Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 25: Nhất giai Kiếm Sư




- Đúng vậy, La Mạn các hạ.

- Mười tám tuổi đã là Kiếm Sư...

La Mạn khép hờ đôi mắt, thần sắc đầy cảm khái:

- Mười tám tuổi đã là Kiếm Sư, Lâm Thành, nếu như ta đoán không sai, đạo sư của ngươi tối thiểu phải là cường giả cấp bậc Đại Kiếm Sư, bằng không sao lại có thể dạy dỗ ngươi trở thành Kiếm Sư trước hai mươi tuổi?

Lăng Vân trong cười một trận, hết thảy của hắn, đều là thông qua quá trình tự học, sau khi tới thế giới này rồi cũng không ngoại lệ, căn bản là chưa từng thọ giáo qua bất cứ cao thủ Kiếm Sư nào.

La Mạn Kiếm Sư hơi nhíu mày, trong miệng lầm bầm tự nói trong giây lát, ngẩng đầu lên nói:

- Lấy Tử Vân đế quốc làm trung tâm Đại Kiếm Sư của mười vương quốc, đế quốc chung quanh ta đều nhận biết, không biết đạo sư của ngươi là vị nào vậy?

- Đạo sư của ta...

Vấn đề này Lăng Vân không muốn trả lời. Hắn nhờ vào ký ức của tiền thế mà thuận lợi tu luyện đạt tới cảnh giới này, nếu như miễn cưỡng nói hắn có một vị đạo sư, thì đó cũng chính là bản thân hắn mà thôi.

Lắc lắc đầu, Lăng Vân uyển chuyển nói:

- La Mạn các hạ, đạo sư của ta là một vị Kiếm Sư ẩn thế, căn bản chưa từng đi lại ở bên ngoài, ta không muốn kẻ khác biết danh hiệu của người, vì vậy... Xin thứ lỗi ta không thể nói cho ngươi biết được.

La Mạn cười ha hả, khoát tay nói:

- Không sao cả, không sao cả!

Theo như hắn thấy, đạo sư của Lăng Vân nhất định là một vị cực kỳ lợi hại, thậm chí có thể đã đột phá lục giai, đạt tới trình độ thất giai Thánh Kiếm Sư. Đại nhân vật trình độ này đừng nói là một tam giai Kiếm Sư nho nhỏ như hắn, ngay cả những người tiến nhập vào cảnh giới cường giả Đại Kiếm Sư nếu như muốn gặp được một lần, cũng là cực kỳ gian nan.

Lăng Vân cũng không có giải thích vấn đề này, hắn nghĩ dù sao như vậy cũng là được rồi.

La Mạn Kiếm Sư cười, nhìn thoáng qua bội kiếm phía sau Lăng Vân, đưa tay chỉ vào một khối thiết thạch ngăm đen trên mép võ đài:

- Lâm Thành các hạ, chỉ cần ngươi có thể trong vòng mười giây, liên tục thi triển ba đạo đấu khí trảm, đồng thời lưu lại vết tích trên hắc thiết thạch này là được rồi.

- Đơn giản vậy sao?

- Đương nhiên, dựa theo năng lượng ba động trên người ngươi mà xem, ngươi có lẽ đạt tới thực lực của nhất giai Kiếm Sư, chỉ cần có thể chém ra ba đạo đấu khí trảm uy lực đầy đủ, liền có thể đạt được sự thừa nhận của công hội Kiếm Sư chúng ta, đạt được huy chương nhất giai Kiếm Sư.

Lăng Vân gật gật đầu, rút kiếm ra khỏi vỏ, Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí trong thể nội dung nhập vào trong kiếm, chỉ thấy trên thân kiếm quang mang rực rỡ, ba đạo kiếm khí không phân biệt trước sau mang theo tiếng xé gió sắc bén chém vào trên khối hắc thiết thạch, binh một tiếng, đá vụn liền bay, trên bề mặt liền lưu lại ba vết kiếm sâu gần nửa lóng tay.

Rút kiếm, đâm kiếm, thu kiếm, ba động tác cùng lúc như nước chảy mây trôi lưu loát không ngưng trệ chút nào.

Làm xong mọi chuyện, Lăng Vân hiên ngang làm một cử chỉ mời đến nghiệm chứng vết kiếm trên hắc thiết thạch.

Trên mặt La Mạn Kiếm Sư thoáng qua một tia kinh ngạc, sau khi nghiệm chứng qua vết kiếm trên hắc thiết thạch, nhìn về phía Lăng Vân với vẻ kinh ngạc không kềm chế ngày càng tăng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Thật ra căn cứ theo lệ thường, cửu cấp Kiếm Sĩ muốn tấn thăng lên nhất giai Kiếm Sư cũng không chỉ trong mười giây xuất ra ba đạo đấu khí trảm là có thể thông qua, mà còn cần phải kiên trì thủ trong vòng ba phút dưới tay vị tam giai Kiếm Sư là hắn mới có thể đạt được huy chương chức nghiệp Kiếm Sư. Nếu như đấu khí không đủ mạnh, lại không có kinh nghiệm chiến đấu của Kiếm Sư, thì không thể được công hội Kiếm Sư thừa nhận.

