Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 117: Vây khốn




Tử vong thi đấu phiến thiên địa này được thần linh bảo vệ, nhất cử nhất động bên trong, cho dù là đại lục đệ nhất cường quốc- Vinh Diệu đế quốc cũng không cách nào can dự vào trong đó.

Sau khi hạ quyết định, người của Vân Lai đế quốc lập tức thông qua mệnh bài, xác định vị trí ẩn thân của Lăng Vân, tiếp đó liền huy động hết thảy nhân lực có khả năng điều động, thẳng hướng chạy tới vô danh sơn cốc.

Một trăm mười sáu Tứ giai Đại Kiếm Sư. Bởi vì duyên cớ lực chiến đấu. Một trăm mười sáu người này được mệnh lệnh lưu lại canh giữ ở ngoài cốc, nếu như lúc Lăng Vân đào tẩu, nghĩ hết mọi biện pháp tạm thời lưu hắn lại. Chỉ cần có thể kéo dài trong chốc lát, ba mươi ba vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, cùng tám vị lục giai cường giả, sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, đem hắn vĩnh viễn lưu lại trong sơn cốc.

Không gian phong tỏa?

Dưới tình huống bị tám vị Đại Kiếm Sư vây công, cho dù đối phương có Thần kỹ, Vân Ẩn cũng cho rằng căn bản không thoát được không gian phong tỏa.

Dù sao, ở đây cũng có một vị nắm giữ ngũ giai Thần kỹ, hơn nữa, dựa theo tính toán của giới chuyên gia đại lục, uy lực của ngũ giai Thần kỹ chẳng qua cũng chỉ so với lục giai Áo Nghĩa kiếm kỹ, ở đây Áo Nghĩa kiếm kỹ chính là có hơn hai người nắm giữ, hơn nữa sáu vị lục giai Đại Kiếm Sư, cho dù hắn có khả năng thông thiên triệt địa, hôm nay cũng chỉ có thúc thủ chịu trói.

Còn như ba mươi ba vị ngũ giai cường giả...

Ngũ giai cường giả ở bên ngoài chính là nhân vật đủ để một mình hùng cứ một phương. Nhưng trước uy thế của Thần kỹ, tuyệt đối không chịu nổi một kích. Sở dĩ Vân Ẩn để cho bọn họ tham dự hàng ngũ vây công Lăng Vân, trên thực tế cũng có tâm tư của mình.

Hắn muốn nhìn xem, nếu những ngũ giai cường giả này không ngừng vẫn lạc trên tay Lăng Vân, có kích thích sự tức giận của công chúa điện hạ nhà mình hay không, do đó chủ động xuất kích…

Nếu như chết vài người, có thể làm cho công chúa điện hạ vị bát giai Thánh Kiếm Sư tương lai này hoàn toàn dứt bỏ cái gọi là "Tình cảm" mà những thượng vị (người quyền cao) căn bản không cần, ở trên tâm cảnh trải qua một lần thăng hoa, tu thành "trái tim đế vương", Vân Ẩn tuyệt đối sẽ không chút do dự để cho đại đa số ngũ giai cường giả bồi táng, nếu là cần thiết, cho dù là chính hắn, cũng nguyện ý trở thành một người trong số đó.

Người do hoàng thất bồi dưỡng, cho tới bây giờ không thiếu những tử sĩ điên cuồng trung thành đến chết.

Nhiều cường giả như vậy đồng thời hành động, năng lượng ba động tràn ra khiến các nơi họ đi qua đều bị "văn phong tang đảm" (nghe thấy đã sợ mất mật), tới tấp tránh lui!

Khi gần tới sơn cốc, hơn một trăm năm mươi người đi theo đường vòng, binh phân tứ lộ, tránh cho Lăng Vân có điều phát hiện mà sớm đào tẩu. Dù sao nhiều Đại Kiếm Sư như thế cùng nhau phi hành, khiến cho năng lượng ba động thật sự quá mức kịch liệt, muốn thần không biết quỷ không hay đến gần Lăng Vân có lực cảm ứng cực kỳ nhạy bén gần như là không có khả năng.

