Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 136: Chú Hồn (Thượng)




Chúc mừng sinh nhật A Hận, A Nèo!

Cửu Thượng Huyền ngoại trừ chín loại kiếm kỹ và chân lý cửu cửu quy nhất, còn có ba cấm thuật. Sở dĩ gọi là cấm thuật một là bởi vì uy lực rất lớn, lớn đến mức thường nhân khó có thể hình dung, không đến lúc vạn bất đắc dĩ căn bản không cho phép sử dụng. Hai là bởi vì đối với thân thể người sử dụng tạo thành nguy hại quá lớn, bị buộc cấm sử dụng. Ba… Còn lại là khiến cho thiên nộ nhân oán, làm trời xanh bất dung!

Trong tam đại cấm thuật của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí có một loại tên là Chú Hồn huyết trận! Trận pháp này có thể khiến cho Kiếm hồn vẫn chưa thành thục trong thời gian ngắn ngủi nhanh chóng đại thành!

Nuôi nấng Kiếm hồn đơn giản là tinh khí thần, mà tinh khí thần ngoại trừ ký chủ có, người nào khác cũng có. (ai cũng có)

Nếu để cho ký chủ nuôi nấng chẳng biết cần tốn bao nhiêu thời gian, vì vậy để giúp Kiếm hồn sớm ngày đại thành Chú Hồn huyết trận ứng thế mà sinh!

Trận này lấy tinh huyết bản thân làm khế, nguyên khí làm vật dẫn, bản thể làm trận nhãn, Kiếm hồn làm trận tâm! Căn cứ tu vi khác nhau có thể tụ tập trăm kiếm, vạn kiếm, trăm vạn kiếm trợ giúp giết địch! Một khi trận pháp khởi động bất cứ sinh linh gì mất mạng trong đó đều trở thành tế phẩm! Đến lúc đó, tinh khí thần của bọn họ, trong nháy mắt sẽ bị lực lượng của trận pháp hấp thu rót vào bên trong Kiếm hồn!

Sinh linh tử vong khi còn sống càng mạnh thì tinh khí thần bao hàm cũng càng nhiều càng tinh thuần, đối với sự trưởng thành của Kiếm hồn cũng càng có lợi. Chỉ cần có đầy đủ sinh linh làm vật tế cho dù muốn trong một ngày bồi dưỡng Kiếm hồn đến cực hạn cũng không phải việc không thể thực hiện.

Chẳng qua nếu đã là cấm thuật tự nhiên có tác dụng phụ nhất định!

Chú Hồn huyết trận cũng giống như vậy.

Đúng như lúc trước ở trong Thần chi thí luyện không gian lấy huyết tế kiếm sẽ phải chịu sự cắn trả của oán linh, trận pháp này cũng có hiệu quả giống như vậy.

"Thần" nuôi nấng Kiếm hồn dù sao cũng không phải bản thể "Thần"! Căn bản không bị ý thức bản thể khống chế, vì vậy trong thời gian nhất định phải đem mặt trái tâm tình của "Thần" tiến hành phóng thích một lần! Nếu không ắt gặp cắn trả! Mỗi một lần phóng thích linh hồn đều bị như vạn ma cắn xé (thôn phệ), sống không bằng chết. Căn cứ "Thần" của tế phẩm mạnh hay yếu sự cắn xé tạo thành thương tổn cũng không giống nhau!

May mắn duy nhất chính là tạp chất của "Thần" cũng có thể tịnh hóa!

Dĩ nhiên điều này phải cần có thời gian!

Lăng Vân muốn tạm thời thu được lực lượng cường đại vượt qua nguy cơ trước mắt thì Chú Hồn huyết trận không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Điện hạ, Lăng Vân kia đã ngây người ở kia một tháng rồi. Chỉ sợ có âm mưu gì ở bên trong, chúng ta tùy tiện xông vào. Sợ…

- Ha ha ha ha, sợ cái gì sau lưng Vinh Phi ta chính là đại lục đệ nhất cường quốc- Vinh Diệu đế quốc, ai dám đối nghịch với chúng ta, đây chẳng phải là muốn chịu chết.

