Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 275: Kiếm trận (1)




Kiếm Trùng Thái Hư kiếm ý vừa xuất ra, thế đã như đá bắn thủng trời, căn bản không phải người bình thường có thể ngăn cản được. Cho dù là Bán Thần cường giả cũng có thể gặp trọng trọng nguy hiểm, huống chi là hai vị Kiếm Thánh phổ thông!

Tùy theo sự bạo phát của cổ kiếm ý, lấy Lăng Vân làm trung tâm, trong vòng một ngàn thước, toàn bộ năng lượng đều bị hút sạch, hình thành nên một thanh cự kiếm mang theo uy thế kinh thiên động địa, thẳng tận trời xanh. Từng trận khí lãng tỏa ra khiến cho hai vị Kiếm Thánh giống như bị vây bên trong phong bạo, không ngừng bị đẩy ra xa.

Tuy rằng hai người bọn họ bị cỗ khí lãng ngăn không cho tiếp cận Lăng Vân, nhưng đạo tinh thần kiếm khí uẩn hàm một kích toàn lực của Kiếm Thánh cường giả trong tay bọn họ thế đã như chẻ tre trùng khai trọng trọng phong tỏa của khí lãng, kéo theo một tiếng sấm nổ mạnh chói tai, hung hăng đụng vào trên trên kiếm phong của Kiếm Trùng Thái Hư!

Hai đạo tinh thần kiếm khí không có chút nào trì hoãn bị đạo kiếm khí sắc bén không thể địch nổi kia chấn thành phấn vụn. Mà đạo kiếm khí kia cơ hồ cũng không yếu đi bao nhiêu, vẫn duy trì thế hủy diệt hết thảy xông tới, đánh vào trong hư không mơ hồ mông lung!

Một trận trầm đục giống như bọt khí bị vỡ ra vang lên, toàn bộ không gian rung động kịch liệt. Từng vòng kiếm khí vô hình lấy điểm va chạm làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng bắn ra, điên cuồng xé rách hết thảy không gian có thể xé rách. Phiến phong tỏa hư không kia bằng mắt thường có thể thấy được xuất hiện từng vết rách kéo dài, lộ ra phiến hư không ở phía sau không gian này. Đồng thời, cả vũ trụ ẩn ẩn hiện hiện bên trong khỏa bảo châu màu xanh này cũng xuất hiện từng đạo khe hở, một tia hắc quang theo khe hở này bay ra, tiêu tán trong hư không. Quang mang của hạt châu theo đó cũng ảm đạm xuống, so với trước đúng là không cùng một cấp bậc.

Trong sát na khe hở hiện lên, Lăng Vân đã theo Kiếm Trùng Thái Hư kiếm ý dưới ánh mắt kinh ngạc không thôi của mọi người tiêu thất ở cuối hư không.

Tinh Thần Không Gian - phá diệt.

Phồn Tinh từ trong chấn kinh thoát ra, phản ứng đầu tiên là nhìn vào khe hở xuất hiện trên khỏa bảo châu màu xanh ở trong tay, sắc mặt không khỏi tím ngắt! Tinh Thần Không Gian là Thần khí trấn phái, hiệu quả mạnh mẽ đủ để xoay chuyển cục diện tại thời điểm mấu chốt. Nhưng bây giờ, Thần khí này lại xuất hiện một cái khe... Tuy rằng khe hở này có thể được tu phục sau vài năm, nhưng Chí Cao Thần Giới đã mở ra trước mắt, mà hiệu quả của món bảo vật này lại bị chiết khấu đi một lượng lớn, hiện tại cũng chỉ tương đương với Thần khí phổ thông mà thôi.

Liên tưởng đến một chút tin đồn về Lăng Vân - đầu tiên là chạy thoát khỏi tay Thủy Nguyên Thượng Nhân, sau đó lại bức lui một vị Bán Thần... Lúc trước, hắn còn cho rằng Lăng Vân có vận khí tốt một chút mà thôi. Nhưng hiện tại... Nghĩ đến đây, Phồn Tinh lập tức nói:

- Đuổi theo! Đuổi theo cho ta! Vô luận như thế nào, cũng không để cho hắn làm hỏng đại sự.

Hai vị Kiếm Thánh hơi sửng sốt, nói:

- Lâu chủ không phải phân phó rằng sau khi Lăng Vân rút đi thì lập tức toàn lực công kích trận pháp của Đông Huyền Hải Vực sao? Nếu như chúng ta cứ như vậy mà đi, chờ nhân mã của Vô Tẫn Nhai kịp phản ứng, vậy chúng ta chẳng phải là...

