Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 278: Huyết nhiễm (2)




Trung niên nam tử vẫn nghĩ rằng đây chỉ là một thanh kiếm cùng cấp với những thanh còn lại, cho nên cũng không có quay đầu lại, chỉ vung tay ra phía sau bổ ra một đạo kiếm khí. Thanh Trúc vốn đã nếm qua sự lợi hại của Định Hồn Kiếm nhịn không được thất thanh hô lên:

- Sư thúc cẩn thận, kiếm này có khả năng đả thương linh hồn, không thể khinh địch!

Trung niên nam tử biến sắc, lập tức chuẩn bị cẩn thận đón đỡ. Song kiếm va chạm, một trận âm ba cường liệt nhộn nhạo phát ra, khiến cho đại não của hắn vẫn là nhịn không được hơi bị ảnh hưởng, suy nghĩ tựa hồ có chút dừng lại!

Trong một chút này, Lăng Vân đã điều động toàn bộ kiếm nguyên hình thành ba đạo ngụy Thần chi kiếm khí sắc bén như có thể cắt rách không gian, gào thét bắn tới. Trung niên nam tử lập tức sinh ra một cảm giác sởn tóc gáy, kiếm trong tay không tự chủ được vung lên, mang theo một trận tinh thần ba động cường liệt, hướng ba đạo ngụy Thần chi kiếm khí kia ngăn cản. Khi hắn hoàn toàn bừng tỉnh, cảm nhận được sự sắc bén đủ để phá hủy hết thảy kia, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, nhanh chóng thối lui thân hình!

Hắn lui lại đã nhanh, ngụy Thần chi kiếm khí còn muốn nhanh hơn!

Trong nháy mắt, uy lực của ngụy Thần chi kiếm khí đã không chút giữ lại bạo phát ra trên thân thanh bảo kiếm của hắn, âm thanh vô cùng chói tai vang lên. Tùy theo kiếm khí sắc bén tản ra, đấu khí khải giáp cũng phải kịch liệt rung động, tay cầm kiếm lại càng bị kiếm khí lan tràn, họa xuất ra mấy đạo vết thương sâu hoắm, đại lượng tiên huyết không ngừng trào ra, tay cầm kiếm cơ hồ cũng mất đi cảm giác. Rồi sau đó, thanh thông linh bảo kiếm đã làm bạn với hắn nhiều năm cũng hiện lên mấy vết nứt dễ dàng nhận thấy được! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Công kích cấp bách căn bản không để cho hắn có thời gian thở dốc.

Ngụy Thần chi kiếm khí vừa va chạm, trọng trọng kiếm khí từ trong Ám Lam Chi Kiếm đã hung hãn bắn tới, tiếp tục va chạm trên thân thông linh kiếm! Một kiếm này liền giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, đem thanh Thần kiếm như nỏ hết đà kia đập tan thành vụn sắt đầy trời. Tiếp theo đó Ám Lam Chi Kiếm cũng không có dừng lại, không chút trở ngại xé rách đấu khí khải giáp, mãnh liệt oanh kích trên thân thể của vị Kiếm Thánh đỉnh phong này!

Một đạo huyết hồng thê lương tóe ra!

"Phốc xuy!"

Một ngụm lớn tiên huyết giống như lấy cạn tinh huyết trong cơ thể của trung niêm nam tử từ trong miệng văng ra. Thời điểm sinh tử, hắn lập tức vận dụng một loại phương thức tự làm tổn thương bản thân áp chế sự phản phệ của thông linh Thần kiếm, lấy tốc độ nhanh nhất hướng phía Thanh Trúc và vị Kiếm Thánh kia lui tới. Đồng thời năng lượng trong thể nội cũng được toàn bộ xuất động, khu trừ sự phá hư nghiêm trọng của Thượng Huyền kiếm khí đối với thân thể.

- Sư thúc!

Thanh Trúc cùng với một vị Kiếm Thánh khác đồng thời tiến lên, vẻ mặt kinh hãi xem xét thương thế cho trung niên nam tử!

Tiên huyết từ trong thương khẩu nơi ngực của hắn không ngừng trào ra, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Hắn vội vàng, vội vã lấy ra thánh dược chữa thương khả ngộ bất khả cầu của mình - sinh mệnh chi tuyền để ổn định thương thế. Tuy rằng ngoài mặt vết thương đã khôi phục, nhưng những cơ quan bị phá hư trong thể nội thì chỉ sợ trong nhất thời nửa khắc cũng khó mà hoàn toàn phục hồi như cũ.

