Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 139: Duy ngã kiếm đạo




Sương Vô không khỏi lắc đầu thất vọng, nét mặt cô đơn:

- Đây chính là cái gọi là đánh bại vật, chẳng lẽ thế gian này thật sự không có cao thủ sao, chẳng lẽ…

Sương Vô vẫn còn chưa hết cảm thán thì ánh mắt của Lăng Vân vốn đang bình tĩnh cuối cùng cũng nổi lên một tia rung động, mở miệng, thốt ra hai chữ!

- Tế trận!

Tế trận!?

Trận cũng đã phá, lấy cái gì tế trận!?

Trong khi những người này hoài nghi Lăng Vân rốt cục là đang làm cái quỷ gì thì cũng là lúc một trăm lẻ tám đạo huyết sắc phù văn đột nhiên từ trong trói buộc của đoạn kiếm thoát ly ra, chỉ trong nháy mắt ngưng tụ thành một đạo huyết sắc kiếm khí tán phát ra huyết quang nhè nhẹ!

Cỗ kiếm khí này, chính là ngưng tụ từ máu huyết của Lăng Vân, lấy bảo kiếm cấp truyền kỳ bên trong bao hàm Kiếm linh làm gốc, Kiếm nguyên làm cơ sở, uy lực so với bảo kiếm cấp truyền kỳ bình thường lớn hơn một phần. Chẳng qua, mọi người ở trong trận đã nếm một lần thiệt thòi cho nên đã không dám dễ dàng lấy tinh thần lực đi thăm dò, nên cũng không thể biết cường độ chân chính của đạo kiếm khí.

Đại đa số bảo kiếm, bên trong đều bao hàm Kiếm linh, bảo kiếm cấp truyền kỳ cũng giống như thế! Khác nhau duy nhất chính là Kiếm linh mạnh hay yếu mà thôi!

Mà giờ khắc này, Kiếm linh của một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ đã bị Lăng Vân thông qua huyết khế toàn bộ giam cầm, lấy Kiếm nguyên tiến hành khu sử (thúc đẩy), hình thành huyết sắc kiếm khí chưa bao giờ xuất hiện qua trên đại lục như thế!

Theo huyết sắc kiếm khí vừa xuất hiện là một vòng giảo sát mới lại được triển khai.

Vốn mấy Đại Kiếm Sư tưởng rằng những kiếm khí này vẫn có uy lực giống như bảo kiếm cấp truyền kỳ, cho nên dưới tình huống ứng phó chống cự không kịp đã bị vô số kiếm xuyên qua tim. Bị một kiếm khí đâm vào cơ thể, thân hình của bọn họ lại nổ mạnh một cách quỷ dị. Nổ thành một trận huyết vụ nồng đậm không phù hợp với lẽ thường!

Những huyết vụ này vừa xuất hiện tất cả kiếm khí giống như nghe thấy được mùi "mèo cái động dục", chợt buông tha cho định thủ của mình hung hãn đánh tới, giống như một đám ma quỷ tham lam, hấp thực huyết vụ thoát ra ngoài.

Sau khi vài cỗ huyết vụ tiêu tán đi, gần như tất cả huyết sắc trên kiếm khí, toàn bộ đều dày đặc thêm một chút, không chỉ là nồng hậu thêm một chút mà ngay cả trình độ ngưng tụ cùng với độ sắc bén của kiếm khí, toàn bộ cũng đều tăng lên một bậc, so với lúc trước đó uy lực còn vượt trội hơn một bậc!

- Đây chính là thủ đoạn mới của ngươi.

Sưng Vô khinh thường nhìn lướt qua những kiếm khí, tùy tiện chỉ bằng một ngón tay (tùy thủ nhất chỉ), trong nháy mắt điểm vỡ một đạo kiếm khí.