Chẳng lẽ các ngươi cho là người của Hạo Thiên Kiếm Phái là kẻ ngu? Ta dám cam đoan, một khi ba người chúng ta tiến vào bên trong hộ tông đại trận này, nhất định nó sẽ đóng lại, nhốt ba chúng ta ở bên trong. Những Kiếm Thánh đang thanh nhàn ở Vô Tẫn Nhai tuyệt đối sẽ truyền tống tới, lấy ưu thế tuyệt đối để đối phó với những người chúng ta.

Có thể tu luyện tới cảnh giới Kiếm Thánh tự nhiên không thể nào là người ngu muội. Hai vị Kiếm Thánh suy nghĩ một lát, lập tức hiểu được loại khả năng này cũng không phải là không có. Nếu quả thật là như vậy, trong ba người có thể có một người chạy thoát không cũng là một vấn đề.

- Vậy chúng ta...

- Trước tập trung cao thủ, tiêu diệt Lăng Vân. Xác định được danh ngạch của Vụ Át Sơn rồi tính sau!

Phồn Tinh vừa nói xong, đã như thiểm điện hướng phương hướng Lăng Vân đuổi theo. Hai người khác cũng không dám trì hoãn, lấy tốc độ nhanh nhất bám chặt theo.

Tốc độ của Lăng Vân đúng là quá nhanh, mấy người bọn họ đừng mơ mà đuổi theo. Phi hành được nửa ngày, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được. Cũng may Phồn Tinh tâm tư linh mẫn, liền sử dụng những truyền tống trận công cộng phân bố xung quanh, bởi vậy so với Lăng Vân cũng không kém là bao nhiêu.

Để đi tới vị trí cũ của Thượng Huyền Kiếm Tông thì phải đi qua Vọng Hải Phái.

Ở ngày thứ tư thì Lăng Vân cũng đã tới Vọng Hải Phái - vị trí mới của Thượng Huyền Kiếm Tông. Từ xa vẫn có thể thấy những ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt kiến trúc của môn phái, một ít đệ tử trung thành còn sót lại còn đang nghĩ hết biện pháp để dập tắt đám cháy!

Những đệ tử may mắn còn sống sót đại đa số đều có chút ít bí mật riêng hoặc có tu vị cỡ kiếm sư mà thôi.

Bởi vì tu vi bọn họ thấp kém, hơn nữa Tuyết Vực Đảo lại nôn nóng đuổi theo đám người Lâm Tuyết đang đào vong, cho nên cũng chỉ bắn xuống vài hỏa đạn rồi cấp tốc hướng vị trí cũ của Thượng Huyền Kiếm Tông bay đi, căn bản cũng không xem xét tất cả mọi người đã chết hết chưa. Do vậy bọn họ mới may mắn thoát được một mạng.

Lăng Vân cũng không có dừng lại, Trung Ương Tinh vốn là một nơi hỗn loạn, mạng người cũng chỉ như cỏ rác. Người nào có thể sinh tồn thì sẽ sinh tồn, còn lại thì sớm muộn cũng bị đào thải mà thôi!

Trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như việc không bỏ ra lại nhận được.

Lại thêm hai ngày, vị trí cũ của Thượng Huyền Kiếm Tông đã hiện ra trong tầm mắt.

Bất quá hiển nhiên là Tuyết Vực Đảo phải nhanh hơn hắn. Cả một phiến tiểu sơn đã bị một cổ lực lượng khủng bố phá hủy, hoàn toàn biến mất khỏi Trung Ương Tinh. Ở bên trong phế tích khổng lồ này vẫn còn lưu lại ít nhiều dấu vết của tinh thần lực lượng.

Cảm thụ một chút năng lượng ba động lưu lại, trong lòng Lăng Vân khẽ động:

"Là đêm qua..."

Ngay sau đó lại tăng tốc lên, như thiểm điện hướng một phương hướng cụ thể bay đi. Mấy trăm thánh kiếm sư cùng nhau phi hành, năng lượng ba động còn sót lại căn bản là khó có thể che dấu. Không tới nửa ngày sau, một trận nguyên khí ba động cường liệt lập tức từ cuối hư không truyền đến.

Cảm nhận được độ kịch liệt của trận chiến, tinh thần Lăng Vân run lên:

"Có chiến đấu, nghĩa là còn có người sống!"

Giờ khắc này, Tuyết Vực Đảo và Trích Tinh Lâu tổng cộng là có năm vị Kiếm Thánh, gần hai trăm vị thánh kiếm sư đang ở ngọn núi phía trước. Mục quang có vẻ như đang nghiên cứu tham sát ngọn núi trước mặt.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng vẻn vẹn chừng vài trăm kẻ dư nghiệt của Thượng Huyền Kiếm Tông đều đang bị vây bên trên đỉnh núi phát ra huyết quang nhàn nhạt này. Muốn lui cũng không thể lui. Trước mắt bọn họ sở dĩ không nôn nóng tấn công, chính là vì duyên cớ một vị Kiếm Thánh của Tuyết Vực Đảo.

