Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 140: Trận thế chi uy




Thế!

Sương Vô trong nháy mắt từ trên tiểu kiếm chẳng qua chỉ dài tới một thước cảm nhận được một cỗ Kiếm thế tràn ngập hung lệ!

Cỗ Kiếm thế này mặc dù so với Thánh Kiếm Sư chân chính mà nói, vẫn còn thua kém, nhưng trong cỗ Kiếm thế này lại tràn ngập một cỗ khí tức giết chóc khiến người điên cuồng, dưới sự tăng phúc của cỗ khí tức giết chóc này, uy lực của Kiếm thế trên tiểu kiếm đột nhiên tăng lên một bậc!

- Xem ra đây chính là bài tẩy chân chính của ngươi.

Sương Vô ánh mắt lãnh ngạo nhìn tiểu kiếm:

- Ngươi bố trí một cái trận pháp như vậy, cũng là vì tế luyện thanh kiếm này sao.

Kiếm hồn, một loại vật thần kỳ căn bản chưa từng xuất hiện qua.

Lăng Vân cũng không giải thích.

- Sương Vô các hạ, ngươi đã bị thương, xin ở một bên nghỉ ngơi, người này trực tiếp giao cho chúng ta giải quyết đi!

Hơn mười vị Đại Kiếm Sư còn thừa lại thấy trận pháp dường như tạm thời bị Sương Vô phá vỡ, mọi người bị kiếm trận áp chế khiến cho tức giận tăng cao, cả bọn tới tấp quát lên.

- Cút!

Sương Vô cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lăng Vân.

- Đây là chiến đấu giữa hai người chúng ta.

Hơn ba mươi người đều không phá được trận pháp, lại bị Sương Vô một vãn bối phá vỡ. Mọi người ở trước mặt nàng cũng có chút không dám ngẩng đầu lên. Mặc dù chữ này nói ra rất bất kính nhưng mọi người cuối cùng vẫn không phản bác lại mà lui ra. Dù sao thực lực của người ta bày ra tại đây.

Lăng Vân đối với lời nói của Sương Vô cũng không có cảm giác, hắn niết động kiếm quyết. Vốn huyết sắc kiếm khí đã biến mất trên trận pháp lại lần nữa xuất hiện. Hơn nữa bắt đầu hấp thu các loại năng lượng phiêu đãng trong trận pháp dần dần làm lớn mạnh chính mình.

Nhìn Lăng Vân lại gọi về trận pháp. Nhóm Đại Kiếm Sư vốn muốn xông qua chiếm tiện nghi, cả bọn sắc mặt đều kịch biến. Trong lòng đồng thời kêu may mắn. Đã không nhịn được quát lên:

- Lăng Vân. Ngươi quá hèn hạ!

- Đúng vậy. Sương Vô các hạ vừa chiến đấu một chọi một với ngươi. Ngươi lại còn khởi động kiếm trận!? Quả thực là vô sỉ tới cực điểm! Sương Vô các hạ. Nếu Lăng Vân không thủ tín như thế. Ngươi không ngại lấy ra các loại đạo cụ do hội trường đại nhân ban cho để hắn kiến thức sự lợi hại

- Câm miệng!

Ánh mắt Sương Vô nhìn lướt qua kiếm trận này, hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ là kiếm trận, ta có thể đánh phá hắn một lần, thì có thể đánh vỡ lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba, lần thứ tư... Lần thứ một vạn!

Lăng Vân thực lực đang đứng ở thời kỳ thượng thăng, mà Sương Vô nhưng là một vị tu luyện giả đạt tới lục giai bình cảnh. Nàng vì đột phá thực lực mà chiến, còn chính mình lại là vì giải quyết phiền toái, hai người con mắt căn bản khác biệt, bản thân mình cũng không thể nói công bình, vì vậy hắn cũng không cảm thấy hắn vận dụng kiếm trận có cái gì không ổn.

Trước mắt phía ngoài còn có mười ba vị lục giai Đại Kiếm Sư cường giả mắt nhìn chằm chằm vào, nếu như hắn thật bằng bản lãnh cùng Sương Vô trước mắt đánh một trận, cho dù có thể thắng, chỉ sợ cũng thắng thảm, đến khi đó mười ba vị Đại Kiếm Sư đồng loạt xông lên, hắn cũng chưa chắc có may mắn như lúc ở Thương Mãng sơn.

- Đến đây, thi triển toàn bộ thực lực của ngươi đi.

Sương Vô nhìn chằm chằm Lăng Vân, cũng không dẫn đầu động thủ trước.