Tuy nhiên, đạo kiếm khí bị điểm vỡ này lại không hoàn toàn tiêu tán, chỉ là phai nhạt hơn nhiều thôi, mà những huyết khí tiêu tán kia cũng được một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, rót vào bên trong Huyết Trì.

Theo một vị Đại Kiếm Sư cường giả chết đi là một đạo kiếm khí lập tức vọt tới, nuốt chửng tinh khí thần mà Đại Kiếm sư đó sau khi chết phát ra. Sau khi cắn nuốt, nó lại hình thành… Mặc dù độ nồng đậm so ra không bằng với lúc trước, nhưng phỏng chừng chỉ cần lại hấp thu thêm mấy tên Đại Kiếm Sư nữa là có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Sương Vô rốt cục sắc mặt cũng hơi đổi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Vân dần dần hiện lên vẻ tươi cười:

- Tốt, tốt, rất tốt, cứ như vậy thì tiếp tục chơi mới có thể có chút ý tứ!

Nói xong lời này, ánh mắt của nàng lập tức khóa chặt Lăng Vân và Kiếm hồn đang lơ lửng phía trên Huyết Trì khống chế hết thảy kiếm hồn, cười lạnh một tiếng:

- Đây chính là mấu chốt của trận pháp sao, phá nó, ta cũng muốn xem xem ngươi còn có cái gì để dựa vào!

Vừa nói xong, trên tay Sương Vô lập tức xuất hiện một thanh bảo kiếm trắng noãn như ngọc, thần lai nhất chỉ, bạch quang qua khe hở, trong nháy mắt điểm tới trên Kiếm hồn, hàn sương kiếm khí bao hàm bên trong kiếm chợt bộc phát ra.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang dường như đến từ khắp trận trong sơn cốc, Chú Hồn trận pháp rung động kịch liệt, chấn động theo sự dao động của sơn cốc. Một trăm lẻ tám đạo kiếm khí mơ hồ có chút lay động, phảng phất bị một lực lượng to lớn công kích, gần như có dấu hiệu tiêu tán.

Lúc này, chỗ khắc họa với trận cơ chợt sáng chói lên, tia sáng màu huyết hồng cường thịnh vô cùng, những kiếm khí ban đầu vốn có chút bất ổn khi hồng quang chiếu xuống, nhất thời ổn định lại, hình thành vây công với hơn hai mươi vị Đại Kiếm sư cường giả còn lại.

Không chỉ có như thế, theo uy lực khởi động của trận cơ băng sương khí tràng mà Sương Vô phóng thích ra, thậm chí đang nhanh chóng tiêu tán, bị trận cơ bao hàm lực luyện hóa, luyện hóa thành tinh năng lượng tinh thuần, cung ứng cho những kiếm khí chịu trách nhiệm chiến đấu và Kiếm hồn chủ trận!

- Vật làm trận tâm đã bị công kích, đem lực trùng kích tràn ra khắp trận!? Trừ phi ta có thể kích phá cả trận pháp, nếu không, căn bản không cách nào thương hại tới trận tâm!

Sương Vô thu hồi băng sương khí tràng, thân hình nhoáng lên, lập tức chuyển dời mục tiêu công kích, giết tới Lăng Vân.

Trận pháp, dù sao cũng phải có người thao túng chứ, giết chết người bố trận, trận pháp mặc dù không phá, uy lực cũng sẽ giảm đi đáng kể.

Lăng Vân ý niệm vừa động, một trăm lẻ tám đạo kiếm khí lập tức phân ra ba mươi sáu đạo cực mạnh, lấy một đạo hợp với một đạo, mang theo tốc độ như thiểm điện hung ác đánh sâu vào trên quỹ tích mà Sương Vô công đến.

