Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 83: Khí tử




Hải Sâm đế quốc hoàng thất!

Phía sau Tập Anh điện.

Hải Nhạc bệ hạ lúc này đang kinh ngạc nhìn vị hắc y nam tử trước mặt, có chút không thể tin được mà hỏi lại: "Lời ngươi nói là thực sự?"

"Đúng vậy, thưa bệ hạ. Tiêu hao ký ức chi thạch sang quý như vậy, ký ức ở bên trong tuyệt đối là không sai. Ta tin tưởng, đoạn ký ức của vị Kiếm Sư tên là Lâm Khai Tầm này chắc chắn được ghi lại một cách chính xác."

"Không có khả năng!"

"Nếu hắn hét lớn với thanh bảo kiếm truyền kỳ này rằng "Làm càn, ngươi dám..." là thực sự, có thể thấy hắn đã đạt được sự tán thành của thanh kiếm. Nếu không thể cùng kiếm phách hợp lại làm một, tu luyện xuất kiếm thế thực sự sẽ rất khó khăn. Bằng không, cũng không có nhiều lục giai Đại Kiếm Sư như vậy. Một người thanh niên hai mươi tuổi... tu luyện thành Đại Kiếm Sư đã có thể coi là thiên tư* hơn người. Nếu như nói hắn đã đột phá đến cảnh giới Thánh Kiếm Sư, vậy..." Hắc y nam tử lắc đầu, tin tức này thực sự khiến kẻ khác khó có thể tin.

"Ý của ngươi là, hắn chỉ may mắn chiếm được một thanh bảo kiếm sở hữu khí phách mà thôi?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Cái chuôi bảo kiếm này là do thần linh ban cho. Lúc đó, khi hắn mới mười chín tuổi đã là nhị giai Kiếm Sư, thành tựu cỡ này dù cho lục cấp văn minh đế quốc cũng cực kỳ hiếm thấy, thần linh không có khả năng chỉ thưởng cho một thanh truyền kỳ bảo kiếm đơn giản như vậy. Có thể khí phách ở bên trong là do thần linh ban ân."

"Thần linh ban ân..." Hải Nhạc bệ hạ than nhẹ một tiếng: "Bảo kiếm được thần linh ban ân, hắn cũng sẽ không thể có tâm tư nói xằng bậy như vậy chứ!? Vậy là bất kính với thần linh a!"

Hắc y nam tử cúi đầu.

"Ngươi lui xuống phía dưới đi, chuyện này còn phải để hội đồng trưởng lão hạ quyết định! Ai, cư nhiên bị sắp đặt một con Ô long lớn như vây."

...

Lúc này, tại phòng họp của Lâm gia, mười bốn vị trưởng lão cùng tộc trưởng đồng dạng cũng cau mày vì chuyện phiền phức của Lâm Thành.

"Hiện tại, hoàng tử của Thần Quang đế quốc cư nhiên mang đến một vị lục giai cường giả cùng ba vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, tứ giai Đại Kiếm Sư càng nhiều hơn, tới hai mươi bốn người! Thực lực mạnh mẽ như vậy, hầu như tương đương với một phần tư thực lực của hoàng thất Thần Quang đế quốc, căn bản không phải Lâm gia chúng ta hiện nay có khả năng chống lại! Xem ra, bọn họ đã rơi vào tình thế bắt buộc."

"Cái tên Lâm Thành này, luôn luôn trốn tránh mà không ra. Loại thái độ khinh thường này đã hoàn toàn chọc giận vị hoàng tử đó, thậm chí còn liên lụy tới cả gia tộc bọn ta!" Một vị trưởng lão khẽ thở dài.

"Cũng không biết trong lòng hoàng đế bệ hạ rốt cuộc có tâm tư gì. Sự tình hắn làm ra lại không nhận trách nhiệm, khiến cho Lâm gia ta phải gánh họa thay hắn... Ai!"

