Kiếm Quyết Nghịch Thiên

Chương 15: Thi đấu trong gia tộc




Khi Sở Kiếm Thu đi đến sân luyện võ của Sở gia, người đã đông nghìn nghịt, mười Đại trưởng lão, nghỉ trượng trưởng lão và các đệ tử dòng chính, dòng thứ, dường như tất cả mọi người trong Sở gia đều có mặt đông đủ.

"Nhìn xem, Sở đại thiếu chủ của chúng ta đến rồi!"

"Đại hội thi đấu của gia tộc quan trọng như thế, vậy mà lại khoan thai tới chậm, thật sự rất kiêu ngạo, còn tưởng rằng mình là thiên tài đệ nhất của quận Thiên Thủy như trước kia saol"

"Phế vật này, chắc là bị dọa sợ rồi, bị dọa đến mức không dám tới. Nếu không phải lúc này Đại trưởng lão phái người đi thúc giục, xem chừng hiện tại hắn vẫn đang còn trốn ở trong nhà đấy!"

"Đã là một phế vật rồi, còn không mau nhường vị trí thiếu chủ Sở gia đi, một phế vật mà lại làm thiếu chủ của Sở gia chúng ta, nếu bị truyền ra thì ta thật sự không còn mặt mũi nào để gặp người ta nữa"

"Vị trí thiếu chủ Sở gia của hắn từ hôm nay trở đi chỉ còn là quá khứ thôi. Sau ngày hôm nay, thiếu chủ Sở gia là Sở Hàn thiếu gia của chúng tal"

Sở Kiếm Thu vừa xuất hiện, đám người đứng giữa sân đã nhao nhao lên, tiếng người huyên náo, khắp nơi tràn ngập tiếng nghị luận.

Ba năm nay, tu vi của Sở Kiếm Thu không tăng lên dù chỉ nửa bước, thật ra đã có rất nhiều người cười chê và trào phúng rồi.

Mỗi người đều cho rằng thiên tài của Sở gia là phù dung sớm nở tối tàn, khi còn bé đã tiêu hao hết tất cả tư chất bẩm sinh, tuy tỏa sáng trong một phút chốc nhưng cuối cùng thì cũng khó trở thành người tài.

Chỉ có điều mặc dù ba năm qua tu vi của Sở Kiếm Thu chẳng tăng tiến chút nào, vẫn là cường giả cảnh giới Chân Khí như trước nên những người kia chỉ dám bàn tán sau lưng chứ không dám nói xấu thẳng mặt.

Nhưng hôm nay một khi Sở Kiếm Thu rơi xuống thần đàn, đan điền vỡ vụn, tu vi mất hết, những người kia sẽ không còn kiêng ky nữa. Những lời tôn kính, tâng bốc Sở Kiếm Thu đều sẽ hóa thành những lời nhục mạ, trào phúng ác độc.

Sở Kiếm Thu tỏ vẻ không nghe thấy những lời xem thường. và trào phúng đó, ba năm nay hẳn đã quen rồi, chẳng qua bây giờ những lời châm biếm sau lưng đó lại được nói trằng trợn hơn mà thôi, cũng không khác nhiều lắm.

Tức giận vì những thứ này là chuyện không đáng, chỉ cần thực lực của mình mạnh mẽ thì những lời châm biếm này lại biến thành lời ca ngợi trong nháy mắt, Sở Kiếm Thu đã cảm nhận được thế thái nhân tình bạc bẽo rồi.

Hơn nữa sau khi trải qua sự phản bội của Liễu Thiên Dao, những lời nói đó cũng chẳng thể nào tổn thương được hẳn.

Sở Kiếm Thu ngồi vào vị trí thiếu chủ Sở gia, điều này khiến những người bên dưới cười giễu cợt.

Thiếu niên y phục xanh nhìn vào vị trí của Sở Kiếm Thu, ánh mắt tỏa ra lửa nóng, qua hôm nay, vị trí này là của hắn ta.

Thiếu niên y phục xanh này là cháu đích tôn của Đại trưởng lão, Sở Hàn.

Vẻ mặt của Đại trưởng lão không thay đổi, nhìn hết tất cả điều này nhưng cũng không ra tay ngăn cản.

Tam trưởng lão cau mày nhưng cũng không làm gì cả.

Cục diện bây giờ thoạt nhìn rất yên bình, nhưng thật ra mạch nước ngầm ở bên dưới đang bắt đầu khởi động.

Nhị trưởng lão, Thất trưởng lão và Thập trưởng lão rõ ràng đứng về phía Đại trưởng lão. Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Bát trưởng lão và Cửu trưởng lão vẫn ủng hộ Sở Kiếm Thu như trước, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão lúc bên này lúc bên kia.

Cục diện này phát triển như thế nào thì phải nhìn biểu hiện của Sở Kiếm Thu ngày hôm nay.

Đại trưởng lão chưa từng nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói một vài câu đơn giản, cuộc thi đấu trong tộc đã bắt đầu.

Cuộc thi đấu trong tộc chia làm bốn vòng, một cặp đệ tử tiến hành tỉ thí với nhau, kẻ thất bại sẽ bị đào thải, bên thắng sẽ tiến vào vòng tiếp theo, mười cái tên được xác định cuối cùng sẽ được ban thưởng.

Hai vòng đầu tiên cũng không có gì ngoài ý muốn, Sở Kiếm Thu và Sở Hàn nhẹ nhàng đánh bại đối thủ.

Những người quan sát ở phía dưới cũng không ngạc nhiên trước kết quả này, mặc dù trước đó tin tức Sở Kiếm Thu trở thành kẻ tàn phế đã được lan truyền vô cùng ầm ï, nhưng sau khi Sở Kiếm Thu liên tiếp đánh bại Sở Giao Nguyệt và Liễu Cao Dương thì nhiều người cho rằng tu vi của hắn chưa biến mất hoàn toàn.