Sau khi chia ra hành động năng lượng ba động của hơn bốn mươi người tràn ra, vẫn đủ để truyền bá đến ngoài mười dặm. Vì vậy, đội ngũ của Vân Lai đế quốc vừa mới tới gần, Lăng Vân lập tức có điều phát giác.

Bốn phương hướng, mỗi một phương hướng đều có hai vị lục giai Đại Kiếm Sư trấn thủ. Trong đó ba phương lại có hiện diện của Lam Vũ, Vân Ẩn, Vân Nhu.

- Tám vị lục giai Đại Kiếm Sư, Vân Lai đế quốc các ngươi thật đúng là coi trọng ta.

Lăng Vân nhìn lướt qua thực lực phân bố ở bốn phương hướng, lập tức nhắm vào phương hướng duy nhất không có Áo Nghĩa cường giả trấn giữ, vung tay nhất chiêu, một đạo lưu quang nhanh chóng hội tụ ở dưới chân...

Trước mắt vẫn còn chưa vây kín, Vân Ẩn thấy Lăng Vân đã tính toán tập kích, vội vàng hướng Vân Nhu có khoảng cách công kích xa nhất nói:

- Điện hạ, xin ngài xuất thủ trước, vây khốn hắn trong phút chốc, nếu không một khi hắn đấu đá bừa bãi, tất nhiên sớm dẫn phát chiến đấu, sợ là ngài cũng không có thời gian khuyên bảo hắn giao ra Thần khí và công pháp.

Vân Nhu gật đầu, mặc dù nàng biết mình làm như vậy sẽ chẳng khác nào chặt đứt đường lui của Lăng Vân. Chẳng qua trong lòng nàng rõ ràng, Lăng Vân thoát được nhất thời, trốn không thoát cả đời, chuyện này phải có một cái giải quyết.

Lưu quang hình thành, Lăng Vân cả người độn quang mà đi, tốc độ lúc này đột nhiên tăng lên tới cực hạn, cho dù là mạnh như ngũ giai cường giả, thậm chí cũng chỉ có thể mơ hồ nắm bắt được một đạo lưu quang chợt lóe ở trước mặt rồi biến mất, căn bản không cách nào đuổi kịp tốc độ phi hành của Lăng Vân.

Chẳng qua tốc độ cao của Lăng Vân chỉ duy trì trong chốc lát, không khí lúc này vốn là nguyên khí năng lượng bất chợt biến đổi, trở nên giống như một vũng bùn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ phi hành của hắn.

Kiếm Hồn trong cơ thể lóe ra tia sáng kịch liệt, kiếm nguyên của cả người trong nháy mắt được điều động toàn bộ.

- Hưu!

Kiếm quang xanh thẳm bao hàm kiếm nguyên dữ tợn, đem uy lực thuộc tính sắc bén phát huy đến cực hạn. Nguyên khí gióng như bùn lầy trong thiên địa bị tia sáng xanh thẳm này xẹt qua, tức khắc tứ phân ngũ liệt (tan rã), nguyên khí kịch liệt chấn động trực tiếp làm cho cuồng phong rất nhanh dấy lên, kéo ra tầng mây lớn khuếch tán bốn phía, giống như sóng biển liên miên không dứt cuốn tới, đem phương viên mười dặm trên bầu trời toàn bộ càn quét, lộ ra bầu trời vô cùng trong suốt.

Một kiếm liền phá!