Ánh mắt của thái thượng trưởng lão Lâm gia, Lâm Thiên Uy quét về phía mọi người, nhíu nhíu mày, nói: "Hiện tại không phải là thời gian để oán giận, then chốt là nên xử lý chuyện này như thế nào. Người của Vạn La đế quốc đã ở xung quanh bịa đặt, không ngừng nói Lâm Thành co đầu rút cổ không ra, ngay cả những đệ tử của Lâm gia chúng ta cũng bị vạ lây. Lâm gia chúng ta nếu như còn nhẫn nhịn mà không làm gì, sợ rằng uy tín sẽ đại giảm."

Lâm Trấn hỏi Lâm Mạc chấp sự ở phía sau: "Lâm Thành ở bên kia có hành động gì không?"

"Hắn vẫn như cũ, chỉ suốt ngày tu luyện, tựa hồ đối với tin tức ở bên ngoài không hề có cảm giác."

"Tu luyện... cũng không có thể luôn luôn tu luyện a. Chí ít, hắn cũng nên dành một chút thời gian lộ diện đi. Có người nói, hoàng tử của Vạn La đế quốc đã tạo áp lực lên bệ hạ. Hơn nữa, bọn họ còn bắn tên lén ở sau lưng, huy động Băng Xuyên đế quốc tiến đánh. Nếu vậy, Lâm gia chúng ta chính là tội nhân của đế quốc a."

"Lâm gia là tội nhân của đế quốc? Ngươi nói bậy, việc này đều là do hoàng đế bệ hạ gây ra, liên quan gì đến Lâm gia chúng ta!?"

"Hoàng đế bệ hạ. Hừ, ai dám chỉ trích hoàng đế bệ hạ? Cuối cùng còn không phải Lâm gia chúng ta gặp tai ương sao? Hiện tại ở trên đại điện, các đại thần đã bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt với Lâm gia chúng ta. Mấy gia tộc thường ngày giao hảo với chúng ta cũng đã dần lộ ra những thái độ không minh bạch."

"Cứ đi xuống như vậy không được, chúng ta phải ra một quyết định."

Một vị trưởng lão thấy bọn họ đàm luận, lúc này mới nhỏ giọng đề nghị: "Kỳ thực vấn đề này có một cách giải quyết tốt nhất, chính là "người buộc chuông cũng phải là người tháo chuông*", chỉ cần Lâm Thành nguyện ý đứng ra thừa nhận cơn giận của vị hoàng tử kia..."

"Điều này không ổn a, Lâm Thành chính là một thiên tài mà trước nay Lâm gia ta chưa từng có. Nếu làm như vậy, hắn khẳng định sẽ hận chúng ta..."

"Hắn thân là một thành viên của gia tộc, hi sinh một chút cho gia tộc sao lại không thỏa đáng?"

Các vị trưởng lão khác cũng đều gật đầu.

Không chỉ là Lâm Thành, kỳ thực nếu hi sinh mà có thể đổi lấy lợi ích cho gia tộc, bọn họ cũng sẽ nguyện ý. Đương nhiên, lợi ích đó cũng phải đủ để đả động tâm lý các vị trưởng lão.

Thấy mọi người đều là ý tứ này, Lâm Thiên Uy lúc này mới nói với Lâm Trấn: "Buổi chiều ngươi đi Bích U Các, đàm luận với hắn về việc này, để hắn tìm một thời điểm thích hợp đứng ra giải quyết. Dù sao, vĩnh viễn trốn ở đó như vậy cũng không phải là biện pháp tốt."

Lâm Trấn khó xử gật gật đầu, khẽ thở dài một tiếng: "Đáng tiếc..."

...

"Thiếu gia, hoàng tử của Côn Hỏa đế quốc tiến đến bái phỏng." Lâm Nhược Nhược lập lại một lần nữa. Bất quá, vẫn như cũ không có bất cứ một thanh âm nào đáp lại nàng, nàng bất đắc dĩ lên tiếng: "Thiếu gia, ta hiểu được." Sau đó nàng đi tới tiền viện, tìm một lý do, cự tuyệt hoàng tử Côn Hỏa đế quốc đến bái phỏng.

