Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 122: Đấu loại kết thúc




Lúc đấu loại kết thúc. Tử vong thi đấu mới chính thức triển lộ ra răng nanh khát máu của nó.

Tất cả Đại Kiếm Sư vì những tấn thăng lệnh bài không để ý hết thảy tiến hành trở sát đối với cường giả có tấn thăng lệnh bài! Thậm chí một ít người vốn không có chút nào liên can, vì muốn cướp lấy tấn thăng lệnh bài của một cường giả, cũng tự mình tổ chức vây công người có lệnh bài, giết chết người có lệnh bài, lại tàn sát lẫn nhau cho đến khi giết không còn khí lực mới thôi.

Trên mười vạn Đại Kiếm Sư tiến vào trong tử vong thi đấu tràng cảnh, chân chính còn sống đi ra chỉ còn không đến một nửa trong số đó, hơn năm vạn vị Đại Kiếm Sư cường giả cứ như vậy vĩnh viễn trầm miên tại phiến đất đai đầy mùi máu tanh giết chóc này.

Trong số năm vạn người tử vong này, Kiếm Sư tự do vô tổ chức, vô quy luật gần như chiếm sáu phần, còn ba phần khác trong danh sách tử vong là tới từ khắp trung cấp văn minh chết dưới tay của cao cấp văn minh, mà Đại Kiếm Sư cao thủ tử vong của mười tám cao cấp văn minh thậm chí không đủ hai ngàn.

Mặc dù số lượng Kiếm Sư tự do tử vong cao như thế, mà mỗi người đó kinh nghiệm chiến đấu phổ biến phong phú hơn so được với đế quốc Kiếm Sư nhưng bởi vì bọn họ đại đa số phân tán, lọt vào liên hợp thanh trừ của mười tám đại cao cấp văn minh, cuối cùng chỉ có hơn ba trăm người thu được tấn thăng lệnh bài, mười tám đại cao cấp văn minh chiếm hơn năm trăm, mặt khác hơn hai trăm bị trung cấp văn minh thu được.

Chiến đấu sau đó càng thêm tàn khốc.

Hôi sắc chi sâm, tia sáng chợt lóe, một bóng người nhất thời xuất hiện ở trong một mảnh thảo nguyên.

Vì tránh cho tuyển thủ trong tử vong thi đấu đi ra bị chặn giết nên thần linh định ra quy tắc tự do truyền tống! Bất luận kẻ nào, đều có thể lựa chọn địa điểm truyền tống truyền đến vị trí trong phạm vi vạn dặm phụ cận thần điện.

Lăng Vân nhìn thần chi điển tịch trên tay, đem tất cả công huân hao hết, đổi lại đặc quyền không thể nào bị tập trung.

Chẳng qua, bởi vì công huân của hắn thật sự quá mức ít ỏi, cho dù đổi lại, cũng chỉ là đặc quyền cấp bậc thấp nhất, trừ làm cho lượng công huân sử dụng tiêu hao càng nhiều ra, cũng không có cái chỗ tốt thực chất nào.

- Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang... Trông coi sự tình cũng nhiều lắm.

Lăng Vân hơi im lặng, chẳng qua càng nhiều hơn lại là rung động đối với thực lực của vị thần linh này.

Phải biết rằng, cho dù là lĩnh vực của cường giả cửu giai, hắn phóng thích lĩnh vực ra tối đa cũng chỉ bao phủ phương viên trăm dặm, chiếu theo như vậy tính ra, cho dù là Kiếm Thánh, thần thức của hắn nhiều lắm cũng bao phủ vạn dặm, cách thần thức bao trùm một tinh cầu không biết kém hơn bao nhiêu vạn dặm. Cho dù là lực lượng tiên thần trong ấn tượng của Lăng Vân cũng chưa nghe nói qua ai có thể khống chế nhất cử nhất động bên trong một tinh cầu lớn như vậy.

Có lẽ, chỉ có những tồn tại chân chánh cảm nhận được đạo, cường giả có thể tiếp xúc thiên đạo pháp tắc, mới có khả năng mượn chút quy tắc chi lực, định ra quy tắc chế độ!

Lăng Vân thoáng nhìn lướt qua bốn phía của rừng cây, rất nhanh liền chú ý tới mấy nam nữ trẻ tuổi ở chỗ xa đang nhìn hắn như một loại quái vật.

Chẳng qua, những người này tu vi cao nhất cũng chỉ là bát cấp Kiếm Sĩ, hắn đã sớm không để vào mắt, trực tiếp vung tay lên, một đạo kiếm quang lập tức ngưng tụ tại trước người định rời đi.