- Chỉ cần ngươi có thể phá tan cái kiếm trận này thì coi như ngươi thắng.

Vừa nói xong, Lăng Vân nhìn thoáng qua tiểu kiếm lơ lửng ở trong hư không, trong lúc nhất thời, một lần nữa ngưng tụ lên một trăm lẻ tám đạo huyết sắc kiếm khí đồng loạt từ bốn phương tám hướng bay tới, toàn bộ bắn vào bên trong tiểu kiếm, huyết quang rót vào, đem khí thế của tiểu kiếm kia thậm chí lần nữa phát sinh thay đổi.

Liền giống như một tuyệt thế cường giả vốn tu vi hao hết, những kiếm khí này rót vào tương đương với bổ sung tu vi hao tổn của vị tuyệt thế cường giả kia, bây giờ toàn bộ Kiếm hồn đều tản mát ra một loại huyết tinh, huyết tinh chi khí hội tụ hình thành cỗ huyết vụ nhàn nhạt, vô số hung linh mắt thường có thể thấy được đang ở trong huyết vụ gầm xé, rít gào, thê lương không tiếng động (chỉ nhìn thấy cảnh tượng mà không có âm thanh), cùng với thảm trạng hung linh, làm cho mọi người đều cảm thấy cả người hàn khí dâng lên tay chân lạnh như băng!

Những hung linh này, thậm chí tất cả đều là lục giai cường giả vừa mới chết đi biến thành!

Hung Sát!

Hung sát chi khí vô cùng vờn quanh Kiếm hồn!

- Tên ác ma này...

Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bị đè nén vô cùng, đang ngưng tụ trên người các Đại Kiếm Sư.

Giờ phút này, dường như tất cả mọi người quên mất nếu như không là bọn hắn muốn cướp lấy Thần khí của Lăng Vân, làm sao lại có hậu quả như bây giờ? Toàn bộ hết thảy, lại muốn trách ai được.

Trong mắt Sương Vô hiện ra một tia hưng phấn khó có thể áp chế. Bởi vì, ở trong cảm ứng của nàng, mới vừa rồi tiểu kiếm tràn ngập khí tức hung lệ, khi một trăm lẻ tám đạo huyết sắc kiếm khí hung lệ cùng hung sát kết hợp hoàn mỹ, uy thế tản phát ra lại lần nữa tăng lên. Dưới sự kết hợp của ba điều này, cho dù so với kiếm thế chân chính của Thánh Kiếm Sư cũng chỉ kém một bước! Ở dưới cỗ kiếm thế này ngay cả nàng là cường giả thuộc lục giai đỉnh phong cũng đã bị áp chế ở trình độ nhất định.

- Ha ha, Kiếm thế, một thanh kiếm, sau khi trải qua ngươi luyện chế lại có thể phóng thích ra Kiếm thế cường đại như thế! Ha ha ha ha...

Sương Vô cười lớn, trong tiếng cười thật sự tràn ngập vui sướng, vì xuất hiện một đối thủ thần kỳ mà cảm thấy hưng phấn, theo tiếng cười đột nhiên ngừng lại, trong mắt nàng chợt lóe ra một cỗ chiến ý vô cùng nóng bỏng:

- Lăng Vân, giỏi, ngươi rất giỏi, ngươi thật sự làm cho ta quá kinh ngạc.

Sau một khắc, cả người Sương Vô đã chế ngự thanh kiếm trong suốt sáng bóng như ngọc công kích như thiểm điện lại đây.

Lăng Vân ý niệm vừa động, Kiếm hồn lơ lửng trên hư không lập tức gào thét bắn ra.

Kiếm hồn vừa động, lập tức kéo theo thế trận của toàn bộ kiếm trận, trong nháy mắt huyết khí trong kiếm trận cuồn cuồn kịch liệt, đồng loạt công tới đè ép Sương Vô. Kiếm hồn mang theo lực lượng toàn trận va chạm với một kiếm của Sương Vô đâm ra. Hai thanh bảo kiếm không chút đẹp đẽ giao phong chính diện lần đầu tiên ở trong hư không!

Trải qua cường hóa, Kiếm hồn lại mang theo lực lượng của huyết trận sự cường đại so với trước kia đã không ở cùng một cấp bậc!