Lâm Thủy Lam nhìn Nhược Nhược lại cất bước tiễn một vị hoàng tử, nhẹ giọng nói thầm: "Đây là lần thứ mấy rồi? Hẳn là vị thứ mười chín bị từ chối, bao gồm cả các hoàng tử và một ít đệ tử của một vài đại gia tộc a."

"Loại tính cách này của thiếu gia rất dễ đắc tội với người khác. Hơn nữa, lần đắc tội này, tất cả đều là đến từ một đại nhân vật của một lục cấp văn minh đế quốc khác. Ngươi xem, chúng ta có hay không nên đi khuyên nhủ thiếu gia?"

"Khuyên?" Lâm Thủy Lam vội vã lắc đầu: "Những người này khẳng định là tới gây phiền phức cho thiếu gia. Ngươi không thấy được những thị vệ ở bên người bọn họ sao? Có người nào mà không phải là cao thủ nhất lưu? Trong đó, vài vị hoàng tử thậm chí còn mang đến vài vị Đại Kiếm Sư cường giả. Bái phỏng mà mang tới nhiều cao thủ như vậy sao? Dụng tâm của bọn họ không cần nghĩ cũng đã biết, nếu như chúng ta để cho bọn họ gặp lại thiếu gia mới thực sự là đắc tội. Lấy tính tình của thiếu gia, chỉ một lời bất hòa khẳng định sẽ rút kiếm, đến lúc đó..."

"Kia cũng là....Bất quá, thiếu gia nhượng bộ như vậy cũng không phải biện pháp tốt. Mỗi lần thiếu gia cự tuyệt không gặp, người của những vị hoàng tử này liền ở đế đô trắng trợn truyền bá, nói rằng thiếu gia không dám gặp người, lấy lý do này để hạ thấp danh tiếng của thiếu gia. Hiện tại, những người ở bên ngoài đều cho rằng, thiếu gia sợ hãi trốn ở trong gia tộc mà không dám đi ra ngoài."

Ánh mắt mê người của Lâm Thủy Lam cũng hiện lên một tia ưu sầu, than nhẹ: "Bọn họ muốn nói, vậy để cho bọn họ nói đi, ta tin tưởng rằng thanh giả tự thanh*."

"Lam tỷ tỷ, ngươi nói thiếu gia có đúng hay không là thực sự sợ hãi, cho nên mới tránh ở trong nhà..."

Vừa nghe xong, Lâm Thủy Lam liền lập tức nghiêm khắc quát mắng: "Phỉ Phỉ, ngươi sao có thể hoài nghi thiếu gia? Đây chính là trọng tội, nếu như bị gia tộc biết ngươi nổi lên lòng nghi ngờ với thiếu gia, sợ rằng..."

Đây cũng là do Lăng Vân lơi lỏng quản lý đối với các thị nữ. Từ vài năm trước cho tới bây giờ, hầu như hắn chưa từng hạn chế bất luận cái gì với các nàng, cho nên mới khiến các nàng sản sinh ra loại ý nghĩ này. Lúc này nghe Thủy Lam quát mắng, Phỉ Phỉ liền lập tức liên tưởng đến hậu quả, sợ tới mức run rẩy, vội vã nói: "Lam tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ta không nên hoài nghi thiếu gia, ngươi ngàn vạn lần đừng đem lời nói vừa rồi của ta truyền ra."