- Là ngươi!?

Trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của một vị nữ tử.

Lăng Vân lướt nhìn nàng một cái, nữ tử này hắn cũng coi như có chút ấn tượng, dù sao Lâm Thành chết đi cũng có quan hệ trực tiếp với nàng.

Tuyết Vận có chút vui mừng nhìn Lăng Vân đột nhiên xuất hiện ở đây, bỏ mặc đồng bạn của mình bước nhanh chạy tới, cao hứng hỏi:

- Lăng Vân, thật là ngươi. Nghe nói ngươi đi tham gia tử vong thi đấu đại hội giai đoạn Đại Kiếm Sư? Thế nào, có thành công tấn cấp hay không?

Nữ nhân như vậy, thật sự quá mức nguy hiểm.

Lăng Vân xoay người!

- Ai, chờ một chút, Lăng Vân ngươi trước hết đừng trở về, Tử Vân đế đô rất nguy hiểm.

Lăng Vân "vô sở vị" (không quan trọng) gật đầu, hắn biết nguy hiểm là chỉ cái gì, người của Vạn La đế quốc hắn thật đúng là không có để vào mắt.

Tuyết Vận thấy thái độ không lạnh không nóng của Lăng Vân có chút tức giận nói:

- Ngươi làm gì? Trở về chịu chết phải không? Căn cứ tin tức ta thu được, Vạn La đế quốc lục cấp văn minh xa xôi, đã điều động vài vị lục giai Đại Kiếm Sư đại nhân đóng ở trong đế đô, nếu ngươi đi cứu bọn họ không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới.

- Ân?

Lăng Vân hơi ngừng lại:

- Cứu ai?

- Ngươi không biết?

- Ai?

Tuyết Vận thấy bộ dáng này của hắn, há miệng:

- Ta còn tưởng rằng ngươi đi cứu người nhà của ngươi!

Lăng Vân nhất thời nhíu mày, người của Vạn La đế quốc này không khỏi cũng quá hèn hạ vô sỉ.

Chẳng qua ngay sau đó, hắn cũng đã nhận ra dị thường trong tin tức kia:

- Vạn La đế quốc? Bọn họ điều động vài vị lục giai Đại Kiếm Sư?

- Một vị lục giai Đại Kiếm Sư đại nhân. Trừ vị lục giai Đại Kiếm Sư đại nhân kia ra, còn có bốn vị ngũ giai Đại Kiếm Sư.

Lúc đề cập thực lực của những người kia, lời nói của Tuyết Vận tràn ngập ngưỡng mộ và tự hào. Lục giai Đại Kiếm Sư, chỉ cần một người đi tới một tam cấp văn minh không quan trọng, đều là một kiện đại sự vinh dự cho cả đế quốc, huống chi trừ lục giai cường giả ra, còn có bốn vị ngũ giai Đại Kiếm Sư!

Có thể có lục giai Đại Kiếm Sư đến, đã chứng minh quốc gia này của ngươi ít nhất có cái gì có thể làm cho lục giai Đại Kiếm Sư để mắt, cứ như vậy, thì sẽ làm cho thân là con dân tam cấp văn minh bọn họ cảm nhận được một cỗ tự hào từ nội tâm.

- Một lục giai Đại Kiếm Sư… Bốn ngũ giai Đại Kiếm Sư…

Lăng Vân thoáng lâm vào trầm tư.

Chuyện này vừa nghĩ cũng biết trong đó chắc chắn có điều kỳ quái.

Người của Vạn La Đế Quốc cũng không phải chưa thấy được sự lợi hại của mình, nếu như người cầm quyền ở đế quốc bọn họ chỉ cần không phải mắt mờ, không thể nào lại điều động cao thủ tới trở sát mình. Ân oán cá nhân cũng tốt, hoàng thất ân oán cũng được, không thể nào liên lụy đến ân oán của đế quốc! Một khi lục giai Đại Kiếm Sư của Vạn La đế quốc toàn bộ chết ở chỗ này, lại cùng các nước lân cận xung quanh có xung đột gì tuyệt đối tương đương với gặp bất lợi.

Vì một người liền hoàn toàn không để ý tới tiền đồ đế quốc? Làm sao có thể?

Tình hình trước mắt như thế vậy cũng chỉ có hai khả năng!

Một là Hải Sâm đế quốc và Cửu U đế quốc vẫn chưa bộc lộ thực lực chân thật của mình cho Vạn La đế quốc, cho dù bộc lộ cũng có giới hạn, muốn mượn tay của mình, diệt trừ một tâm phúc đại họa này của Vạn La!