Lúc trước vị Kiếm Thánh này dẫn theo hơn bốn mươi vị thánh kiếm sư xâm nhập đỉnh núi này đã kích sát không ít kiếm sư. Nhưng kết quả cuối cùng là khiến cho mọi người không ngừng liếc mắt tới.

Thực lực cường đại như thế, lại bị ba mươi sáu vị thánh kiếm sư cùng với hơn ngàn vị kiếm sư giết hết, chỉ còn một người là may mắn trốn thoát mà thôi. Nếu như không phải là bên ngoài tiếp ứng kịp thời thì e rằng người đó cũng đã bỏ mạng ngày hôm nay.

Trận pháp đáng sợ như thế lập tức thu hút sự hứng thú của hai đại thế lực. Nếu bọn họ có thể nghiên cứu ra lai lịch của trận pháp này, chẳng những có thể tăng cường cho thực lực của môn phái, mà ngày sau khi đối mặt với Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận của Hạo Thiên Kiếm Phái thì cũng không thể nghi ngờ là sẽ thoải mái hơn nhiều!

Về phần Lăng Vân sẽ tới ư?

Đã có vị Kiếm Thánh kia của Trích Tinh Lâu đem Thần khí trấn phái đối phó rồi. Hắn còn có mạng để giữ lại rồi hãy nói tiếp, sao còn có thể trợ giúp nơi này?

Chính là vì duyên cớ nghiên cứu trận pháp này nên đám người Lâm Tuyết mới còn được lưu lại đến bây giờ. Lấy sự chênh lệch giữa Kiếm Thánh và thất giai thánh kiếm sư, bọn họ nếu muốn diệt sát mấy người này thì tuyệt đối là dễ như trở bàn tay!

Kiếm Thánh của Trích Tinh Lâu nhìn thoáng qua đỉnh núi trước mặt, cau mày nói:

- Lăng Vân này đến tột cùng là có lai lịch ra sao. Chẳng những có tu vi đáng sợ, tiện tay cũng có thể truyền xuống trận pháp với bực này đáng sợ. Chỉ với mấy chục vị thánh kiếm sư đã có thể ở thế bất bại với một vị Kiếm Thánh cùng với mấy chục vị thánh kiếm sư.

- Trước kia căn bản là không có nghe về Lăng Vân này, có thể là người của ngoại giới.

- Người của ngoại giới, cư nhiên lại dám cho chủ ý tới danh ngạch tiến nhập Chí Cao Thần Giới, đúng là muốn chết.

Ngay khi bọn họ đang thương nghị thì một cổ khí thế cho dù là Bán Thần cấp bậc cường giả cũng phải ghé mắt nhìn truyền tới. Ở xa xôi phía chân trời, kiếm ý được hình thành từ một trận sát lục bạo ngược, trong nháy mắt phá toái hư không, giống như một thanh cự kiếm từ cuối chân trời bắn tới, hung hăng sáp nhập vào trong vòng chiến, trong nháy mắt đem mọi người giật mình tỉnh lại!

- Kiếm thế này...

Cùng với Lăng Vân giao thủ qua mấy lần, sắc mặt Thanh Trúc lập tức biến đổi:

- Là Lăng Vân - Thượng Huyền Kiếm Tông hộ phái trường lão Lăng Vân! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hai chữ này vừa nói ra, từ trong năm vị Kiếm Thánh lập tức phát ra một trận xôn xao nho nhỏ.

Có thể sống sót từ trong tay hai vị Bán Thần, đại danh của Lăng Vân cũng không thể nào nhỏ được.

Âm thanh xôn xao vẻn vẹn chỉ kéo dài trong chốc lát, lại bị tiếng hừ nhẹ của một vị trung niên nam tử với tu vi Kiếm Thánh đỉnh phong áp chế xuống:

- Lăng Vân sao... đúng là không biết trời cao đất rộng! Chúng ta ở đây có năm vị Kiếm Thánh cùng với gần hai trăm vị thánh kiếm sư. Đội ngũ với bực này cường đại, cho dù là đối diện với Bán Thần cũng có thể toàn thân trở lui. Huống chi hắn chỉ là một vị Kiếm Thánh đỉnh phong? Hắn không đến thì thôi, nhưng nếu đã tới...

Mọi người vừa nghe hắn nói thế, tâm tư vốn có chút loạn lập tức vững vàng trở lại.

Đúng vậy a. Bên mình cường giả như mây, hắn cũng chỉ là thế đơn lực bạc, có cái gì đáng sợ chứ. Chúng ta hôm nay cũng không ngại liên hợp đem hắn vĩnh viễn lưu lại nơi này, giải quyết cho xong cái đại họa tâm phúc này!