Lâm Thủy Lam khẽ thở dài, gật đầu. Bất quá, trong lòng nàng cũng lo lắng không thôi: "Ngay cả Phỉ Phỉ làm thị nữ ở bên cạnh thiếu gia lâu như vậy cũng có chút tin lời đồn ở bên ngoài, vậy đủ hiểu lời đồn đó phải lớn đến mức nào. Hiện tại, các vị chấp sự cùng với thành viên khác của gia tộc khi nhìn về phía chúng ta, toàn bộ đều mang theo vẻ quái dị, hiển nhiên là bởi vì đã bị những lời đồn đãi ảnh hưởng... Ai... Trốn tránh không dám chiến so với thua nhưng thua một cách hào hùng, càng làm cho người khác cảm thấy xấu hổ sỉ nhục hơn!"

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao. Chỉ thấy các thủ vệ ở Bích U Các đều quỳ lạy xuống, hô: "Tham kiến tộc trưởng."

"Tộc trưởng tới?" Lâm Thủy Lam hơi sửng sốt, vội vã nói với Lâm Phỉ Phỉ: "Ngươi đi thông tri thiếu gia, ta đi nghênh đón tộc trưởng."

Lâm Phỉ Phỉ gật đầu, lập tức hướng Lăng Vân đang ở trong viện chạy đi.

...

Giống như thường lui tới bình thường, Lăng Vân một người ngồi ở bên cạnh một chòi ao sen của hậu viện hoa viên nghỉ mát, con mắt nhìn chằm chằm thanh Ẩm Huyết kiếm đang tỏa ra một màu hồng quỷ dị ở trong tay,tâm thần hết sức chăm chú.

Cách vận dụng linh thức cùng tiêu trừ oán niệm, là nan đề lớn nhất mà trước mắt hắn phải đối mặt. Bất quá, trong mấy ngày nay, nan đề này bỗng nhiên trở nên rất đơngiản. Kiếm linh sở dĩ không thể thừa nhận oán niệm giết chóc, tất cả đều là bởi linh trí của hắn mới được sinh ra, tâm linh yếu đuối dường như là một tờ giấy trắng. Khi bị những oán niệm này ăn mòn, tính chất liền xảy ra sự thay đổi nhất định.

Bất quá, so với kiếm linh mà nói, tâm của hắn không thể nghi ngờ mạnh hơn người khác vô số lần. Nếu như để những oán niệm này đi qua linh thức, toàn bộ nhét vào óc, lấy ý chí cùng linh thức cường hãn ở cả hai kiếp làm người của hắn để trấn áp những oán niệm này... là điều cực kỳ dễ dàng. Cứ như vậy, không chỉ có thể huấn luyện, vận dụng một cách linh hoạt năng lực của linh thức, còn có thể lấy tốc độ cực nhanh đem kiếm linh của Ẩm Huyết Kiếm dần tinh lọc, cuối cùng biến thành kiếm hồn thu vào trong cơ thể.

Đây cũng là vì sao mà ở lần yến hội trước, Hải Nhạc bệ hạ khi thấy hắn liền cảm thấy một loại áp bức. Đem nhiều oán niệm như vậy thu vào trong óc, lấy linh thức trấn áp, bảo sao không hao phí đại lượng tinh lực cùng tâm thần!?

"Thiếu gia, thiếu gia, tộc trưởng giá lâm, ngài có hay không hẳn là nên đi ra ngoài nghênh tiếp."

Lăng Vân vẫn như trước, không ngẩng đầu mà nhẹ nhàng vuốt ve những điêu khắc tinh xảo trên Ẩm Huyết Kiếm. Khi vuốt ve, nội tâm hắn lập tức sinh ra một loại huyết nhục tương liên, tâm thần nhất thời cảm giác một sự kỳ diệu, phảng phất thanh kiếm này đã không còn là kiếm, mà chính là một phần của thân thể hắn.

Sự thực cũng đích xác như vậy!

Thanh kiếm này bên trong đã có được linh tính, toàn bộ lấy tinh thần lực của Lăng Vân làm cơ sở. Sau khi oán niệm bị tiêu trừ, linh tính của nó lớn dần lên, cũng chỉ có thể dựa vào hấp thu linh thức của Lăng Vân mà dần dần lớn mạnh. Cùng với nói đây là kiếm linh của một người, không bằng nói là một phân thân do ý chí Lăng Vân điều khiển.