Cách giải thích thứ hai... Là hắn đã được cường giả của đại thế lực nào đó âm thầm giúp sức!

Còn như là ai giúp sức, Lăng Vân mơ hồ cũng có thể liên tưởng đến một ít.

- Trước mắt Tử Vân đế đô mặc dù mặt ngoài nhìn qua, trước sau như một, nhưng trên thực tế lại ẩn núp đại lượng thám tử Vạn La đế quốc. Một khi ngươi trở về Tử Vân đế đô, nhất định lọt vào vây công của những siêu cấp cường giả này, đến lúc đó...

- Tin tức kia ngươi làm sao biết được?

Tin tức trọng yếu như thế, Lăng Vân không tin chỉ bằng Tuyết Vận một người không quan trọng có khả năng tiếp xúc đến.

Nói đến vấn đề này, thần sắc của Tuyết Vận rõ ràng có một tơ dị thường:

- Kỳ thật ở Quang Ngọc học viện.. Ta coi như là một nửa học sinh của Lâm tiểu thư, ân, cũng vừa là thầy vừa là bạn.

Nàng Lúc trước, dù gì cũng cùng học một học viện, còn từng cự tuyệt Lăng Vân theo đuổi hơn nữa đối với hắn đánh đập tàn nhẫn, nhưng bây giờ lại thành một nửa học sinh của Lâm Tuyết, cũng khó trách giờ đây nói ra lời này nàng lại cảm giác có chút ngượng ngùng.

Chẳng qua địa vị của Lăng Vân bây giờ cao đã sớm đạt tới trình độ mà nàng ngưỡng vọng, cùng nàng so sánh căn bản là một cái trên trời một cái dưới đất, vì vậy nàng cũng có thể miễn cưỡng bình tĩnh.

- Lâm Tuyết?

- Đúng, ta cùng với Lâm Tuyết chính là hảo hữu trong khuê phòng, từng nuôi dưỡng một con tiểu mễ thú, nàng là thông qua tiểu mễ thú đem tin tức kia truyền tới.

Lăng Vân gật đầu.

Vốn là, đối với Vạn La đế quốc hắn còn không để ở trong lòng, nhưng từ sự quỷ dị trong chuyện này, lại làm cho hắn nhận ra một tia nguy cơ, nhất là cái suy đoán kia trong lòng hắn còn chưa chứng thật.

- Ngươi bây giờ có tính toán gì không, có dự định tìm hoàng đế bệ hạ thương nghị hay không? Không đúng... Hoàng đế bệ hạ đối với việc này, sợ là cũng không có biện pháp gì. Có lẽ, ngươi nên quay về gia tộc của ngươi cầu xin giúp đỡ...

Tuyết Vận còn chưa dứt lời, Lăng Vân đã trực tiếp bước lên lưu quang, phá không bay đi, trực tiếp làm cho lời nói kế tiếp của nàng mắc ở trong họng.

Nhìn lưu quang biến mất phía cuối chân trời, Tuyết Vận nhíu mày:

- Lăng Vân... Làm sao đột nhiên thay đổi, thay đổi này giống như một dạng người khác. Chẳng lẽ hắn đối với thương tổn do kiếm kỹ của ta lúc trước vẫn canh cánh trong lòng...

Lúc này, những người khác cũng đã đi tới, trong đó một vị nam tử thân mang bì giáp (giáp bằng da), nhìn qua chừng trên dưới ba mươi, vẻ mặt tang thương kinh ngạc nhìn Lăng Vân rời đi, hồi lâu có chút không kịp phản ứng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tuyết Vận nhìn hắn một chút, nhẹ thở dài nói:

- Được rồi Tạp Thụy, Lăng Vân bây giờ đã không phải là Lâm Thành mà ngươi biết, hắn không nhận ra ngươi, cũng là hết sức bình thường, ngươi hãy an tâm làm tốt bổn phận dong binh của mình, nuôi sống gia đình của mình đi. Mấy năm nay biến hóa của hắn thật sự quá lớn.

Tạp Thụy lắc đầu:

- Há chỉ là biến hóa lớn, quả thực là hoàn toàn thay một người.

Nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua Tuyết Vận:

- Kể từ khi trúng hàn băng kiếm kỹ của ngươi, cả người hắn hoàn toàn thay đổi, đặc biệt liên tưởng đến hiệu quả đông triệt linh hồn của hàn băng kiếm kỹ, ta cũng cho là hắn đã thay...

- Thay cái gì?

- Thay một linh hồn!