Theo lời đồn đãi của những người đứng xem lúc đó, lúc. này Sở Kiếm Thu chẳng qua chỉ là một võ giả Luyện Thể tầng bốn có lực chiến đấu mạnh mẽ, hai đối thủ ở hai vòng đầu của hẳn là võ giả ở dưới Luyện Thể tầng sáu, bị Sở Kiếm Thu đánh bại cũng không lạ.

Nhưng cho dù Sở Kiếm Thu mạnh hơn, cũng chỉ là Luyện 'Thể tầng bốn, có thể nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.

Vào vòng thứ ba, mọi người đều lộ ra nụ cười bỡn cọt.

Lúc này đối thủ của Sở Kiếm Thu là Sở Đông Tuyên, một võ giả Luyện Thể tầng tám.

"Một người là phế vật Luyện Thể tầng bốn cũng xứng làm đối thủ của ta sao, ngoan ngoãn nhận thua rồi lăn xuống đi, đừng làm bẩn tay của ta!" Sở Đông Tuyên ngạo nghễ nhìn Sở Kiếm Thu, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Chẳng qua đáp trả lại hẳn ta là một nắm đấm, Sở Đông Tuyên bay thẳng xuống lôi đài, máu tươi phun ra một cách mãnh liệt từ trong miệng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, dưới sân bỗng chốc im lặng, cả hội trường lạnh ngắt như tờ, những người vốn đang chờ xem kịch cũng kinh ngạc, trợn mắt há mồm, không dám tin chuyện đã xảy ra trước mắt, sao hắn có thể là Luyện Thể tầng bốn được chứ.

Đại trưởng lão cũng kinh ngạc, bật lên khỏi chỗ ngồi.

Ngày đó Sở Hàn đã phái hộ vệ đi thăm dò Sở Kiếm Thu rồi, ông ta đương nhiên cũng thấy được, ông ta hiểu rõ thực lực của Sở Kiếm Thu hơn bất kỳ ai ở chỗ này.

Với thực lực của Sở Kiếm Thu lúc đó, nhiều lắm cũng chỉ có thể gắng gượng thẳng được võ giả Luyện Thể tầng tám, không thể là đối thủ của Sở Hàn được.

Vốn dĩ ông ta đã nghĩ mình nắm chắc chiến thắng rồi, ai ngờ Sở Kiếm Thu này lại che giấu sâu đến như vậy.

Chỉ với một nằm đấm mà đã đánh bại được Sở Đông Tuyên, sao võ giả Luyện Thể tầng sáu có thể làm điều này được chứ.

Lúc này trong mắt của Sở Hàn cũng lộ ra vài phân nghiêm nghị, Sở Kiếm Thu không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn ta.

Trong mắt của Sở Đông Tuyên cũng lộ ra vẻ không thể tin được, nghĩ đến những lời nói điên cuồng không có giới hạn của mình lúc nãy, trên mặt của Sở Đông Tuyên nóng rát, đứng lên, không quay đầu lại mà bỏ chạy. Bây giờ hắn ta không muốn gặp ai một đoạn thời gian dài.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Kiếm Thu trở lại chỗ ngồi của mình, lúc này không ai nói những lời châm chọc nữa, cảm giác Sở Kiếm Thu đang ngồi trên chiếc ghế đó không còn chướng mắt như trước đó nữa.

Không lâu sau, vòng thi đấu thứ tư cũng đã bắt đầu rồi.

Vòng thi đấu này là để xác định mười cái tên, những người có thể đi đến vòng này không phải là kẻ yếu, cấp độ thấp nhất chính là Luyện Thể tầng tám. Đương nhiên, ngoại trừ Sở Kiếm Thu, bởi vì cho đến lúc này, những thứ hẳn thể hiện ra nhiều nhất cũng chỉ là tu vi Luyện Thể tầng sáu.

Những người chiến đấu với Sở Kiếm Thu không còn dám khinh thường hắn nữa, nhưng dù cho họ có khinh thường hắn hay không, kết quả cũng tương tự như Sở Đông Tuyên.

Sở Kiếm Thu dùng một quyền là đã giải quyết xong Luyện Thể tầng tám, với Luyện Thể tầng chín, Sở Kiếm Thu chỉ đánh tối đa mười chiêu.

Nhưng mà lần này biểu hiện của Sở Hàn cũng lóa mắt như thế, sức chiến đấu của Sở Hàn cũng không thua kém gì Sở Kiếm Thu.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra, hóa ra bình thường Sở Hàn đã ẩn giấu thực lực của mình.

Mười vị trưởng lão ngồi trên đài chính đều lộ ra sự hứng thú khó hiểu được, cuộc thi này thật sự càng ngày càng thú vị, khiến cho những lão già như bọn họ đều hào hứng, rất mong chờ kết quả khi hai người gặp nhau.

Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, ngoài Đại trưởng lão ra, tâm tư tranh quyền đoạt lợi của đa số bọn họ đã vụt tắt, Sở Kiếm Thu và Sở Hàn đều là hậu bổi trẻ tuổi của Sở gia, hai người càng mạnh thì càng có lợi hơn cho sự phát triển của Sở gia trong tương lai.

Cho dù kết quả đối chiến như thế nào thì bọn họ cũng phải dùng hết sức lực để bảo vệ cho Sở Kiếm Thu, không thể để Sở Kiếm Thu làm vật hy sinh chìm đảm trong cuộc tranh đấu quyền lợi được.

Nếu loại thiên tài này mà chết trong cuộc đấu tranh của những lão già như bọn họ, bọn họ không còn mặt mũi nào để đối diện với liệt tổ liệt tông của Sở gia.