Chẳng qua khi hắn thấy tuổi của Lăng Vân như thế, tự nhiên xem hắn như loại đệ tử bị đạo sư bắt buộc tu luyện đấu khí cả ngày lẫn đêm, chưa từng có cơ hội chiến đấu với Kiếm Sư, tự nhiên trong lòng cũng có chút dễ dãi.

Nhưng đến bây giờ, tận mắt thấy lúc nãy Lăng Vân chỉ đơn giản mà xuất nhanh ra ba đạo kiếm khí, hơn nữa cường độ của mỗi đạo kiếm khí lại còn muốn hơn đấu khí trảm của Kiếm Sư thông thường, trong mắt của hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong vòng không tới hai giây, tuỳ ý kích phát ra ba đạo kiếm khí, hơn nữa cường độ của mỗi đạo tương đương với Kiếm Sư vừa mới tấn cấp toàn lực thi triển, thực lực như vậy, dường như không dưới nhị giai Kiếm Sư. Ít nhất dựa trên lực công kích mà nói, hắn đã đạt tới trình độ của nhị giai Kiếm Sư.

Thanh niên tuổi trẻ nếu như đạt được nhất giai Kiếm Sư, như vậy cũng đủ làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc, nếu là nhị giai Kiếm Sư... La Mạn Kiếm Sư lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể quy hết công lao về cho vị đạo sư thần bí của Lăng Vân. Có lẽ kiếm kỹ tất sát cường đại kia là do vị đạo sư đó đã dạy cho hắn, mới làm cho hắn chỉ trong nháy mắt mà xuất ra kiếm khí đến trình độ này.

Sau khi lộ ra chiêu thức ấy, trong lòng La Mạn Kiếm Sư đã hoàn toàn xác định thân phận Kiếm Sư của Lăng Vân.

La Mạn Kiếm Sư thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Lâm Thành các hạ, tu vi của ngươi giờ phút này đã hoàn toàn có tư cách tấn chức Kiếm Sư chính thức. Bây giờ ta lấy danh nghĩa của công hội Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc trao tặng ngươi danh hiệu nhất giai Kiếm Sư cùng huy hương, hy vọng ngươi có thể cố gắng không ngừng, tranh thủ sớm ngày đạt tới cảnh giới nhị giai.

Nói xong, hắn tiếp nhận huy chương do thiếu nữ đem lại giao tận tay Lăng Vân.

Lăng Vân tiếp nhận huy chương, đeo lên trên ngực.

Huy chương của nhất giai Kiếm Sư hoàn toàn do bạch ngân thông qua kỹ thuật thần bí mà chế tạo, người bình thường căn bản khó có thể bắt chước, trên mặt có một đạo kiếm ấn đại biểu cho cấp bậc của Lăng Vân kể từ giờ phút này- Nhất giai Kiếm Sư.

Mang trên người huy chương này, đồng nghĩa với việc chính thức tuyên bố- Lăng Vân đã tiến vào giai cấp thượng tầng ở thế giới này.

Ngập ngừng một chút, La Mạn Kiếm Sư khẽ vung tay, thiếu nữ kia hiểu ý lập tức khom lưng hành lễ lui xuống, hơn nữa lúc đi ra đóng cửa phòng lại.

Lăng Vân liếc mắt nhìn thiếu nữ đi ra không nói gì, chờ đợi La Mạn Kiếm Sư nói tiếp.

- Lâm Thành các hạ, hôm nay ngươi đã là một vị Kiếm Sư chân chính thuộc Tử Vân đế quốc, không biết ngươi có ý muốn dốc sức vì nước nhà, tiến nhập vào hoàng thất hay không?

La Mạn Kiếm Sư đột nhiên thần sắc nghiêm túc hẳn lên, giọng nói mang theo một tia chờ đợi:

- Nếu như có thể, ta hy vọng các hạ có thể gia nhập quốc gia trở thành một Kiếm Sư trong cung đình.

Lăng Vân khẽ cười một tiếng:

- La Mạn Kiếm Sư hẳn là Kiếm Sư của công hội Kiếm Sư, sao trước hết không mời ta gia nhập công hội Kiếm Sư, mà lại mời ta gia nhập hoàng thất?

Thần sắc La Mạn có chút ngưng trọng phát ra một tiếng cảm thán:

- Mặc dù ta là Kiếm Sư của công hội Kiếm Sư, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không quên, ta vẫn là con dân của Tử Vân đế quốc, từ mảnh đất này mà trưởng thành. Không có quốc gia chu cấp cho hoàn cảnh tu luyện của ta, làm sao ta có thể bình yên tu luyện đạt tới trình độ của ngày hôm nay? Ta gia nhập Kiếm Sư công hội, chẳng qua là phương pháp thích ứng tạm thời, mượn tiện nghi của công hội thu được như tài liệu và phương pháp tu luyện, hy vọng đánh sâu vào cảnh giới càng cao càng tốt. Thậm chí hy vọng có thể ở đây làm quen được thêm một ít cường giả Kiếm Sư, thuyết phục bọn họ trở thành một thành viên của Tử Vân đế quốc chúng ta.