Không có đem trung niên nam tử một kiếm sát tử, trong lòng Lăng Vân âm thầm tiếc hận, chỉ là vừa rồi hắn cũng tiêu hao quá nhiều nguyên khí, nếu tùy tiện truy vào trong vòng vây của hai vị Kiếm Thánh cường giả, cho dù hắn có thần thông to lớn đi nữa, sợ cũng là lành ít dữ nhiều!

Kiến thức thực lực chân chính của trận pháp quỷ dị này, trung niên nam tử đã bắt đầu âm thầm cân nhắc sự sai biệt thực lực của song phương, có hay không trước tiên thối lui khỏi trận pháp, đợi chờ viện binh đến rồi sẽ quyết đấu sinh tử sau.

Bỗng nhiên, trong hư không truyền đến một tiếng cười thanh thúy, xuyên thấu qua trọng trọng ngăn cách của trận pháp, truyền vào bên trong trận pháp:

- Chư vị minh hữu Tuyết Vực Đảo, Phồn Tinh và của hai vị minh hữu khác của Trích Tinh Lâu đã đến chậm một bước!

Trích Tinh Lâu Phồn Tinh, Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả, lại còn có thêm hai vị Kiếm Thánh!

Đột nhiên nhận được tin tức này, trên mặt trung niên nam tử nhất thời hiện ra một tia hỉ sắc, lập tức cao giọng nói:

- Phồn Tinh các hạ tới đúng lúc lắm, mau mau giúp ta, hợp lực của hai người chúng ta lại, diệt sát những người này, bảo đảm cho danh ngạch tiến nhập của Vụ Át Sơn không mất đi!

Lăng Vân vừa nghe thanh âm của Phồn Tinh, trong lòng liền biết không ổn. Trung niên nam tử vừa nói xong, thân hình của Lăng Vân đã cùng với hai mươi chín thanh kiếm kia lao tới đông đảo thánh kiếm sư bên trong trận. Định Hồn Kiếm phát ra một tiếng ngâm khẽ khiến cho linh hồn của những thánh kiếm sư này đều bị đình trệ!

Kinh Phong kiếm khí trong nháy mắt bạo phát, từ trong Ám Lam Chi Kiếm bắn ra hơn mười đạo kiếm quang, chưa tới một cái hô hấp đã có gần mười vị thánh kiếm sư đột tử đương tràng!

Những vị thánh kiếm sư còn lại may mắn thoát được một kiếp, đang chuẩn bị phóng thích ra phòng ngự, nhưng cũng đã quá trễ, 28 thanh thánh kiếm khác đã lao tới, dễ dàng lấy đi tính mệnh bọn họ.

Chỉ trong chớp mắt đã có bốn mươi vị thánh kiếm sư thân tử, trung niên nam tử không khỏi phẫn nộ xông thiên:

- Lăng Vân, nạp mạng đi cho ta!

Thánh kiếm sư không phải là đại kiếm sư, bọn họ chính là lực lượng trọng yếu của môn phái, cũng đại biểu cho đời sau môn phái của mình. Tuy nói rằng Kiếm Thánh cường giả có mấy ngàn năm tuổi thọ, nhưng ai có thể bảo đảm bọn họ có thể sống tới lúc đó, nhất là nơi này còn là Trung Ương Tinh. Một môn phái mà không có thánh kiếm sư thì ngay khi những Kiếm Thánh cường giả gặp phải bất trắc, cũng tương đương với việc môn phái này cơ hồ cũng phải chấm dứt.v Ngược lại, nếu trong môn phái còn có đại lượng thánh kiếm sư thì chỉ cần cho bọn hắn thời gian nhất định, môn phái lập tức có thể phát triển tiếp.

Phồn Tinh và hai vị Kiếm Thánh phổ thông kia vừa nhập trận cũng không có chào hỏi qua trung niên nam tử, lập tức gia nhập chiến cuộc!

Trong nháy mắt, Lăng Vân từ lấy một địch bốn đã trở thành lấy một địch sáu, trong đó có tới hai vị là Kiếm Thánh đỉnh phong!

