Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 305: Không công mà lui




Đi ra khỏi lĩnh vực đầy cát ác mộng, bảy vị Kiếm Thánh và mười hai vị Bán Thần may mắn còn sống sót có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Trước khi tiến nhập Chí Cao Thần Giới, bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng mình sẽ phải những ngăn chặn được ghi lại trong điển tịch sử sách. Nếu có vẫn lạc thì cũng chỉ là rơi vào Kiếm Thánh mà thôi, Bán Thần cường giả chỉ có thể là hi hữu.

Lần này người còn sống sót quả thật là quá ít, ba ngàn người, còn chưa được thấy bảo tàng ra sao đã chết đi gần hết, chỉ còn lại có hai mươi ba người. Tổn thất thảm trọng như vậy đúng là vạn năm ít có!

"Di!"

Một vị Bán Thần cường giả bỗng nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, nhìn rặng núi mênh mông dưới chân, trên mặt hắn không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc:

- Đây... Đây... là Định Hải Sơn.

- Ngươi nói cái gì? Định Hải Sơn Mạch của Nam Phương Đại Lục?

Mấy vị Kiếm Thánh, Bán Thần khác đều lộ ra vẻ mặt khó tin:

- Định Hải Sơn Mạch? Theo ý của ngươi thì chúng ta lại trở về Trung Ương Tinh?

- Đây... Có lẽ là ta nhìn lầm.

Vị Bán Thần kia tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn đem tinh thần lực của mình tràn ra tới cực hạn, đem phương viên gần nghìn dặm bao phủ lấy. Tùy theo cự ly bao phủ càng xa, biểu tình trên mặt hắn lại càng thêm âm trầm.

Bởi tinh thần lực lượng của hắn không hề kiêng kỵ mà tìm tòi chung quanh, ba vị thánh kiếm sư ở trên một đỉnh núi cách đó không xa lập tức phát hiện. Ba người này đều thập phần trẻ tuổi, người có tu vi cao nhất, thì đã đạt đến cảnh giới bát giai, không tới trăm năm đã có thành tích như vậy, không thể không nói là có thiên phú hơn người.

Nhìn thấy giữa hư không bỗng nhiên xuất hiện hai mươi mấy người, người cầm đầu trong ba vị thánh kiếm sư liền quát:

- Các ngươi là ai, cư nhiên lại dám xông vào ranh giới của Ẩn Long Phái chúng ta?!

Vị Bán Thần kia hơi âm trầm nhìn lướt qua mấy vị thánh kiếm sư một cái, trầm giọng nói:

- Nơi này chính là Nam Phương Đại Lục của Trung Ương Tinh?

Thánh kiếm sư trước mắt hiển nhiên thuộc loại tu luyện quanh năm, cho nên cũng không hề hiểu rõ sự đời. Hơn nữa, hắn còn có chỗ dựa dẫm sau lưng, nên cũng không hề cố kỵ, khẽ cười nói:

- Không phải là Nam Phương Đại Lục thì còn là nơi nào? Đừng nghĩ tới dùng một câu hỏi nhàm chán này để lừa gạt, thành thật khai báo, các ngươi đến tột cùng là ai, tự tiện xông vào Ẩn Long Phái chúng ta đến tột cùng là có lòng bất chính gì?

"Hưu!"

Một đạo kiếm khí mang theo một trận năng lượng ba động mãnh liệt đột ngột xoẹt qua hư không. Vị thánh kiếm sư kia còn chưa nhìn rõ nó xuất hiện như thế nào, thì thân thể hắn đã bị xuyên thủng, máu tươi phun trào xối xả.

Hai vị thánh kiếm sư bên cạnh thấy sư huynh bị một kiếm giết chết, ngón tay chỉ chỉ vào vị Bán Thần kia, miệng nói không ra lời.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

- Cút!

Bán Thần cường giả quát lên một tiếng phẫn nộ, giống như là sấm rền, khiến cho toàn thân hai vị thánh kiếm sư rung mạnh, ngũ tạng lục phủ giống như bị vỡ vụn, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, cuống quít mang theo vẻ mặt oán hận hướng phía trong môn phái chạy đến.

Có trách cũng chỉ trách mấy người bọn hắn xui xẻo.

