Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 237: Lập phái (2)




Thế lực trong Trung Ương Tinh chủ yếu phân chia làm ba loại: môn phái, dong binh đoàn, thành trì!

Nói chung cường đại nhất, chính là tổ chức kiểu môn phái!

Môn phái có chế độ tuyển chọn cực kỳ nghiêm khắc! Đại đa số nhân thủ của môn phái đều được bồi dưỡng từ nhỏ, sinh trưởng ở trong môn phái, đối với môn phái có độ trung thành thập phần cao, toàn tâm hướng về môn phái, một khi chiến sự phát sinh, cơ hồ là vinh cùng vinh, tử cùng tử với môn phái.

Dong binh đoàn thì thuộc loại lợi ích đoàn thể! Loại đoàn thể này biểu hiện ra nguyên vẹn hiện trạng của Trung Ương Tinh - hám lợi!

Tuy rằng các dong binh đoàn đều có chuẩn tắc hành xử của mình, nhưng không thể không nói, đây là một loại thế lực kỳ lạ được kết hợp bởi lợi ích, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, bọn họ gần như có thể đổi bằng sinh mệnh của hết thảy mọi thứ bên ngoài.

Về phần thành trì, thì tương tự với chính quyền của đế quốc. Bất quá cùng với chính quyền của đế quốc trên chủ tinh bất đồng, tu vi cường đại nhất của thành trì đó, tuyệt đối là thành chủ, không có tồn tại cái gì là trưởng lão hội, bên trong cả tòa thành trì, chỉ có một cái thanh âm của thành chủ! Pháp tắc hoàng quyền chí thượng, đối với loại thế lực là thành trì được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!

Sau khi xác định tổ chức cần kiến lập là môn phái, đám người Lăng Vân thương nghị một chút về danh hào của môn phái!

Mặc dù là thương nghị, bất quá khi Lăng Vân tùy ý nói ra danh hào "Thượng Huyền Kiếm Tông", mấy người lập tức đồng ý cả hai tay, không có bất kỳ dị nghị nào.

Để chuẩn bị những thứ cần thiết, mọi người lại lấy ra địa đồ, đem chỗ ở của môn phái xác lập ở một địa phương của Vụ Át Sơn Mạch. Khu vực này cũng không phải là nơi có linh khí nồng đậm nhất của Đông Phương Đại Lục, trình độ linh khí mà nói, cùng với trên chủ tinh cũng là không kém bao nhiêu, bởi vậy, nơi này cũng không phải là nơi cường giả của Đông Phương Đại Lục tụ tập.

Sau mấy ngày thẩm tra, trên một ngọn núi mọi người tìm được một viện tử thập phần u tĩnh. Chỗ viện tử này nghe nói vốn là thuộc về một môn phái bị diệt, bởi vì lúc chiến đấu ngoan cố kháng cự, cao thủ đều chết hết, bảo vật cũng bị cướp sạch, cũng đã không còn giá trị gì nhiều, chỉ dùng để bán ra.

Tại bên trong viện tử, chẳng những có không ít đồ dùng của môn phái, ngay cả nha hoàn hạ nhân cũng không thiếu. Những người này nguyên bản đều là đệ tử đã sinh hoạt trong môn phái từ nhỏ, chỉ vì môn phái bị diệt, không có nhà để về, nên phải lưu lại quét dọn đình viện, thuận tiện đảm đương những việc cần đến sai sử hạ nhân.

Phối trí đầy đủ hết như thế, đúng là quá hợp ý của đám người Lăng Vân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Sau khi xác định chỗ ở của môn phái, Lâm Tuyết liền lập tức làm đại biểu, tiến đến bái phỏng một trong những thế lực chủ tể của khu vực này - Vọng Hải Phái!

Vọng Hải Phái, một trong tam đại chủ tể giả của Vụ Át Sơn Mạch, bên trong có một vị Thái thượng trưởng lão cấp bậc Kiếm Thánh, gần trăm thánh kiếm sư cường giả, kiếm sư, đại kiếm sư cường giả lại càng vượt qua ngàn vạn.