Sương Vô tùy ý vẫy tay, từng đạo kiếm khí nhất thời bị nàng nhất cử chấn vỡ! Chẳng qua, mặc dù nàng chấn vỡ toàn bộ mười đạo kiếm khí, nhưng mười đạo kế tiếp lại khiến thế tiến của nàng chậm lại, không thể không ngưng thần chống đỡ, và do đó lúc mười sáu đạo còn lại xông lên, nàng vốn khinh thường nhưng giờ thần sắc kia cũng mơ hồ biến mất, hừ nhẹ một tiếng hàn sương kiếm kỹ toàn lực triển khai!

Những lần tùy tiện công kích của kiếm khí mạnh mẽ đều đủ để làm cho lục giai cường giả liên tục lui về phía sau, nhưng ở trước mặt hàn sương kiếm kỹ của Sương Vô giống như là một loại giấy dán yếu ớt, nhất kích tức phá.

Chỉ cần những kiếm khí này va chạm cùng kiếm trong tay nàng, lập tức bị nàng đánh bật lại bằng cách dùng hàn khí mãnh liệt đông cứng lại, rồi sau đó nhất cử chấn vỡ, căn bản không có gì chống được!

- Rác rưởi, tất cả đều là rác rưởi! Lăng Vân, ngươi là phế vật, đây chính là toàn bộ uy lực kiếm trận rác rưởi của ngươi sao?

Trong lúc nói, lại có bốn đạo kiếm khí liên tục bị nàng dễ dàng đánh cho xơ xác.

Tốc độ đánh tan kiếm khí như thế này so với lục giai Đại Kiếm Sư không biết phải nhanh hơn bao nhiêu lần.

Lăng Vân nhíu mày, một tay dừng lại, lại có mười bốn đạo kiếm khí được hắn điều động lại đây gia nhập vào đội ngũ vây công Sương Vô. Đồng thời kiếm hồn đang lơ lửng phía trên Huyết Trì chợt nứt phóng ra một cỗ huyết quang mạnh kẽ, lập tức ẩn vào ba mươi sáu đạo kiếm khí.

Theo đạo huyết quang này nhập vào kiếm, não hải của Lăng Vân lập tức xuất hiện ba mươi sáu đạo tâm thần cảm ứng.

Hai tay động liên tục, vô số đạo khống chế kiếm quyết được hắn niết xuất (nặn ra), ba mươi sáu đạo kiếm khí vốn chỉ biết đấu đá lung tung đột nhiên biến đổi có công có thủ thật sự, ngay ngắn trật tự, đem hàn băng kiếm kỹ do Sương Vô thi triển ra vây lại trong trận.

Ở bên trong huyết trận này, kiếm khí căn bản không cách nào bị tiêu diệt được.

Hơn nữa theo kiếm khí hấp thu tinh khí thần của Đại Kiếm Sư tử vong càng nhiều thì bất luận là về sự kiên cố hay là tốc độ, toàn bộ đều nhận được sự cải tạo tăng lên rất nhiều, đặc biệt là kiếm khí đến gần thực chất hóa, bắt đầu sinh ra kỹ xảo tránh né phản kích Đại Kiếm Sư, dần dần tiến hóa ở phương diện hung linh.

Chiến đấu duy trì càng lâu thì Đại kiếm Sư cường giả tử vong cũng theo đó ngày càng nhiều hơn, ban đầu có tới ba mươi vị lục giai cường giả, đến giờ phút này vậy mà chỉ còn lại có mười mấy người. Càng ít đi một người thì thực lực của bọn họ lại càng yếu, mà thực lực của những kiếm khí này sau khi cắn nuốt tinh khí trở nên càng ngày càng cường đại, còn tiếp tục như vậy, mọi người tuyệt đối sẽ bị kiếm trận giảo sát sạch sẽ.

Vân Nhu nhìn thoáng qua Sương Vô một mình mạnh mẽ đấu với ba mươi sáu đạo kiếm khí, trong lòng mơ hồ có chút cảm khái.