Hai kiếm tương giao, hàn sương kiếm khí tràn ngập khí lạnh đông triệt nội tâm và Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí bao hàm hung sát vô cùng đồng thời bộc phát, một cỗ hàn lưu như dao lấy vị trí hai kiếm giao nhau làm trung tâm tràn ra bốn phía! Trên mũi kiếm truyền đến lực phản chấn thật lớn làm cho cả người Sương Vô bạo lui!

Gần như trong nháy mắt, chín thanh huyết kiếm lơ lửng khắp chung quanh thân thể Lăng Vân đồng thời bắn ra, giống như chín phát đạn pháo bắn ra ngoài, oanh kích chuẩn xác trên thân hình Sương Vô đang lui về phía sau.

Mặc dù nàng kịp thời huy kiếm đánh văng chín đạo kiếm khí ra, nhưng trên kiếm khí mang theo lực lượng thật lớn.

Lực chồng lên cùng một chỗ, trực tiếp bắn vào trong cơ thể nàng, khiến máu tươi trong cơ thể nàng nhịn không được phun ra, cả người nặng nề quăng trên mặt đất, bùn đất bay tán loạn, trên mặt đất vẽ ra một đạo hào câu (một cái rãnh) hơn ba mươi thước!

Xem lại Lăng Vân, Kiếm hồn chấn động chẳng qua chỉ khiến tâm thần hắn rung động, chỉ chốc lát sau đã khôi phục. Toàn bộ thế trận lấy Kiếm hồn làm trung tâm, toàn bộ điều động, một kiếm tập kết lực lượng của toàn trận nương theo kiếm thế áp bách hung lệ, đánh thẳng tới Sương Vô còn không kịp thở dốc!

Trên Kiếm hồn mang theo kiếm áp khổng lồ khiến mái tóc nhiễm huyết của nàng không ngừng bay bay trước gió, kiếm phong áp bách nghẹt thở nương theo kiếm thế áp chế tràn ngập hơi thở giết chóc, làm cho nàng chỉ kịp giơ kiếm ngăn cản!

Ầm!

Kiếm nguyên bộc phát, cả người Sương Vô lần nữa bị đánh bay, phun ra ngụm lớn tiên huyết. Nàng không để ý trên người thừa nhận lực đạo to lớn, trên mặt đất mượn lực, thân hình chuyển động giống như một mảnh tàn diệp (lá rách) trong gió bị bão táp tàn phá, bị đánh thê thảm bay ra ngoài trận, mạnh mẽ đánh lên mảnh sơn thể tạo ra một lỗ thủng thật lớn, sâu không thấy đáy.

Lăng Vân cũng không tiếp tục truy kích, ngồi xếp bằng trên mặt đất, khống chế Kiếm hồn, tiếp tục hấp thu ba loại năng lượng tràn ra trong trận pháp.

Bất luận là Nghịch Thần Giả Sương Vô, hay hơn mười vị lục giai cường giả ngoài trận, chỉ cần bọn họ dám vào trận, kết cục... Đều chỉ có một!

Đó chính là…

Chết!

- Lăng Vân này… So với lúc trước... Càng mạnh hơn.

Lam Vũ cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn Lăng Vân trong trận pháp quả thực như có thần giúp, trong mắt lóe ra tia sáng sợ hãi.

Nghịch Thần Giả Sương Vô, đây chính là đường đường Địa Bảng bài danh thứ hai a, cho dù Thánh Kiếm Sư cường giả muốn chém giết, cũng tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng cường giả như thế, ở trước mắt Lăng Vân, lại tùy tiện vài kiếm liền chấn động đến miệng phun máu tươi, dễ dàng đánh bay, thực lực như vậy... sợ rằng Thánh Kiếm Sư chẳng qua cũng chỉ là như thế.

- Là cái tà trận kia...

Vân Nhu hơi nhíu mày.

Kiếm hồn mỗi một lần điều động, mỗi một lần oanh kích, đều mượn phần lớn lực lượng trong trận.

Phải biết rằng, mới vừa rồi chết ở trong trận, chừng ba mươi bảy vị lục giai cường giả, những lục giai cường giả này cả người bao hàm năng lượng tinh khí thần toàn bộ bị đại trận luyện hóa, khống chế! Mà Lăng Vân vừa ra tay, liền mượn lực lượng trận pháp, gần như tương đương với một kiếm cũng có uy lực của chính hắn và ba mươi bảy vị lục giai Đại Kiếm Sư liên hợp! Sương Vô ở trước mặt uy lực cường hãn này tự nhiên là không chịu nổi một kích bị đánh bay.