Thực lực như thế, phóng nhãn khắp Trung Ương Tinh, đều thuộc về thế lực trung thượng lưu, lại chiếm cứ một phần ba Vụ Át Sơn Mạch, tuyệt đối là hữu danh hữu thực.

Lâm Tuyết tự mình cầu kiến chủ sự giả của Vọng Hải Phái, hơn nữa còn dâng lên ước chừng trên trăm khối thượng phẩm tinh thạch làm lễ bái kiến, đồng thời cũng nói rõ sự nguyện ý trở thành môn phái chi nhánh của Vọng Hải Phái!

Nàng với thân phận đại kiếm sư tự nhiên là vô pháp gặp mặt chưởng môn nhân của Vọng Hải Phái, một vị chấp sự chuyên môn phụ trách tiếp đãi những thứ nhỏ nhặt này cũng không khách khí tiếp nhận lễ vật của bọn họ, rồi bộc lộ ý tứ phái ra đệ tử tham gia khai phái đại điển của môn phái bọn họ, thông qua việc này truyền đạt lời chúc mừng của Vọng Hải Phái đối với thế lực chi nhánh của mình.

Vào ngày khai phái đại điển, cũng không có cảnh tượng náo nhiệt gì cả.

Toàn bộ phương viên vài chục vạn lý của Vụ Át Sơn Mạch, cơ hồ mỗi ngày đều có mấy cái tiểu hình môn phái bừng bừng hưng phấn cử hành khai phái đại điển, đồng dạng, cũng có mấy cái tiểu hình môn phái sau khi được kiến lập, vì một số nhân tố nào đó ảnh hưởng, liền bị thâu tóm vào trong những thế lực lớn hơn. Bởi vậy, không cần phải nói những môn phái ở xa, ngay cả mấy môn phái xung quanh khi nhận được thiệp mời, cũng chỉ phái tới vài người đệ tử để giữ thể diện, ý bảo rằng mình đã tới.

Hơn nữa, sở dĩ bọn họ tới hơn phân nửa là vì duyên cớ môn phái chi nhánh của Vọng Hải Phái nếu không... không có bắt chẹt, khi dễ những người ngoại lai như bọn họ một chút thì bọn họ cũng đã tạ thiên tạ địa rồi.

Vị nội môn đệ tử của Vọng Hải Phái nhìn thấy Thượng Huyền Kiếm Tông chỉ mới có sáu người, lắc lắc đầu, hảo tâm khuyến cáo một câu:

- Mấy vị các hạ, các ngươi tích tụ một ít tinh thạch cũng không dễ dàng, hà tất phải lãng phí vào việc khai sơn lập phái? Lấy thế lực của môn phái các ngươi, sợ rằng không tới một năm, tất nhiên sẽ bởi vì đủ loại nhân tố ảnh hưởng mà bị diệt, bị thâu tóm, cần gì phải khổ công khai phái thế này hả? Không bằng dứt khoát gia nhập Vọng Hải Phái chúng ta đi. Môn phái các ngươi tốt xấu gì cũng có một vị thất giai thánh kiếm sư, nếu có thể vì môn phái làm ra ít sự tình, được chưởng phái đại nhân xem trọng, đến lúc đó vô luận là đãi ngộ hay là tiền đồ, đều phải so với việc các ngươi tự mình phát triển tốt hơn nhiều.

Lâm Tuyết tạ ơn sự khuyến cáo của vị đệ tử kia, chỉ nói rằng việc khai sơn lập phái đối với đám người mình có ý nghĩa đặc thù, uyển chuyển cự tuyệt lời của hắn.