- Đúng vậy điện hạ, Lăng Vân kia dám một mình khiêu chiến cả Vân Lai đế quốc…

Nam tử trẻ tuổi xưng là Vinh Phi hừ nhẹ một tiếng:

- Một người khiến chiến một đế quốc? Có thể sao? Không nói hắn chỉ là ngũ giai Đại Kiếm Sư, cho dù là bát giai Thánh Kiếm Sư cũng không dám nói tiêu diệt hết một đế quốc, ta xem tiểu tử kia rõ ràng là một bên cuồng vọng.

- Hừ, ngu muội.

Trong một tiếng hừ lạnh mang theo khinh thường không một chút che dấu.

Vinh Phi nhìn cố gái lãnh nhược băng sương ở bên cạnh trong lòng thầm tức giận, nhưng đối mặt với nữ tử này cho dù là Vinh Phi cũng không dám phát tác, chỉ đành lấy tiếng phản bác nói:

- Chẳng lẽ không đúng, trước mắt Vinh Diệu đế quốc chúng ta xuất động ba mươi hai vị lục giai cao thủ, còn có ngươi là Địa bảng đệ nhị, chẳng lẽ tiểu tử này còn có đường sống!

Địa bảng đệ nhị!

Nghịch Thần Giả Sương Vô!

Nữ tử lãnh nhược băng sương này thực lực so với Huyết Kiếm A Cửu còn cao hơn một bậc chính là Nghịch Thần Giả Sương Vô!

- Ngu ngốc!

Sương Vô căn bản khinh thường với giải thích của hắn.

Lúc này cho dù Vinh Phi sợ nàng cũng không nhịn được quát lên:

- Ngươi nhớ rõ cho ta, ngươi chẳng qua là do phụ hoàng ta mới đến trợ giúp mà thôi! Ta mới là thủ lĩnh của đội ngũ, ngươi cũng không nên hiếp người quá đáng! Lời của ta có chỗ nào không đúng, ta chịu ngươi đủ rồi, hôm nay ngươi phải giải thích cho ta, nếu không ta liền cho ngươi kiến thức sự lợi hại của Vinh Diệu đế quốc ta.

Sương Vô lâm vào trầm mặc!

Vinh Phi đang muốn thừa dịp chiếm được thượng phong quát lên vài câu, thanh âm lạnh như băng lại khiến tức giận trong lòng hắn bùng lên!

- Phế vật.

Vinh Phi nổi giận gầm lên một tiếng:

- Phế vật!? Ta đường đường là hoàng tử của Vinh Diệu đế quốc ngươi lại vũ nhục ta như thế! Càn rỡ, thật sự quá càn rỡ! Người đâu, giết nàng cho ta, giết nàng!

Cuối cùng hắn cũng không mất hết lý trí, biết với tu vi ngũ giai của mình đi tới quả thực là chịu chết nên mới lệnh thuộc hạ động thủ.

Một vị cường giả lục giai Đại Kiếm Sư chịu trách nhiệm hộ vệ ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Điện hạ, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Đứng trước mặt người chính là Nghịch Thần Giả Sương Vô ngay cả thần linh cũng không để vào mắt, không nói thân phận điện hạ của người, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ nếu chọc giận nàng thì nàng cũng tuyệt đối không có nửa phần cố kỵ mà hạ sát thủ. Một khi nàng thực sự hạ sát thủ với ngài cho dù chúng ta ở đây nhiều người như vậy sợ là cũng không có ai có thể ngăn được.

Lời này của hộ vệ khiến cho Vinh Phi đang bạo nộ tỉnh táo lại, nhìn Sương Vô đang nhìn mình như nhìn một người chết, hắn không hoài nghi chút nào nếu như mình thực sự động thủ thì cô gái trước mắt có thể hạ sát thủ với hắn!