Sương Vô chính nàng khẳng định cũng minh bạch điểm này, ở lần thứ hai bị đánh bay, mới có thể cố nén thương thế, hơi điều chỉnh một chút phương hướng bị đánh bay, bắn ra ngoài trận.

Vinh Phi nhìn thoáng qua Sương Vô bắn vào trong núi không có tin tức, có chút lo lắng nhíu mày:

- Sẽ không chết chứ, nếu như chết, ta cũng không biết báo cáo nhiệm vụ với phụ hoàng đại nhân như thế nào a.

- Điện hạ, người xem...

- Đi xem một chút!

Không cần bọn họ đi xem xét, trong vách núi đã có đáp án.

Nương theo một tiếng cười có chút như thần kinh, thanh âm Sương Vô lại từ trong núi truyền ra: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Lăng Vân, ngươi cường đại, quả thực là ngoài ý liệu của ta, ha ha, giỏi, rất giỏi, phi thường giỏi. Chẳng qua, rất đáng tiếc, hôm nay ngươi sẽ chết.

Ở trong trận Lăng Vân cường đại như thế, mọi người thật sự nghĩ không rõ Sương Vô lấy đâu ra lòng tin có thể đưa hắn dồn vào chỗ chết.

Trừ phi... Vị Kiếm Thánh kia cho nàng cái đạo cụ gì uy lực thật lớn!

Chẳng qua, bằng vào sự cao ngạo của Nghịch Thần Giả Sương Vô, nàng sẽ cho phép chính mình sử dụng đạo cụ đi đánh bại một địch nhân thậm chí so với mình còn trẻ sao?

Lại Nhìn Sương Vô từ trong sơn động đi ra, từng bước từng bước đi tới Lăng Vân trong trận pháp, tất cả mọi người cảm giác được trong lòng chấn động!

Vốn bảo kiếm trong suốt sáng bóng như ngọc của nàng sớm đã bị máu tươi của bản thân nhiễm hồng, tay cầm kiếm bởi vì thừa nhận lực phản chấn kinh khủng đã chấn vỡ toàn bộ lòng bàn tay, mơ hồ có thể thấy được xương ngón tay dính đầy máu tươi trong huyết nhục. Vết thương trên người do kiếm khí nổ mạnh lưu lại, khi thừa nhận công kích của Lăng Vân đã sớm mở rộng, gần như trải rộng toàn bộ thân hình của nàng, hận không được xé rách toàn bộ thân thể...

Thấy những vết thương, ngoại trừ Lăng Vân thần sắc vẫn như thường ra, tất cả cường giả bao gồm Vân Nhu ở bên trong, toàn bộ sắc mặt tái nhợt, cho dù Lam Vũ thần kinh từ trước đến giờ cứng cỏi cũng là hít một ngụm lãnh khí! Còn như Vinh Phi, đã bị dọa đến hai chân có chút nhũn ra, vội vàng chạy đến một bên nôn mửa.

Mọi người tự vấn lòng, nếu như là bọn họ bị thương nặng như vậy còn có thể đứng lên hay không? Không, không phải đứng lên, mà có khả năng bảo trì ý thức thanh tĩnh hay không cũng là một vấn đề. Chỉ sợ chịu đả kích nghiêm trọng như thế, đã sớm thống khổ mà hôn mê rồi.

Sương Vô này, thần kinh của nàng đến tột cùng là dùng cái gì làm ra, làm sao ngoan cường như thế!?

Lăng Vân lần nữa đứng lên.

Kiếm hồn Hấp thu năng lượng lại lóe ra huyết sắc khí tức đáng sợ!

Bất luận bị thương nặng hơn, bất luận ngươi là nam hay nữ, hoặc là có thân phận gì, chỉ cần muốn đi vào trong trận, hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!

Làm một vũ giả, khi hắn chân chánh chiến đấu, thân thể của hắn đã không thuộc về mình, mà là thuộc về chiến đấu! Bất luận bị thương nghiêm trọng cỡ nào, cho dù đoạn tay đoạn chân, tứ phân ngũ liệt, chỉ cần hơi thở vẫn còn, hắn vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu!

Sợ thống khổ, căn bản là không thể nào trở thành một vũ giả chân chánh.

Sinh mệnh không dừng, chiến đấu không ngừng!

- Ha ha ha ha... Lăng Vân, ngươi sẽ chết...

Sương Vô có chút điên cuồng tiến tới từng bước, đi vào chỗ trận pháp:

- Ta đã nói qua, ngươi hôm nay sẽ chết... Ha ha, bởi vì, ta đã khám phá ra trận pháp của ngươi!