Đồng dạng là lục giai, ở trong trận pháp này nàng không cách nào vận dụng thiên địa lực, thậm chí ngay cả lúc đối mặt với ba đạo trong đó cũng đã vô cùng miễn cưỡng rồi. Mà trên kiếm khí kia bao hàm kình lực trùng kích mỗi một lần đều làm cho nàng tâm huyết nhộn nhạo, nội phủ chấn động. Nhưng Sương Vô lại chỉ bằng vào sức một người, đối kháng hơn ba mươi đạo, hơn nữa vẫn chiếm được thượng phong tuyệt đối…

Chẳng qua lấy sức một người mà mưu đồ phá vỡ tà trận này gần như là không thể.

Vân Nhu (nguyên bản là Sương Vô) nhìn thoáng qua đám cao thủ Vân Lai đế quốc chỉ còn lại có tám người, không khỏi đau lòng một trận! Bọn họ là Vân Lai đế quốc cũng không phải là Vinh Diệu đế quốc, tổn hao lục giai cao thủ không tính là gì!

- Sương Vô các hạ, bọn ta hay là tạm thời rút lui trước, để tất cả mọi người cùng bàn bạc lại, nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì toàn quân cũng chết hết.

- Hừ!

Sương Vô cũng không quay đầu lại phun ra một chữ:

- Cút!

Vân Nhu lắc đầu, cũng không bởi vì ngữ khí của nàng mà cảm thấy tức giận, mà chỉ dẫn người của mình trực tiếp thối lui khỏi trận pháp.

Người Vân Lai đế quốc vừa lui thì áp lực lên bảy vị Đại Kiếm Sư của Vinh Diệu đế quốc nhất thời tăng rất nhiều, trong khoảnh khắc liền chết đi hai người. Vì tánh mạng của mình, những người này bất chấp mệnh lệnh của hoành tử điện hạ cả bọn cũng lui xuống.

Kiếm sư của hai đại đế quốc vừa lui, vốn Lăng Vân cảm thấy áp lực thật lớn vội vàng niết động kiếm quyết, Kiếm hồn trong trận lại bạo xạ ra một cỗ huyết quang, bao trùm lên bảy mươi hai đạo kiếm khí còn lại trong trận, bảy mươi hai đạo kiếm khí ào ào bay về phía Sương Vô, khi gần đến đích lập tức tự bạo (tự động nổ mạnh).

Kiếm khí tự bạo tản phát ra lực trùng kích rất lớn làm cho Sương Vô trong lúc nhất thời ứng phó không kịp.

Chẳng qua băng sương kiếm kỹ chẳng những có uy lực đủ công kích, mà khi tiến hành phòng ngự uy lực đồng dạng cũng kinh người.

Trong nháy mắt, một đạo băng tầng kiên cố được hình thành trước lúc uy lực của tự bạo phát tới!

Tuy nhiên, Lăng Vân hạ lệnh cho kiếm khí tự bạo căn bản không phải chỉ là hơn một đạo mà là tất cả một trăm lẻ tám đạo!

Một trăm lẻ tám đạo kiếm khí liên tiếp tự bạo, uy lực nổ mạnh của một đạo lớn hơn một đạo (uy lực nổ mạnh của đạo sau lớn hơn đạo trước), lực sát thương thật lớn trực tiếp làm cho Sương Vô ứng tiếp không xuể, mặc dù nàng lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ ra đại lượng tường băng để chặn uy lực của kiếm khí tự bạo, nhưng càng về sau, đại lượng kiếm khí cùng nhau nổ mạnh trùng kích khủng bố chồng lên cùng một chỗ, đã đem tường băng do nàng ngưng tụ toàn bộ chấn vỡ, không có tường băng phòng ngự, uy thế kiếm khí oanh kích trên người Sương Vô không có chút nào giữ lại, kình lực sắc bén mà hung ác, hầu như muốn đem thân thể nàng kéo xé thành tứ phân ngũ liệt!

