Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 61: Vô ngôn (Không nói gì)




Thần chi thí luyện không gian chính là một mảnh không gian khác biệt hẳn với ngoại giới.

Chẳng qua khu vực này cũng có những loại địa hình mà trên thế giới có: Sa mạc, hồ nước, đồi núi, cây cối, thảo nguyên … Phàm là những địa hình có thể thấy trên đời thì ở đây đều có thể thấy được, thậm chí còn một chút địa hình hoàn toàn không phù hợp với địa lý học nhưng nay cũng xuất hiện.

Giống như khu vực Truyền Tống Trận, chính là một mảnh sa mạc, quỷ dị chính là không thấy xuất hiện một cái bóng nào ở địa phương xung quanh. Cả thế giới dường như thay đổi rất nhiều.

Sau nửa ngày, gần như toàn bộ mọi người của Hải Sâm đế quốc toàn bộ đều thông qua cánh cửa không gian để tiến vào khu vực này.

Bởi vì mọi người gần như đều là con dân của Hải Sâm đế quốc cho nên ở chung có vẻ rất hòa hợp, bọn họ đứng tại vị trí vừa truyền tống trận xong cũng không có phiền toái gì.

Trong lúc này cũng có một đội đệ tử của Lâm gia từ Truyện Tống Trận đi ra, khi bọn họ thấy Lăng Vân đang ở một bên tu luyện thì tức khắc nhận ra vị thiên tài trẻ tuổi của gia tộc này, hơn nữa còn muốn chủ động đi đến bảo hộ cho hắn trong lúc tu luyện. Tuy rằng cuối cùng bị Vân Nhu lễ phép mời rời đi, nhưng từ điểm này cũng đủ để có thể nhận thấy sự đoàn kết bên trong Lâm gia.

Một lúc sau thì Lăng Vân đứng dậy, gật gật đầu với Vân Nhu, ý bảo đội ngũ có thể tiếp tục đi tới.

Trải qua một giờ chậm trễ, dường như khoảng cách giữa sáu người lại càng lớn hơn. Ngay cả Vân Nhu cũng gia nhập vào nhóm của Lam Linh, để lại Lăng Vân một mình tiêu sái đi sau cùng.

Đây thật sự không phải một đoàn đội, mà là một đoàn đội cùng với một người.

Đội ngũ có mục đích nên nhắm thẳng một hướng đi tới, dọc đường nếu gặp ma thú thì đều bị Kinh Không, Tinh Thùy vội vã biểu hiện thực lực tam giai Kiếm Sư chém giết, ngẫu nhiên có một vài bẫy tự nhiên thì cũng đều bị Vân Nhu, Lam Linh với kiến thức rộng rãi thấy được. Liên tục hai tháng, đội ngũ đi tới mà không gặp bất cứ hiểm nguy nào, trong lúc này, Lăng Vân thậm chí không có cơ hội rút kiếm.

Chẳng qua, không rút kiếm lại chính là tâm ý của hắn, khiến hắn rất hài lòng.

Thần chi thí luyện không gian không có người nào dám phi hành, làm như vậy tuyệt đối là bia ngắm cho đám ma thú cao giai hoặc ma thú không trung. Bởi vậy, hai tháng vừa rồi họ cũng chỉ mới đi được hơn bốn ngàn km.

Sau hai tháng, sáu người dừng chân trên một mỏm vách đá dựng đứng của sơn mạch phía trước.

Lam Linh lấy ra một tấm bản đồ từ trong không gian giới chỉ, chỉ vào một chỗ trên bản đồ rồi nói:

- Đây chính là một khu vực được một đoàn đội trước kia ghi lại. Sau khi tiến vào rừng thì họ gặp phải lượng lớn ma thú, trong đó thậm chí một ít đạt tới trung cấp ma thú tứ giai! Cuối cùng bọn họ tuy rằng bị ma thú bức lui, thậm chí gần như toàn quân bị diệt, thế nhưng vẫn mơ hồ thấy được một toà cung điện thật lớn ở trong dãy núi phía xa. Ta tin rằng Thần chi thí luyện không gian thì mọi người đều rõ ràng, nguy hiểm cùng cơ duyên luôn tồn tại với nhau. Mục tiêu của chúng ta chính là xông qua sơn lâm mà đám ma thú phong tỏa, tới được tòa cung điện kia.

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua mặt mọi người rồi hỏi lại:

- Ai có vấn đề gì không?