Trong mắt Vân Ẩn tinh quang bạo xạ, ngữ khí đột nhiên không thể áp chế được kích động, mà ngay cả thân thể cũng nhịn không được run nhè nhẹ:

- Quá nhanh! Hắn một ngũ giai Đại Kiếm Sư, chỉ cần một kiếm liền phá vỡ sự trói buộc của lực lượng thiên địa! Thánh kỹ tuyệt đối không thể nào có tốc độ nhanh như vậy, Thần kỹ! Nhất định là Thần kỹ! Chỉ có Thần kỹ mới có thể dễ dàng đối kháng với Thần kỹ tính lý luận!

Bây giờ ngay cả Vân Nhu cũng bắt đầu khẳng định phỏng đoán của bọn họ. Tự hỏi lòng, nếu chính nàng rơi vào trong trói buộc của thiên địa nguyên khí, mặc dù cũng có thể phá vỡ, nhưng tuyệt đối sẽ không ung dung giống như Lăng Vân, vung kiếm lên liền phá vỡ, nàng ít nhất cũng phải ngưng tụ đầy đủ năng lượng mới có thể làm được.

Thần kỹ tính lý luận cuối cùng cũng không phải là Thần kỹ chân chính, ở trước mặt Thần kỹ chân chính, Thần kỹ tính lý luận nàng cho là kiêu ngạo chẳng qua cũng chỉ như thế!

- Khó trách ngươi lại dễ dàng buông tha Nguyên tố Tinh Linh như vậy, tạm thời không nói ngươi vốn có đầy đủ Nguyên tố Tinh Linh. Chỉ riêng giá trị của Thần kỹ, chỉ là Nguyên tố Tinh Linh đoán chừng ngươi nhìn không vừa mắt. Hơn nữa ngoại trừ Thần kỹ, ngươi còn có một thanh Thần khí!

Thực ra, Lăng Vân có thể lấy tốc độ nhanh như vậy xuất ra một kiếm uy lực cực đại, tất cả đều là công lao của Kiếm Hồn! Chẳng qua, tạm thời không nói hắn có thể giải thích hay không, cho dù giải thích đoán chừng cũng không ai tin tưởng. Lại nói, đối phương mưu đồ là công pháp của hắn, mà Kiếm Hồn đích xác là một trong những chủ sản phẩm thật ra cũng thuộc về công pháp.

Trói buộc của gió!

Trói buộc của nước!

Liên tục hai đạo năng lượng trói buộc, trực tiếp làm cho tốc độ của Lăng Vân mới vừa gia tăng lập tức bị cắt đứt, mặc dù hắn đã vung tay phách vỡ hai đạo năng lượng trói buộc, nhưng một hồi trì hoãn như vậy, tám vị lục giai cường giả với tốc độ nhanh nhất xông tới đứng ở bốn phương hướng hình thành thế bao vây.

- Lăng Vân, ngươi trước hết dừng tay.

Lăng Vân cũng không muốn dò hỏi Vân Nhu tại sao sau khi cam đoan với mình, lại dẫn người tới đối phó với mình. Không cần hỏi, cũng căn bản không cần thiết phải hỏi. Vô luận rốt cuộc có cái cớ 'quang minh chính đại ' gì hay là 'vạn bất đắc dĩ', tới cũng đã tới rồi.

Đã đến, hơn nữa còn động thủ, thì đã không cần những lời nói vô nghĩa để che dấu.

Khóe mắt dư quang đảo qua, Lăng Vân lập tức đại khái đã hiểu rõ đối với thực lực của mọi người ở đây, một kế hoạch tác chiến đã mơ hồ hình thành ở trong đầu hắn, từng bước rõ ràng.

- Lăng Vân, trên tay ngươi phải chăng có một khối ký ức thủy tinh ghi chép Lam Vũ giết chết Thần Thánh kỵ sĩ? Ngươi nên biết, khối ký ức thủy tinh này rất trọng yếu đối với chúng ta, vì nó bệ hạ ra lệnh không tiếc tất cả cũng phải bắt cho được ngươi. Chẳng qua ngươi yên tâm, chúng ta lần này cũng không có ác ý gì. Chỉ cần ngươi nguyện ý phối hợp với chúng ta một chút, giao ra thứ chúng ta cần, chúng ta tuyệt đối cam đoan ngươi bình yên vô sự rồi đi!