Vị nội môn đệ tử kia hiển nhiên là đã gặp qua không ít phần tử ngoan cố như vậy, sau khi khuyên một câu không có hiệu quả, chỉ khẽ lắc lắc đầu, cũng không có lãng phí thêm nước bọt, chẳng qua là nói them một câu:

- Nếu như ngày sau môn phái các ngươi thuận phong thuận thủy mà phát triển, ta tất nhiên phải chúc mừng mấy câu, bất quá nếu như bị chôn vùi bên trong sự cạnh tranh tàn khốc... Nếu không ngại cứ tìm tới Quan Cửu ta, bằng vào nhân khí của Quan Cửu ta, tin tưởng rằng sẽ không để cho chư vị thất vọng.

Cư nhiên tại khai phái đại điển nói ra bực này ngôn ngữ, trong lòng mấy người Lâm Tuyết âm thầm không vui. Bất quá sau lưng đối phương có Vọng Hải Phái chống đỡ, dù cho các nàng trong lòng không thoải mái, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà tạ ơn hảo ý của hắn.

Đợi đến giờ lành, nghi thức khai phái của Thượng Huyền Kiếm Tông được qua loa bắt đầu. Phóng nhãn khắp đại điện, bất quá chỉ có hơn mười người, bởi vì Lăng Vân đối với chuyện khai sơn lập phái cũng không quan tâm, căn bản là chưa từng trình diện, hơn mười người ở bên trong này, trừ bỏ mấy người Lâm Tuyết ra, cũng chỉ có vị Quan Cửu của Vọng Hải Các này là có ít danh vọng, những môn phái khác phái tới cũng chỉ là những đệ tử phổ thông!

Trải qua vài lễ nghi cần thiết, khai phái đại điển của Thượng Huyền Kiếm Tông rất nhanh cũng đã kết thúc, tổng thể thời gian hẳn là chưa tới một canh giờ, cơ hồ được xưng tụng là khai phái đại điển giản dị nhất của Vụ Át Sơn từ trước tới nay.

Đại điển vừa kết thúc, mấy vị khách mời bao gồm cả Vọng Hải Phái đều đứng dậy cáo từ, ngay cả ý tứ lưu lại ăn bữa cơm cũng không có. Bọn họ vội vã ly khai, cũng là hợp với tâm ý của đám người Lâm Tuyết, sau khi nói thêm vài câu tiễn đưa, liền đem bọn họ "tống xuất" khỏi đại điện.

Từ đây, Thượng Huyền Kiếm Tông nhất mạch có đủ sức ảnh hưởng đến bố cục trong tương lai của Trung Ương Tinh, dưới sự chứng kiến của vài vị kiếm sư, đại kiếm sư đã bước lên vũ đài lịch sử một cách đơn giản đến cực điểm.

...

Trong vòng nửa năm kế tiếp, Thượng Huyền Kiếm Tông cũng thập phần thái bình, vẫn chưa xuất hiện biến cố gì.

Mắt thấy thế cục đã ổn định lại, Lăng Vân lập tức tới gặp đám người Lâm Tuyết, đem hết thảy sự tình giao phó cho mấy người bọn họ, rồi chính mình trực tiếp bế quan tu luyện không gian lực lượng của Kiếm Thánh cao thủ.

Sau khi đám người Lâm Tuyết tiếp nhận Thượng Huyền Kiếm Tông, cân nhắc đến sự thưa thớt của môn phái, liền chọn ra trong đám hạ nhân hơn mười vị nam nữ trẻ tuổi, thu vào bên trong Thượng Huyền Kiếm Tông, truyền thụ tân Thượng Huyền kiếm khí, đem bọn họ trở thành đệ nhất đại đệ tử của Thượng Huyền Kiếm Tông.

Những người này nguyên bản đối với việc viện tử thay đổi chủ nhân còn lộ ra vẻ có chút kinh hồn táng đảm, không biết chưởng môn nhân tính tình như thế nào, có thể đối với bọn họ ra sao. Không nghĩ tới cuối cùng lại là loại kết quả này, chưởng môn nhân dĩ nhiên là nguyện ý thu nhận bọn họ làm đệ tử, trong lúc nhất thời đối với Thượng Huyền Kiếm Tông tất nhiên là cảm ân đái đức, tu luyện cũng là cực kỳ khắc khổ!

