia chủ.
Tuy nhiên phụ thân của hẳn chỉ rời khỏi gia tộc nhưng tầm ảnh hưởng mà ông ấy để lại vẫn khiến các Đại trưởng lão. không dám hành động liều lĩnh.
Ngoài ra, ba năm nay tu vi của hẳn tuy rằng không có tiến bộ, nhưng thế hệ trẻ trong gia tộc vẫn khó có thể sánh bằng, hơn nữa trong gia tộc vẫn có rất nhiều trưởng lão ủng hộ hẳn.
Hiện giờ tu vi của hản đã bị phế, các Đại trưởng lão nhất định sẽ rục rịch ngóc đầu dậy.
Khi nghe Nhập Họa nói Liễu Thiên Dao giao mình cho Đại trưởng lão, hơn nữa còn nói cho Đại trưởng lão biết mình đã trở thành phế nhân, Sở Kiếm Thu đã đoán được cảnh này.
“Nếu ngươi đã trở thành phế nhân thì không còn là thiếu chủ của Sở gia nữa. Ngươi đã không còn tư cách để sống trong phủ này nữa. Hôm nay ta đến đây là để mời ngươi ra ngoài” Sở Hà cười khẩy chế giễu, đồng thời trong lòng cảm thấy hả hê và sảng khoái khó tả, thật thỏa mãn khi có thế hành hạ thiếu gia từng ăn trên ngồi trước này.
“Cút!”
Đối mặt với sự sỉ nhục của Sở Hà, Sở Kiếm Thu lạnh lùng thốt lên một chữ:
Sở Kiếm Thu không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho một nhân vật nhỏ như vậy. Một chỉ thứ trong chỉ thứ, bình thường là mặt hàng không được chú ý đến, hiện giờ nhóm. người Đại trưởng lão vẫn chưa hành động, thế mà tên hề này. lại đứng ra nhảy nhớt.
“Ngươi dám bảo ta cút tri”
Nụ cười trên khuôn mặt của Sở Hà lập tức cứng đờ, nghĩ bụng tên vô dụng này lại dám bảo hẳn ta cút
“Xem ra ngươi vẫn chưa nhận rõ hiện thực, vẫn cứ tưởng rằng bản thân là thiếu chủ cao cao tại thượng của Sở gia! Hôm nay bản thiếu gia phải cho tên vô dụng như ngươi tỉnh táo lại”
Sở Hà ác độc nói, rồi sải bước giơ nấm đấm về phía Sở Kiếm Thu
Một tên vô dụng đã mất hết tu vi mà vẫn dám hung hăng càn quấy đến vậy, hôm nay nhất định phải đánh cho hẳn quỳ trên mặt đất gọi gia gia
Đối mặt với năm đấm của Sở Hà, Sở Kiếm Thu không tránh né cũng không nhường nhịn, vung nầm đấm nghênh đón.
“Ầm!"
Hai nắm đấm va chạm, khiến không khí dâng trào, Sở Hà bị cú đấm đấy lùi vài bước,
Sở Hà kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, đan điền của Sở Kiếm Thu không phải đã bị phá vỡ, tu vi không còn nữa sao? Hiện tại là chuyện gì vậy?
Trong mắt những người đi cùng Sở Hà cũng tràn đây vẻ khó tin, trong lòng bắt đầu hoảng sợ.
Họ cứ tưởng rằng Sở Kiếm Thu đã trở thành phế nhân nên mới dám đi theo Sở Hà đến đây, cứ tưởng rằng có thể lập công lao, lộ mặt trước mặt Đại trưởng lão, có khi sau này còn có thể tiến vào chỉ chính.
Tuy nhiên, nếu Sở Kiếm Thu chưa mất tu vi thì những ngày. tốt đẹp của bọn họ sẽ chấm dứt
Nếu Sở Kiếm Thu thật sự biến thành một phế nhân thì đương nhiên sẽ không có bao nhiêu người để ý. Cho dù có một vài trưởng lão muốn trừng phạt bọn họ vì mối quan hệ trước đây của bọn họ với Sở Kiếm Thu, nhưng có Đại trưởng lão bảo. vệ thì có lẽ những trưởng lão đó cũng sẽ không gây khó dễ với bọn họ vì một kẻ vô dụng.
Tuy nhiên, tình hình hiện giờ đã hoàn toàn nãm ngoài sự dự đoán của bọn họ.
Sở Kiếm Thu đứng dậy khỏi giường, đáp xuống đất, bước tới và đấm hẳn ta một quyền nữa.
Năm đấm này, Sở Kiếm Thu không chừa lại chút sức lực nào, đối với người tìm đến tận nơi sỉ nhục mình, Sở Kiếm Thu vẫn chưa rộng lượng đến mức vờ như không thấy, hần muốn những kẻ này phải ghi nhớ sâu sắc bài học này.
Sở Hà nghiến răng nghiến lợi, mặc dù hản ta trở tay không kịp với những thay đối trước mắt nhưng khí tức mà Sở Kiếm
Thu tắn ra chẳng qua chỉ là tu vi Luyện Thế tầng ba. Tuy không đến mức vô dụng, nhưng sự thật là tu vi của hẳn đã tụt dốc.
Còn bản thân hản ta là tu vi Luyện Thể tầng bốn, đâu cần phải sợ hản chứ.
Sở Hà lấy lại can đảm và đấm thẳng vào Sở Kiếm Thu.
Ầm!
Thân thế Sở Hà bị chấn động bay ra ngoài, đập vào tường, phun ra một ngụm máu.
Trong lòng Sở Hà hoảng hốt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được, đây là thực lực Luyện Thể tầng ba sao?