Mấy người lắc lắc đầu, ánh mắt Lam Linh lại dừng lại trên người Lăng Vân:

- Lâm Thành, ngươi có ý kiến gì không?

- Cho dù ta có ý kiến gì thì các ngươi cũng sẽ tiến vào trong đó phải không?

- Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta tới đây. Đương nhiên, nếu thật sự có nguyên nhân gì khiến chúng ta không thể tới được tòa cung điện kia thì chúng ta cũng biết tự lượng sức mình.

Lăng Vân gật gật đầu:

- Vừa rồi ngươi nói, những người đó sau khi tiến vào sơn lâm, thì thấy mơ hồ xuất hiện một tòa cung điện thật lớn. Ta không biết bọn họ đứng ở địa phương nào mà nhìn thấy tòa cung điện đó. Dãy núi, rốt cuộc là cách bao nhiêu đỉnh núi và khoảng cách đại khái có xa lắm không?

Lam Linh ngẩng đầu nhìn vách đá dựng đứng không dứt của dãy núi trước mặt, không xác định nói:

- Nếu muốn nhìn từ xa thì ít nhất phải lên tới đỉnh dãy núi.

- Tốt lắm, lấy thị lực của một vị Kiếm Sư, đứng ở trên đỉnh núi kia mà nhìn về phía xa mơ hồ thấy một cung điện, vậy thì khoảng cách tới cung điện đó ít nhất cũng phải sáu mươi dặm. Mà bọn họ tại đỉnh núi chính là gặp phải đàn ma thú, trong đó đã tồn tại ma thú tứ giai rồi. Nếu tiếp tục đi sáu mươi dặm nữa thì tỷ lệ tồn tại ngũ giai ma thú là bao nhiêu?

Mấy người vừa nghe thế, nhất thời sắc mặt hơi đổi.

Thần chi thí luyện không gian lại khác hẳn với bên ngoài, từ trước đến nay không thể dùng lẽ thường mà suy diễn được, mà các ma thú lại gần như đều không có quan niệm về lãnh thổ. Đừng nói là đi tới sáu mươi dặm sẽ gặp phải ngũ giai ma thú, chính là lục giai ma thú cũng đều không phải là không có khả năng.

Hơn nữa sơn mạch trước mắt hung hiểm đến cực điểm, nơi nơi đều là vách vách đá dựng đứng, khó có thể trèo lên, phần lớn đều phải đi đường vòng. Cứ như vậy, thời gian lãng phí sẽ là bao nhiêu. Mà lãng phí càng nhiều thời gian thì tỷ lệ gặp phải ma thú cao giai là càng lớn.

Nghĩ vậy, mấy người nhất thời lại ở một bên thương nghị. Có chút đồng ý tiếp tục đi tới, chính mình vận khí sẽ không kém như vậy chứ, nhưng lại cũng có chút ý nghĩ vì một cung điện không biết có gì, không nên mạo hiểm như vậy.

Lăng Vân nhíu nhíu mày.

Nếu phiến sơn lâm này chỉ tồn tại Tứ giai ma thú, mặc dù chỉ có một mình thì hắn cũng chẳng chút do dự mà tiến lên. Nhưng hiện tại một khi đã có thể tồn tại ngũ giai ma thú …

Sau một lúc lâu, vẫn là Vân Nhu mở miệng nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Phiến không gian này nguy hiểm và kỳ ngộ luôn đồng hành. Căn cứ kiếm chi quân chủ đại nhân dạy bảo cho tới nay, nếu không có trả giá nhất định, thì sao có thể khiến kẻ khác động tâm mà ban thưởng? Bởi vậy, ta quyết định tiến đến thử một lần. Ân, Chỉ là bởi vì tình huống có chút thay đổi, hiện tại ai muốn rời đi thì ta cũng không cản.

.

Kinh Không cùng Tinh Thùy thì không cần lựa chọn. Nếu tách ra, bọn họ cũng sẽ mất đi ý nghĩa đến Thần chi thí luyện không gian lần này.

Lam Linh cùng Mộ Tuyết do dự một lát, dường như rất có tin tưởng đối với thực lực của Vân Nhu, cuối cùng cũng đáp ứng.

Sau khi toàn bộ mọi người tỏ thái độ của mình, ánh mắt mọi người toàn bộ rơi trên người Lăng Vân:

- Lâm Thành, bất luận ngươi lựa chọn đi hay là không đi, chúng ta đều sẽ tôn trọng quyết định của ngươi. Không ai chê cười ngươi, dù sao đối mặt với uy hiếp của ngũ giai ma thú thì tránh lui là lựa chọn sáng suốt nhất!