- Thứ các ngươi muốn?

Lăng Vân vừa đưa tay, một khối ký ức thủy tinh lập tức xuất hiện trong tay:

- Là nó sao?

Vân Nhu nhất thời gật đầu nói:

- Chính nó, Lăng Vân, ngươi trước tiên đem vật này giao cho ta. Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi giao ra thứ bệ hạ muốn, ta nhất định có thể thuyết phục bệ hạ không tìm ngươi gây bất cứ phiền toái gì nữa. Nếu như ngươi nguyện ý, ta còn có thể xin bệ hạ thăng quan tiến tước cho ngươi, hưởng thụ vinh hoa.

- Thứ bệ hạ các ngươi muốn? Trừ ký ức thủy tinh, còn có công pháp của ta, cùng với kiếm trong tay ta?

- Ta biết như vậy là khó khăn cho ngươi.

Vân Nhu vẻ mặt áy náy (mặt dày kinh):

- Thế nhưng Lăng Vân, làm như vậy thật ra là vì tốt cho ngươi. Ngươi cũng nên biết đạo lý "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội". Lấy thực lực bây giờ của ngươi, nếu tin tức ngươi mang Thần kỹ, Thần khí bị tiết lộ ra ngoài. Khẳng định sẽ dẫn tới tai họa vô cùng vô tận. Ngươi cho dù thoát được nhất thời cũng trốn không thoát cả đời, về lâu dài sớm muộn cũng rơi vào nguy hiểm.

Lăng Vân im lặng không nói gì.

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, ngay cả rất giỏi xem mặt đoán ý Vân Nhu cũng không biết hắn có phải là đang lo lắng đề nghị của mình hay không, đành phải tiếp tục khuyên nhủ:

- Lăng Vân, vì sự an toàn của chính ngươi, những thứ này ngươi không nên lưu ở trên người. Thực lực của ngươi mặc dù không kém, nhưng ở trong mắt Thánh Kiếm Sư vẫn không chịu nổi một kích. Ngay cả Thánh Kiếm Sư cũng đã như thế, càng không nói tới toàn bộ thất cấp đế quốc? Lực lượng ngươi đang thấy trước mắt, chẳng qua chỉ là một góc núi băng của Vân Lai đế quốc chúng ta, ngươi nếu một mực kháng cự, dẫn đến lửa giận của bệ hạ, đến lúc đó ngay cả ta cũng không có biện pháp giúp ngươi.

- Bảo ta giao ra binh khí, giao ra công pháp, giao ra hết thảy? Ngươi đây là đang giúp ta.

Trong lời phản vấn, tuy có cách nói châm chọc như vậy, nhưng ngữ khí của Lăng Vân vẫn bình tĩnh giống như đang nói một chuyện không chút liên can tới mình.

Nghe nói như thế, trong lòng Vân Nhu cũng có tư vị rất không phải:

- Thật xin lỗi, ta biết đây là làm khó ngươi, nhưng ta thật là vì tốt cho ngươi. Thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi...

Lăng Vân gật đầu, cắt đứt lời của nàng dò hỏi:

- Thực lực trước mắt, chẳng qua chỉ là một góc núi băng của Vân Lai đế quốc sao?

- Dĩ nhiên, Vân Lai đế quốc chúng ta là một thất cấp văn minh, lực lượng chân chính vô cùng hùng hậu, hơn xa những gì ngoại giới đồn đại.

- Xem bộ dáng này, Vân Lai đế quốc các ngươi đối với công pháp của ta thật là tình thế bắt buộc, nếu ta không giao ra công pháp, dĩ nhiên là một cái tử lộ. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Lăng Vân...

- Đã như vậy... Còn chờ gì nữa...