Bất chấp phân thân này quả thật tồn tại đầy đủ tư tưởng...

Lâm Phỉ Phỉ nhìn dáng dấp hết sức chăm chú của hắn, lập tức biết, muốn cho hắn đi ra ngoài nghênh tiếp tộc trưởng sợ là không có khả năng. Bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể phân phó hạ nhân chuẩn bị điểm tâm để chiêu đãi tộc trưởng. Mà nàng lại lặng yên đứng ở bên cạnh Lăng Vân, đợi tộc trưởng tới.

...

"Lâm Thành, ở nhà lâu như vậy, ngươi cũng nên đi ra ngoài đi một chút chứ." Lâm Trấn nhìn thoáng qua Lăng Vân hầu như không muốn phản ứng, trong lòng bất đắc dĩ nói: "Lúc này, các loại đồn đãi ở thủ đô ảnh hưởng đến danh dự của Lâm gia chúng ta thực sự quá lớn. Hơn nữa, hiện tại lại có vô số các vị quyền quý đến từ các đế quốc đều ở thủ đô. Một khi bọn họ đem những lời truyền bá này ra ngoài, như vậy chịu ảnh hưởng sẽ không chỉ là ta, ngươi, hay Lâm gia mà sợ rằng cả đế quốc cũng sẽ..."

Dù muốn dù không, Lăng Vân cũng phải nể mặt mũi của tộc trưởng, tuy không ngẩng đầu nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Các ngươi dự định như thế nào?"

"Chúng ta hy vọng ngươi có thể ra bên ngoài hít thở không khí, hiểu biết một chút thế giới bên ngoài. Dù sao, nếu như ngươi hoàn toàn không biết gì cả về đối thủ của mình, khi cạnh tranh sẽ thập phần bị động."

Lâm Thủy Lam vừa nghe, không khỏi lo lắng mà nói: "Tộc trưởng đại nhân, bởi vì bệ hạ quyết định thiếu gia sẽ kết hôn với tứ công chúa, hiện tại các hoàng tử ở nhiều quốc gia khác nhau đều coi thiếu gia trở thành kình địch số một, hận không thể cho thiếu gia một giáo huấn cả đời khó quên. Nếu như lúc này ngài để thiếu gia ra ngoài, chẳng phải là đưa hắn lên đầu ngọn sóng sao."

"Ngươi làm tốt bổn phận của ngươi là được rồi, ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây." Lâm Trấn nhướng mày, có vẻ rất mất hứng khi thị nữ này lên tiếng.

"Tộc trưởng đại nhân..."

Lâm Phỉ Phỉ ở bên cạnh thấy rõ tộc trưởng mất hứng, vội vã lôi kéo góc áo của nàng, ý bảo đây là chuyện giữa tộc trưởng và thiếu gia, không nên lắm miệng tham gia vào.

Lâm Thủy Lam liếc nhìn Lăng Vân, cúi đầu xuống, đứng thẳng ở một bên không hề nói nữa.

Kỳ thực, khi làm ra quyết định này, Lâm Trấn cũng đã phải trải qua áp lực rất lớn.

Muốn thành đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết! Nếu làm ra phán đoán sai lầm, nhất định sẽ phải trả giá rất lớn.

Làm một vị tộc trưởng, mọi việc của hắn đều lấy vinh dự của gia tộc làm trọng. Lâm Thành tuy rằng là một thiên tài hiếm có của gia tộc, thậm chí còn có khả năng sẽ mang theo Lâm gia hướng tới sự phồn vinh, thế nhưng loại phồn vinh này cũng tuyệt đối sẽ có một hạn độ. Hải Sâm hoàng thất tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn Lâm gia phát triển, uy hiếp sự tồn tại của bọn họ. Hải Nhạc hoàng đế khôn khéo dùng Hải Lâm công chúa để khống chế Lăng Vân, đủ hiểu tâm tư thực sự của bọn họ.