- Phồn Tinh các hạ, ba người cùng ta đối phó Lăng Vân, Thanh Trúc, hai người các ngươi lập tức phá trận! Bản thân ta muốn nhìn xem, không có trận pháp này, Lăng Vân đến tột cùng là có thể làm nên trò trống gì!

Mục quang Lăng Vân đảo qua những người trước mắt, rồi lại quay về phía Lâm Tuyết và mấy chục vị thánh kiếm sư của Thượng Huyền Kiếm Tông. Một thanh âm vang lên trong đầu Lâm Tuyết:

- Tế chủ trận!

"Tế chủ trận!?"

Lâm Tuyết một trận ngạc nhiên!

Cái gọi là tế chủ trận, chẳng lẻ là hai mươi ba vị thánh kiếm sư còn lại, phải biết rằng đây là toàn bộ lực lượng của Thượng Huyền Kiếm Tông phát triển được trong thời gian qua. Một khi đem bọn họ tế chủ trận thì cũng tương đương với căn cơ của Thượng Huyền Kiếm Tông cơ hồ toàn bộ bị phá hủy. Ngày sau còn có thể làm ra được cái gì?

- Nếu không tế chủ trận, ngươi cho rằng dưới công kích của Thanh Trúc cùng với vị Kiếm Thánh kia thì những người này còn có cơ hội sống sót sao!?

Liên tưởng đến sự đáng sợ của Kiếm Thánh cường giả, nếu không thể đem bọn họ đẩy lui thì đám người mình cũng chủ có một con đường để đi. Bất đắc dĩ, Lâm Tuyết cắn răng một cái đem những thanh thánh kiếm trong trận dẫn bạo, dưới sự phản phệ của bảo kiếm cùng nhịp thở với mình, các thánh kiếm sư đều bị chảy máu thất khiếu, đột tử đương tràng! Vừa được bổ sung lực lượng, Định Hồn Kiếm lại lần nữa phát ra một tiếng kiếm minh lanh lảnh!

Lần này Tuyết Vực Đảo và Trích Tinh Lâu đã chuẩn bị đầy đủ, đừng nói là Kiếm Thánh, ngay cả thánh kiếm sư cũng bị ảnh hưởng không quá lớn!

Ảnh hưởng không lớn không có nghĩa là không có! Hơn nữa,phối hợp với kiếm minh còn có lực lượng tự bạo của hai mươi ba thanh thánh kiếm kết hợp với tinh huyết của những vị thánh kiếm sư, hình thành nên một trận bão vụn sắt khổng lồ đem hơn bốn mươi vị thánh kiếm sư còn lại kia bắn cho thành tổ ong!

- Càn rỡ!

Mắt thấy Lăng Vân lại dám càn rỡ như thế, trung niên nam tử và Phồn Tinh nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo hai vị Kiếm Thánh phổ thông khác điên cuồng giết tới!

Lăng Vân tự biết bàn về lực chiến đấu thì mình tất không lại, căn bản cũng không có ý chính diện giao phong, chỉ dựa vào ưu thế về tốc độ để liều mạng du đấu!

Trung niên nam tử đuổi theo trong chốc lát, nhưng thủy chung vẫn đuổi không kịp. Mục quang hung ác nhất thời tập trung vào trên người đám người Lâm Tuyết:

- Ngươi đã tự đào hố chôn mình, vậy hãy để cho ta thành toàn cho ngươi! Lập tức phá trận!

Nhận được mệnh lệnh, đám người Thanh Trúc như thiểm điện hướng năm người còn sống sót trong trận pháp giết tới.

Huyết sắc vụ khí giữa hư không bỗng nhiên khua động, bắt đầu lấy tâm điểm nồng nặc nhất ngưng tụ lại, sau một lát liền hình thành hơn hai trăm sáu mươi đạo huyết sắc kiếm khí phù hiện ở trong hư không, trận trận sát khí và hàn ý trong nháy mắt tràn ngập bên trong huyết trận!

Nếu như có người tỉ mỉ tính toán thì sẽ liền phát hiện, hơn hai trăm sáu mươi đạo kiếm khí này thì một trăm sáu mươi chính là số lượng thánh kiếm sư tử vong, còn hơn một trăm đạo khác, theo tỉ lệ tính toán thì cũng tương ứng với số kiếm sư, đại kiếm sư tử vong! Nói cách khác, đây chính là toàn bộ năng lượng của cả huyết trận!