Lăng Vân biết rằng, đây chỉ là ấn tượng cực kỳ sâu đậm về đế quốc, về vinh dự gia tộc trong ký ức của Lâm Thành, chẳng qua đối với Tử Vân đế quốc, bất luận Lâm Thành hay Lăng Vân đều không có chút lòng trung thành nào, vì vậy mười phần dứt khoát lắc đầu nói:

- Thật xin lỗi La Mạn các hạ, trước khi tu luyện đạt tới cảnh giới mà ta vừa ý, ta chưa có tính toán đảm đương bất cứ chức vụ gì.

Nếu như là những người khác, La Mạn Kiếm Sư có lẽ sẽ lại hứa hẹn một chút điểm tốt về đại nghĩa quốc gia để đả động hắn, nhưng là Lăng Vân... Căn cứ theo tư liệu loan báo về thân phận của hắn, hắn đến từ lục cấp văn minh Hải Sâm đế quốc, đệ tử thứ hệ của Lâm gia. Mặc dù bây giờ nhất mạch của bọn họ đã đến bên bờ vực sắp sửa bị đá ra khỏi gia tộc, nhưng với sự xuất hiện của một vị Kiếm Sư, địa vị của bọn họ trong gia tộc tất nhiên phải phát sinh ra biến hoá thật lớn... Hơn nữa, hắn thậm chí mơ hồ hoài nghi, vị đạo sư thần bí sau lưng Lăng Vân, không biết có phải đến từ Lâm gia của Hải Sâm đế quốc hay không đây?

Nghĩ như vậy, cuối cùng La Mạn Kiếm Sư chỉ thầm thở dài trong lòng, nói:

- Lâm Thành các hạ, ngươi đã một lòng tập trung tu luyện, chúng ta cũng không quá miễn cưỡng ngươi, chỉ hy vọng ngày sau lúc ngươi có ý muốn gia nhập một thế lực nào đó, có thể trước tiên suy nghĩ đến Tử Vân đế quốc chúng ta. Hãy yên tâm, với tu vi cùng thiên phú của Lâm Thành các hạ bây giờ, quốc vương của chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi …

Lăng Vân lễ phép gật đầu:

- Điểm này, ta sẽ suy nghĩ.

- Hiện tại Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc của chúng ta thật là quá ít, so với mấy đế quốc chung quanh, thậm chí chưa bằng một phần ba của một nước khác. Hơn nữa là một tứ cấp đế quốc, lại thiếu tứ giai Kiếm Sư tọa trấn, tuy không có mầm mống vũ lực uy hiếp, nhưng địa vị của Tử Vân đế quốc chúng ta trên trường quốc tế đã càng ngày càng thấp.".

Nói đến đây, La Mạn nhìn thoáng qua Lăng Vân, thấy hắn vẫn không tỏ vẻ gì, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ ý định:

- Lâm Thành các hạ, Tử Vân đế quốc chúng ta coi như là địa linh nhân kiệt, không biết có thể lựa chọn vài vị đệ tử hoặc người hầu trong quốc gia chúng ta hay không?

Lăng Vân vẫn một câu nói:

- Về điểm này, ta sẽ suy nghĩ.

Mắt thấy La Mạn Kiếm Sư dường như còn muốn nói thêm gì nữa, có chút không chịu được lực mời chào mạnh mẽ của hắn, Lăng Vân vội vàng chủ động nói:

- Nếu như thủ tục khảo hạch toàn bộ đã hoàn thành, ta đây trước tiên xin cáo từ.

Nói xong, lập tức rời khỏi Kiếm Sư công hội.

La Mạn Kiếm Sư nhìn theo Lăng Vân đi xa dần, đột nhiên nhớ ra tư liệu của hắn biểu hiện trên thân phận tạp, giữa trán lập tức hiện ra một tia vui mừng:

- Lâm Thành, thứ hệ của một gia tộc thuộc lục cấp văn minh Hải Sâm đế quốc. Mặc dù gia tộc này xuống dốc, nhưng nếu xuất hiện ra một vị Kiếm Sư như vậy, địa vị cũng như nước lên thì thuyền lên, sớm muộn cũng quay về Lâm gia... Nếu như không thể chào mời hắn ở lại đây, sao không thừa dịp bọn họ đang xuống dốc thì đối xử thật tốt với hắn, nói không chừng có thể dựa vào bọn họ làm trung gian, cậy nhờ vào quyền thế của lục cấp văn minh Hải Sâm đế quốc.