Trước mắt, các đối thủ cạnh tranh với Lăng Vân thực sự quá mạnh mẽ. Cho dù là vị nào, Lâm gia bọn hắn cũng không dám nguyện ý mà đi trêu chọc. Hiện tại, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là để Lâm Thành tự mình giải quyết chuyện này. Tuy rằng khả năng hắn thất bại là rất lớn, có thể bị mất mặt, nhưng sự được mất vinh dự của một người hoàn toàn không thể so sánh với sự được mất vinh dự của gia tộc, điều này hắn có thể phán đoán một cách rõ ràng.

Hơn nữa một khi hắn cạnh tranh thất bại, còn có thể khiến hắn thoát khỏi sự khống chế của Hải Lâm công chúa. Nhất cử lưỡng tiện* như vậy, sao lại không làm?

"Lâm Thành, buổi tối ngày mai có một yến hội, Hải Nhạc điện hạ mời đến rất nhiều hoàng tử của các đại đế quốc cùng với quyền thế đệ tử, trong danh sách mời đến cũng có tên của ngươi. Ta mong muốn, đến lúc đó ngươi có thể tham gia yến hội lần này."

Lăng Vân thập phần rõ ràng, gật đầu, cũng không nói gì thêm.

"Thiếu gia..." Lâm Thủy Lam vội vã ngẩng đầu, đang muốn nói gì, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Trấn nhìn trừng trừng, lời muốn nói liền bị nuốt xuống cổ họng.

"Như vậy rất tốt. Ân, buổi tối ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi đi tham gia yến hội, đến lúc đó đừng quên chuẩn bị sẵn sàng."

Lăng Vân lần thứ hai gật đầu, ánh mắt vẫn không rời thanh Ẩm Huyết Kiếm trong tay.

"Ngươi cũng đừng tu luyện đích quá mức khổ cực, chú ý nghỉ ngơi một chút, tin tưởng buổi tối ngày mai hết thảy đều sẽ xong hết. Ta trước tiên cáo từ."

Lăng Vân vẫn như cũ trầm mặc gật đầu, cũng không có ý tứ bảo thị nữ tiễn tộc trưởng.

Lâm Trấn biết còn đứng ngây ngốc ở đây sẽ chỉ làm hắn càng thêm xấu hổ mà thôi, vừa nói xong, liền lập tức đi ra ngoài. Đên khi đi tới chỗ rẽ hoa viên, gần đi ra hoa viên thì hắn khẽ thở dài một hơi. Vì lợi ích của gia tộc, dù cho hắn là tộc trưởng của Lâm gia cũng thường xuyên phải nói một ít lời nói trái lương tâm. Thế nhưng, bao năm qua đây là lần đầu hắn phải chịu áp lực lớn như vậy.

Nhìn Lâm Trấn gần đi ra hoa viên, biến mất ở trong tầm mắt, Lăng Vân vốn đang trầm mặc lại lẩm bẩm, nhẹ giọng nói: "Lúc trước, để ta tham gia yến hội rồi tiếp thu chuyện hôn nhân với tứ công chúa, cũng là ngươi."

Thân hình Lâm Trấn vốn đang đi hơi chấn động, chân cũng dừng lại một chút rồi sau đó liền đi ra ngoài, phảng phất căn bản là không nghe được lời thì thào tự nói ở trong viện.

----------------------------------

*thiên tư: tư chất trời ban.

*người buộc chuông cũng phải là người tháo chuông: đây chính là biện pháp lấy người gây ra họa để làm người kết thúc nó.

*thanh giả tự thanh: một người không làm gì sai thì không sợ miệng lưỡi nói xấu của thế gian.

*nhất cử lưỡng tiện: làm một việc mà đạt được hai lợi ích. Hay có 1 câu khác cũng tương tự, chính là "một mũi tên trúng hai đích", hay "một mũi tên trúng hai con chim".