Những Bán Thần cường giả tiến nhập Chí Cao Thần Giới có người nào không phải là tinh anh trong môn phái? Giờ khắc này ngay cả cánh cửa của Chí Cao Thần Giới cũng không được nhìn thấy, hỏi sao bọn họ không buồn bực cho được. Vừa đúng lúc gặp phải mấy tên thánh kiếm sư cuồng vọng đến cực điểm, bọn họ há không phát tiết?

Không lâu sau, một cổ tinh thần ý thức của Kiếm Thánh đỉnh phong nhất thời truyền ra từ trong Ẩn Long Phái, đem mọi người quét qua, bất quá khi hắn nhìn ra được người kém nhất trong đoàn người này cũng có tu vi Kiếm Thánh, bị dọa tới mức thu hồi ý thức còn nhanh hơn lúc thả ra vô số lần, không dám có chút liều lĩnh.

Hơn mười Bán Thần, dưới sự hạn chế của pháp tắc lực lượng của Trung Ương Tinh, cho dù là Chân Thần tới nơi này cũng chỉ có một con đường chết! Huống chi... Nơi này còn có một vị Thần giai cường giả không bị chí cao pháp tắc hạn chế bao nhiêu.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trước kia, loại hiện tượng này chưa từng xuất hiện qua, không lý nào đi Chí Cao Thần Giới lại bị trở lại như thế này.

Mọi người nhìn nhau, hiển nhiên là tràn đầy nghi vấn.

- Có lẽ... Chúng ta căn bản là chưa tiến nhập qua Chí Cao Thần Giới...

Diệu Âm trầm ngâm trong chốc lát, có chút do dự nói.

- Tiểu nha đầu, nói chi tiết một chút.

- Tiền bối, ý của ta là, chúng ta tuy rằng tiến nhập thông đạo đi Chí Cao Thần Giới. Nhưng lúc chưa có tiến nhập vào Chí Cao Thần Giới thì đã bị người ta dùng đại thần thông chặn lại, đưa vào trong lĩnh vực biển cát kia.

- Không có khả năng!

Một vị Bán Thần khác lập tức lắc đầu nói:

- Thông đạo đi Chí Cao Thần Giới là do lực lượng của chí cao pháp tắc đả thông, dưới sự ảnh hưởng của chí cao pháp tắc, cho dù là Chân Thần cũng không có sức phản kháng. Ai có thể can thiệp vào ý nguyện của chí cao pháp tắc?

So với đại đa số Bán Thần quả quyết phủ định, một vị Bán Thần đến từ khu vực của Tự Nhiên Nữ Thần lại trầm ngâm nói:

- Các vị, các người có biết, Thần chi lĩnh vực vây khốn chúng ta là thuộc về người nào?

Mấy vị Bán Thần người này nhìn người kia, người kia lại nhìn người này, đề có vẻ mặt mờ mịt.

Thần Vực với biển cát mênh mông vô bờ kia, còn có vô số cự kiếm quỷ dị, ai mà biết nó là thuộc về người nào.

- Ta từng đảm nhiệm qua chức vị nhất định trong thần điện, có tiếp xúc qua một ít cổ tịch, cũng biết một ít về phiến lĩnh vực hoang vu này. Nó có liên quan với Thần chiến có một không hai mười vạn năm trước, khiến cho hai vị Chân Thần đồng thời tiêu thất.

Lời vừa nói ra, mọi người cơ hồ đều liên tưởng tới điều gì, kinh hãi nói:

- Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang đại nhân!?

Bọn họ không nghĩ tới Tịch Lưu Quang cũng không có gì lạ, Thần chiến cũng đã xảy ra mười vạn năm trước. Nếu nói Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang có thể đối kháng với chí cao pháp tắc, lấy lĩnh vực đưa bọn họ toàn bộ chặn lại, thì mười người đã có bảy, tám người tin tưởng. Vì trận Thần chiến kia so với chuyện này lại càng ngịch thiên hơn.

- Tịch Lưu Quang đại nhân... Đây, đây là ý gì... Nếu quả thật là ngài, tại sao nhiều năm nay Thần Giới mở ra, hắn lại không tiến hành can thiệp, mà lúc này lại...

- Các ngươi chẳng lẽ không biết, chủ tinh của Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân vừa mới bị công phá sao?