Bọn họ nguyên bản là đệ tử của môn phái cũ, tư chất tự nhiên sẽ không quá kém, lúc trước đã từng gặp họa diệt môn, cũng tự biết mình không có thực lực sinh tồn ở trên thế giới này, quyết chí tự cường, chỉ có gần hai năm, đúng là đều đã đột phá đến kiếm sư cảnh giới, một người trong đó, dĩ nhiên là tu luyện tới trình độ của nhị giai kiếm sư, thậm chí mơ hồ có một tia kiếm tu sơ hình!

Kết quả như thế, trực tiếp khiến cho đám người Lâm Tuyết cảm khái về vận khí có được ở Trung Ương Tinh.

Bên trong Thượng Huyền Kiếm Tông khẩn trương tu luyện, gian nan vượt qua được một đoạn sinh hoạt yên tĩnh.

Bọn họ cơ hồ vẫn phong bế viện tử, cũng không cùng với ngoại giới trao đổi, cũng không hạ sơn thu đệ tử, cư trú sâu trong núi, ẩn thế không ra. Không chỉ như vậy, bởi vì có cực ít đệ tử xuống núi đi lại, hơn nữa nghi thức khai phái lại giản dị kinh người, một ít thành trấn dưới chân núi thậm chí căn bản cũng không biết trên núi có môn phái như vậy. Ngay cả có hay không có môn phái như vậy cũng không biết, càng không có ý định lên núi bái sư học nghệ!

Không chủ động xuất môn, lại không cùng với môn phái khác nổi lên tranh chấp gì, đúng là cũng không có bất cứ xung đột nào xảy ra, dưới tình huống như vậy, suốt cả hai năm, Thượng Huyền Kiếm Tông dĩ nhiên là an bình phát triển, trực tiếp khiến cho những người đã từng nghĩ rằng Thượng Huyền Kiếm Tông sẽ không thể vượt qua được một năm được đại khai nhãn giới.

Thấy sự tồn tại của Thượng Huyền Kiếm Tông cơ hồ so với không tồn tại cũng không sai biệt lắm, đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì, các môn phái xung quanh cũng dần dần bỏ qua việc giám thị, theo thời gian trôi qua, một môn phái dần dần lu mờ trong tầm mắt của mọi người.

Trừ ra nhân viên chấp sự phụ trách thu nạp cống phẩm của Vọng Hải Phái - Hàn Trần!

Hàn Trần nếu trừ bỏ chức vị thu nạp cống phẩm ra, thực lực bản thân ở trong cùng một thế hệ đồng dạng cũng thuộc loại nhân tài kiệt xuất.

Liên tục mấy năm qua, nhìn thấy Thượng Huyền Kiếm Tông không có tiến hành bất kỳ sự phát triển nào, nhưng mỗi lần đều có thể dâng lên tinh thạch đầy đủ, nhất thời khiến cho vị nhân viên chấp sự này nảy sinh nghi ngờ về gia sản chân chính của Thượng Huyền Kiếm Tông.

Tuy rằng vẻn vẻn chỉ là nghi ngờ, bất quá các đại môn phái muốn lấy lòng Hàn Trần hắn nhiều không kể xiết, hắn chẳng qua chỉ muốn hơi tỏ vẻ một chút, muốn bắt chẹt Thượng Huyền Kiếm Tông một phen, liền có vài cái môn phái muốn cướp đoạt trước phần công lao này!

Chính là công lao!

Bắt chẹt môn phái của một vị thất giai thánh kiếm sư, đi lấy lòng Hàn Trần đại nhân, đây không phải là công lao thì là cái gì?

Đắc tội với Thượng Huyền Kiếm Tông?

Thử hỏi xem, mọi người ở đây, có thể có một người nào đem môn phái này để vào trong mắt?