Sương Vô cố nén từng đạo vết thương sâu thấy xương do kiếm khí tự bạo lưu lại trên người nàng, trong mắt hàn quang đại thịnh:

- Chỉ là kiếm khí, đã muốn đánh bại Sương Vô ta, làm sao có thể! Kiếm khí, vẻn vẹn chỉ là kiếm khí mà thôi, ở trước mặt Sương Vô ta há lại sợ hãi!

Hàn khí kịch liệt hình thành một lực trùng kích kinh khủng, khó khăn lắm mới đánh bay kiếm khí tự bạo xung quanh, Sương Vô coi thường những thương tổn trên thân thể do kiếm khí tạo thành, mặc cho kiếm khí đem thân hình nổ cho thương tích đầy mình, ngang nhiên lao ra vòng phong tỏa bạo tạc của kiếm khí, ánh mắt sắc bén giống như băng trùy, nhắm thẳng vào Lăng Vân:

- Phế vật chính là phế vật, Sương Vô ta làm sao có thể bị một tên phế vật đánh bại!

Giờ phút này cả người nàng trên dưới đều trải rộng đại lượng kiếm thương. Đại lượng máu tươi nhiễm hồng toàn bộ thân thể, mà ngay cả khuôn mặt vốn xinh đẹp là vậy cũng lưu lại vài vết thương dữ tợn kinh khủng.

Chẳng qua đối với hết thảy điều này, nàng giống như không có cảm giác, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, cười hắc hắc:

- Đây chính là toàn bộ thủ đoạn của ngươi sao? Bằng vào chút tài mọn này, muốn đánh bại Nghịch Thần Giả Sương Vô ta? Quả thực là si nhân thuyết mộng (người điên nói mộng)! Ha ha…

Lăng Vân nhìn vẻ mặt cuồng vọng của Sương Vô, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng cũng nhộn nhạo ra một tia rung động.

- Duy ngã kiếm đạo!?

Chỉ có ta, thế gian chỉ có ta!

Duy ngã chi ngoại, vân vân chúng sinh, nãi chí thần linh, giai bất nhập nhãn!

(Duy ta ở ngoài, đông đảo chúng sinh, thậm chí thần linh, đều không vào mắt!)

Đây là một loại cuồng ngạo!?

Bưởi vì loại tâm lý duy ngã này, nội tâm của nàng cuồng ngạo áp đảo trên hết thảy, ngạo, làm cho nàng vĩnh viễn không chịu thua, vĩnh viễn không nói bại, vì vậy chỉ cần trong lúc chưa trưởng thành chưa bị địch nhân giết chết, kiếm đạo của nàng chỉ biết càng đánh càng mạnh, càng mạnh càng đánh! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Tiếng cười của Sương Vô ngừng lại.

- Rất tốt, ngươi là người thứ tư nhìn thấu kiếm đạo của ta! Chẳng qua, đáng tiếc, rất đáng tiếc, bởi vì ngươi sẽ chết ngay lập tức.

- Ta sẽ không chết.

Toàn bộ những kiếm khí bạo tạc thành huyết quang, bằng vào sự thần kỳ của trận pháp, lại ngưng tụ ở bên cạnh hắn, ngưng tụ ra chín đạo huyết kiếm giống như thực chất! Đây là chín thanh huyết kiếm bao hàm trên đó huyết quang cùng năng lượng, so với bất cứ một thanh nào lúc trước cũng đều mạnh hơn mấy lần!

Không chỉ như vậy, mà ngay cả năng lượng lúc trước do trận pháp hấp thu cũng hội tụ lại đây, Kiếm hồn trưởng thành dài đến một thước cũng rời khỏi Huyết Trì lơ lửng phía trên cùng với cửu kiếm, kiếm quang nhẹ xuất, một cỗ kiếm ý vừa mới hấp thu vô số tinh khí thần trần ngập lệ sát vững vàng khóa chặt Sương Vô!