Lăng Vân trầm mặc một lát, cũng không trả lời mà hỏi lại:

- Ngươi có nắm chắc khi đối phó với ngũ giai ma thú không?

Vân Nhu gật gật đầu.

- Như vậy...

Đang lúc mọi người nghĩ đến việc Lăng Vân sau khi biết được thực lực của Vân Nhu thì sẽ đáp ứng, không ngờ hắn lại nói ra một câu ngoài dự đoán của mọi người.

- Ta rời khỏi.

Ánh mắt Lam Linh dừng lại trên người Vân Nhu, ánh mắt kia rõ ràng đang muốn nói:

- Ngươi không phải nói hắn có thể sẽ cho chúng ta một chút kinh hỉ sao? Hiện tại nghe tới thật sự là kinh hỷ. Thiếu hắn, phối hợp của đội ngũ chúng ta sẽ ăn ý hơn nhiều.

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, cho dù từ trước tới giờ Vân Nhu vẫn luôn tiêu sái thì nay cũng không khỏi đỏ mặt, dù sao Lăng Vân là do nàng mời tới, hơn nữa nàng còn hướng Linh tỷ cam đoan, thật không ngờ...

Lam Linh cũng hiểu được sự xấu hổ của nàng, thu hồi lại ánh mắt rồi nói với Lăng Vân:

- Ngươi đã có lựa chọn của mình, như vậy chúng ta tách ra tại đây đi.

Lăng Vân vẫn như cũ cúi đầu, không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt.

Ở trong lòng hắn, cho tới lúc này hắn cũng chưa coi là đã kết đội với những người này, vì thế sao có chuyện tách ra chứ.

Kinh Không cùng Tinh Thùy trên mặt xuất hiện tiếu ý lành lạnh, lộ ra bộ dáng kẻ chiến thắng, trong mắt mang theo một tia khinh thường người thường khó có thể thể phát hiện.

Lam Linh còn tưởng rằng hắn không nói lời nào là nghĩ thấy có chút ngượng ngùng, cười khẻ một tiếng như có như không, sau đó nói với Vân Nhu:

- Chúng ta đi thôi.

Vân Nhu gật gật đầu, có chút tiếc hận liếc mắt nhìn Lăng Vân, muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

Nàng đã hiểu được ý nghĩ trong lòng mình, có lẽ cái liếc mắt này chính là cái liếc mắt cuối cùng của hai người bọn họ tại kiếp này. Từ nay về sau, hai người không cùng vận mệnh, do đó sẽ không thể xuất hiện điều gì cả.

Trong lúc hoảng hốt, nàng lại phảng phất nghĩ lại thời gian một năm trước chia tay ở Ngân Diệp trấn, một màn trong quá khứ so với hiện tại sao giống nhau đến thế? Duy nhất có chút khác biệt chính là vốn nghĩ đến hai người không có liên quan không ngờ nay lại một lần nữa gặp lại.

Gặp lại, vẻn vẹn ý nghĩa tiếp theo lại chính là chia lìa. Chỉ không biết lần chia tay này liệu có ngày gặp lại nữa hay không?

Nàng than nhẹ một tiếng, đuổi theo đám người Lam Linh, rất nhanh tiến vào sơn lâm, biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Vân.

Liếc mắt, không nói gì.

Lăng Vân nhắm mắt lại, tìm một chỗ bí ẩn ngồi xếp bằng, cứ ngồi như vậy mà tu luyện.

Trăng lên mặt trời lặn.

Trong chớp mắt đã trôi qua một ngày.

Rạng sáng ngày hôm sau cũng là lúc Lăng Vân mở mắt, đi ra từ nơi bí ẩn kia.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trên, dường như nhìn xuyên qua núi non trùng điệp, nhìn đến một nơi xa xa.

Không gian có vẻ yên lặng, ngoài chuyện thỉnh thoảng gió thổi gây một tiếng động nhẹ ra thì vô cùng an tĩnh.

- Xem ra, ta cũng không thích hợp với đoàn đội... Bởi vì...

Lắc mình một cái, thân hình hắn đã bắn thẳng lên, nhấp nhô mấy cái đã tiến nhập vào trong sơn lâm.

- Không cần thiết!