Dù sao đồn rằng sư phó nàng chính là hội trưởng của Kiếm Sư công hội, vị Kiếm Thánh liên tục giữ vị trí đại lục đệ nhất!

- Phế vật chính là phế vật.

Nói xong, Sương Vô càng khiêu khích nhìn lướt qua tất cả lục giai cường giả một lượt:

- Tất cả các ngươi đều là phế vật.

Vinh Phi nắm chặt tay! Mà ngay cả những lục giai cường giả tương đối nhỏ tuổi cũng nhịn không được sắc mặt đỏ lên, tràn ngập tức giận. Chẳng qua, cố kỵ đến thực lực gần như vô địch của vị Thánh Kiếm Sư kia và bối cảnh kinh khủng phía sau cũng không ai dám rút kiếm tiến lên.

- Hừ, những lời này chờ khi ngươi đánh bại Lăng Vân rồi hãy nói đi, đừng quên hắn chính là nhân vật đánh bại cả Huyết Kiếm A Cửu. Chớ có để đến lúc đó ngươi cũng chìm vào dòng phế vật.

- Đánh bại? Hừ, chê cười, A Cửu từ khi xuất đạo đến nay vẫn dùng một thanh kiếm bình thường kháng địch, Lăng Vân phế vật kia chẳng qua chỉ dựa vào sự sắc bén của Thần khí mà thôi. À, có lẽ không phải phế vật, không phủ nhận hắn thật có điểm bản lãnh như vậy… Nhưng nếu bọn họ đổi vũ khí cho nhau, kết cục thắng bại trong nháy mắt nghịch chuyển.

Sương Vô thương hại nhìn thoáng qua hơn ba mươi lục giai cao thủ ở đây, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng:

- Cường giả thế gian chỉ có ta mà thôi.

Ngôn ngữ cuồng vọng như thế chính là nhạo báng tất cả mọi người.

Tiếc rằng, ở đây không có người nào có thực lực và tư cách bác bỏ nhạo báng của nàng!

Có lẽ nàng nói đúng, Thánh Kiếm Sư có thể đánh bại nàng. Nhưng những Thánh Kiếm Sư trên đại lục khi ba mươi tuổi đã có ai đạt tới cảnh giới lục giai Đại Kiếm Sư!? Thế giới này có nhiều cường giả Thánh Kiếm Sư như vậy nhưng không có người nào có thành tựu như vậy trước ba mươi tuổi, cho dù là Đại lục đệ nhất cao thủ- vị Thánh Kiếm Sư hội trưởng của Kiếm Sư công hội kia cũng không có.

Có một vị Kiếm Thánh che chở ở phía trên, ít nhất khả năng nàng chết yểu là rất thấp, chỉ cần không chết yểu ngày sau nàng… Tuyệt đối có tư cách nhòm ngó vị trí trong nhóm cường giả chí cao!

Chỉ trong chốc lát đoàn người hơn ba mươi người đã đến ngoài sơn cốc.

Chẳng qua khi bọn họ đến trước khu vực này thì đã có một nhóm người đến nơi đây trước bọn họ một bước.

Vân Nhu mang theo mười tám vị cường giả lục giai của đế quốc, lúc này đang đứng trên một bình đài trong sơn cốc nhìn một mảnh sơn cốc đang được hồng quang nhàn nhạt bao phủ.

Vân Nhu thấy đội ngũ của những người này đến, mày ngài không khỏi cau lại, mặc dù có chút không muốn nhưng nàng vẫn tiến lên phía trước hướng tới Vinh Phi và Sương Vô hơi cúi người thi lễ:

- Ra mắt Vinh Phi hoàng tử điện hạ, ra mắt Sương Vô các hạ.

Hai mắt Vinh Phi chăm chú nhìn Vân Nhu chỉ trong chốc lát, cười hắc hắc gật đầu:

- Vân Nhu công chúa khách sáo rồi, ở đây cũng không cần khách sáo như vậy.