Khi hai vị thánh kiếm sư cường giả kia giết tới trước mặt năm người Lâm Tuyết, thì hơn hai trăm đạo kiếm khí này lập tức chia làm hai, một nửa trong số đó đã hoàn toàn đem thân thể hai người bọn họ bao phủ lại, oanh kích không ngừng lên đấu khí khải giáp.

Lăng Vân cảm ứng được hơn hai trăm đạo huyết sắc kiếm khí giữa hư không, trong lòng trầm ngâm:

"Lực khống chế của kiếm hồn chung quy là không đủ, hơn hai trăm đạo kiếm khí... Chỉ có thể áp súc đến trình độ thánh kiếm sư... Loại trình độ này đối phó với thánh kiếm sư cũng tạm được, nhưng nếu là Kiếm Thánh cường giả..."

Mặc dù không thể tạo cho hai vị Kiếm Thánh bất kỳ thương tổn gì, nhưng ít nhất những kiếm này cũng tương đương với gần trăm vị thánh kiếm sư liều chết cùng phải lưu lại mục tiêu.

Trong nháy mắt, lại có thêm gần trăm vị thánh kiếm sư bên ngoài xông vào trận, dưới sự khống chế của đám người Lâm Tuyết, một nửa huyết sắc kiếm khí miễn cưỡng có thể đối phó với bọn họ! Ở bên trong trận pháp có một ưu thế chính là, những huyết sắc kiếm khí bị đánh tan vẫn có thể ngưng tụ tụ trở lại, cho nên vung tay cũng không cần phải cố kỵ gì cả. Sau một lát lại có thêm ba bốn chục thánh kiếm sư bị giết chết!

Trung niên nam tử và Phồn Tinh nhìn thấy thánh kiếm sư bên mình giống như bị người ta thái rau, trong tâm không khỏi nổi lên một trận đau lòng. Hơn nữa người chết càng nhiều, đối phương càng cường đại! Trước mắt một trăm đạo huyết sắc kiếm khí đã có thể vây khốn hai vị Kiếm Thánh. Nếu thật theo cái đà này, một khi những thánh kiếm sư kia bị giết hết, chẳng phải có thể đối phó thêm với một vị Kiếm Thánh nữa sao...

- Đây mới là uy lực chân chính của trận pháp này? Chẳng lẽ nói, khi vừa bắt đầu Lăng Vân sở dĩ không bộc lộ ra tất cả lực lượng của trận pháp chính là vì muốn cho chúng ta không đề phòng, đem những thánh kiếm sư này giết chết!?

Nghĩ đến loại khả năng này, mồ hôi lạnh trên trán của trung niên nam tử nhất thời giọt giọt nhỏ xuống!

- Tinh Thần Không Gian... Trận pháp này quả thực so sánh với Tinh Thần Không Gian còn đáng sợ hơn.

Uy lực chân chính của huyết trận được thể hiện ra, trái tim của đám người Phồn Tinh phảng phất như cũng bị đóng băng!

Chú Hồn Huyết Trận, chính là một trận pháp vô cùng nghịch thiên.

Lúc trước Lăng Vân bằng vào trận pháp này đã có thể diệt sát hơn mười vị đại kiếm sư cường giả có thực lực tương đương với mình. Trước mắt với hơn một ngàn đại kiếm sư tế trận, lại có thánh kiếm sư liên miên không dứt bổ sung cho trận pháp, uy thế mạnh mẽ đủ để đối kháng với mọi người ở đây.

Vừa tới không lâu, Kiếm Thánh Phồn Tinh tỉnh táo lại trước hết, sau khi phân tích thế cục một phen lập tức nói:

- Xuất trận! Lập tức xuất trận, tập hợp lực lượng của mấy vị Kiếm Thánh chúng ta và tất cả thánh kiếm sư từ bên ngoài, đem trận pháp này, thậm chí là cả đỉnh núi này toàn bộ biến thành bình địa! Ta không tin đem phiến khu vực này phá hủy thì trận pháp này vẫn có thể trụ lại!

Những người khác lập tức gật đầu, nhất thời hướng phía hư không bay đi.