Một vị Bán Thần tiếp lời. Nhưng hắn vừa nói xong, có một ánh mắt bất thiện hướng về Diệu Âm và vị Bán Thần vừa nói:

- Quân chủ đại nhân chỉ ở trên chủ tinh nghỉ ngơi lấy lại sức, không tranh quyền thế. Nhưng... mấy vị Chân Thần lại trực tiếp ra tay, đem nhà người ta đánh tan, nếu ngài không làm chút động tác, ngày sau ngài làm sao có thể đặt chân trong vũ trụ? Vì vậy, mới có chuyện trung niên nam tử vốn là thủ hạ của quân chủ đại nhân làm khó chúng ta.

Mọi người vừa nghe, đều nhìn về phía phương thế lực của Tự Nhiên Nữ Thần và Bất Tử Minh Thần, mục quang nhất thời có chút không quá thân thiện.

Lưỡng phương đều đồng thời cười khổ không thôi, chẳng qua là mọi người đều tin tưởng vào suy đoán này. Ngoài duyên cớ này ra, cũng chẳng thể có duyên cớ nào khác...

Lăng Vân nhìn lướt qua những người còn sống sót, cũng không có ý tứ chào hỏi, trực tiếp chuyển thân hướng phía đông bay đi.

Người của Tự Nhiên Nữ Thần và Bất Tử Minh Thần thấy Lăng Vân chủ động ly khai, vội vàng nhân cơ hội này nói:

- Các vị, nếu không có việc gì khác, chúng ta xin cáo từ trước. Hi vọng ngày sau hữu duyên sẽ tái kiến.

Diệu Âm còn cố ý bay đến bên cạnh Lăng Vân, khẽ cười nói:

- Lăng Vân các hạ, hi vọng người nếu có cơ hội sẽ đi chủ tinh của nữ thần bệ hạ làm khách, đến lúc đó Diệu Âm nhất định sẽ tự mình đưa các hạ du lãm những cảnh đẹp của chủ tinh, bảo đảm các hạ sẽ có cảm giác như ở nhà.

Làm khách, làm khách đi không trở lại, giáo huấn của Tuyết Vực Đảo không phải đã đủ rồi sao?

Những Kiếm Thánh, Bán Thần khác cũng nhao nhao tiến lên cảm tạ Lăng Vân, chân thành muốn mời hắn đi tới phạm vi thế lực của mình để bọn họ báo đáp... Ai cũng biết, bọn họ có thể sống sót tới bây giờ đều là nhờ Lăng Vân, nếu hắn không trổ hết tài năng thì chỉ sợ mọi người đều đã bị chôn trong biển cát.

Thủy Nguyên Thượng Nhân và Tô Trấn Phương sau khi chứng kiến một kiếm phách không của Lăng Vân, hoàn toàn cắt đứt ý niệm chống đối, thành tâm tới nhận lỗi. Nhất là Tô Trấn Phương, hắn còn cảm kích Lăng Vân đã đánh trọng thương Tô Tiểu Tiên, nếu để nàng đi Chí Cao Thần Giới lần này thì nhất định là cửu tử nhất sinh. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đối với những người này, Lăng Vân căn bản là không có để ý tới. Khi đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, tâm cảnh của hắn tự nhiên cũng phát sinh ra một chút biến hóa, vạn vạn chúng sinh, đều là một con cờ của thiên đạo, đều liều mạng tìm một đường sinh cơ trong bốn tứ cửu tử kiếp.

Người không vì mình trời tru đất diệt.

Cái gọi là thiện ác, bất quá cũng là do những đạo đức chi sĩ quảng cáo rùm beng ra ngoài để tạo thành những chừng mực mà thôi!

Phi hành một ngày, truyền tống trận cuối cùng đã xuất hiện ở trong tầm mắt, thông qua mấy lần truyền tống, lại lần nữa trở về Đông Phương Đại Lục. Bất quá thông đạo đi Chí Cao Thần Giới đã sớm đóng lại, khiến cho những Bán Thần, Kiếm Thánh còn sống thở dài không thôi.

Liều chết tranh đoạt danh ngạch tiến nhập Chí Cao Thần Giới, chẳng những không có đạt được chỗ tốt nào, mà còn tổn thất thảm trọng như vậy, không cách nào không phẫn nộ và cam lòng được.

Nhưng phẫn nộ thì sao? Tìm Chí Cao Thần Điện lý luận?

Vô luận là Chí Cao Thần Điện hay Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, đều là những tồn tại mà bọn họ không thể trêu chọc. Nếu thật muốn trả thù, bọn họ chỉ có thể nhận được cái giá cao hơn! Thế giới này là như thế, không có thực lực cường đại thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi!

Đây chính là thực tế...