Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 310: Thân thế Phong Liên Tình




– Tốt! Tốt! Phong Liên Tình quả nhiên gật đầu đáp ứng, lực chú ý lập tức bị dời đi.  

Chu Hằng kỳ lạ, hắn nguyên tưởng rằng Phong Liên Tình chỉ nói hươu nói vượn, toàn bộ là để cho người chú ý, nhưng hiện tại dường như thật có chuyện này! Kỳ quái, thời điểm cô nương hoang dã này từ Đông Linh Sơn đã nói như vậy, sau cũng đã nói vài hồi, nhưng Chu Hằng cũng không để ở trong lòng một lần, chỉ coi nàng rối rít nhặng xị.  

Ai sẽ theo nàng từ Đông Linh Sơn một đường đi tới nơi này?  

Muốn nói dung mạo, Mai Di Hương thường xuyên lăn lộn ở chung với nàng khẳng định ở trên, muốn nói tính cách, tính tình nha đầu hoang dã này rước lấy họa tinh như thế cũng có người thích?  

Chu Hằng thật muốn nhìn người kia một chút, khẩu vị làm sao nặng như vậy!  

Hai người không mang mục đích du đãng ở trên đường, làm như một tên khất cái, Phong Liên Tình tự nhiên phải trung thực thực hiện sứ mệnh thần thánh, đi không bao lâu liền la hét đã đói bụng, kéo Chu Hằng vào một nhà tửu lâu.  

Nha đầu kia thực ra cũng để dành được không ít tiền, nhưng nàng lại hẹp hòi muốn chết, có cơ hội ăn chực cơm tuyệt sẽ không khách khí. Dùng lời của nàng, tiền bây giờ về sau dùng dưỡng lão!  

Chu Hằng cũng sợ nàng nói chuyện lúc trước lung tung, đành bị nha đầu kia lường gạt một trận, đợi thỏa mãn nha đầu kia ăn uống, lúc này hai người mới quay lại Thượng Thiên Võ Các.  

– Tiểu Chu Tử, bên kia! Thời điểm đi đến một nửa, Phong Liên Tình đột nhiên lôi y phục của hắn kêu lên, còn dùng ngón tay chỉ góc đường phố xa xa.  

Chu Hằng đảo ánh mắt qua, chỉ thấy một đạo nhân ảnh rụt trở về vô cùng nhanh, nhẹ nhàng phiêu dật thoáng nhìn, là một lão đầu tử 50, 60 tuổi, dáng người cực kỳ khôi ngô. Như một con gấu hình người.  

– Ngươi chờ! Chu Hằng nói với Phong Liên Tình, thân hình lược động. Lập tức đuổi theo.  

Hưu, hắn đi tới khúc quanh, chỉ thấy nam nhân khôi ngô đã chạy đến một đầu đường phố khác, hắn vội vàng đuổi theo, nhưng thời điểm vừa muốn quẹo vào, đã thấy quả đấm đánh tới, thật nhanh, vô cùng lớn, cực nặng.  

Đây thật sự đánh hắn một cái bất ngờ không kịp đề phòng, thế vọt tới trước căn bản không né được. Chỉ có thể vung quyền đón.  

Thình thịch!  

Hai nắm tay đánh trúng, Chu Hằng chỉ cảm thấy chính mình phảng phất một cái phù du, lại không biết tự lượng sức mình đi đánh đại thụ, kết quả duy nhất chính là bị va chạm cho vỡ đầu chảy máu!  

Hắn oa một chút phun ra một ngụm máu tươi, nhưng ý niệm trong đầu còn không chuyển, cổ đã bị đối phương nắm bắt, làm hắn ngay cả cơ hội trốn vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng không có.  

Đối thủ này… cũng quá mạnh mẽ đi!  

Chu Hằng hoảng sợ nhìn sang đối phương. Chỉ thấy đúng là lão nhân đầu đầy tóc đen lộn xộn, dường như một hùng sư, mà trong thân thể cao lớn cũng đang tản ra khí thế đáng sợ, dường như vua bách thú ngạo thị chúng sinh.  

– Hắc hắc hắc! Nam nhân này xách theo cổ Chu Hằng bay dựng lên, hưu hưu hưu. Mấy cái lên xuống sau đã đi tới một mảnh rừng rậm ngoài thành, hắn nhìn chằm chằm Chu Hằng, liếm liếm đầu lưỡi, dường như nhìn cũng không phải một người mà là một món ngon.  

Ánh mắt này… như thế nào cảm giác rất quen thuộc!  

– Ngươi, ngươi là phụ thân của Phong Liên Tình! Chu Hằng mạnh kêu lên, ánh mắt của đối phương dẫn dắt cho hắn cực lớn. Hơn nữa nếu như đối phương là lão tử Phong Liên Tình, như vậy nghi hoặc trước có thể nói được.  

– Di, đầu óc xú tiểu tử còn linh! Nam nhân kia tiện tay ném Chu Hằng qua một bên – Lão tử tên Hách Liên Đông, là cha nha đầu kia!.  

Tên Phong Liên Tình là chính mình đặt, lão tử của nàng không họ Phong rất bình thường, tuy nhiên cái họ Hách Liên này tại sao cổ quái như vậy, hoàn toàn không giống như là nhân tộc, ngược lại như là đám dã nhân!  

– Tham Ăn tộc nhân, cũng có thể xem như dị tộc đi!  

Chu Hằng đứng lên: – Nếu tiền bối là phụ thân của Phong cô nương, vì sao không xuất hiện?.  

Lão gia hỏa này thực lực cường đại thái quá, cho dù có cừu gia gì cũng không cần cố kỵ đi, để làm chi không nhận con gái?  

– Phi, Xú tiểu tử ngươi còn không trở thành con rể lão tử, cũng đã lề mề quản việc tư lão tử? Hách Liên Đông trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, tuy rằng tu vi hắn ít nhất là Kết Thai Cảnh, nhưng thái độ làm người lại thô bỉ vô cùng.  

Từ điểm đó mà nói, hắn và Phong Liên Tình thật sự giống, không hổ là cha con!  

Chu Hằng tối sầm sắc mặt, cưới Phong Liên Tình? Hắn không phải tự tìm tội chịu sao?  

– Xú tiểu tử, ngươi có cái biểu tình gì, con gái lão tử là thế gian trân bảo, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi? Hách Liên Đông trừng mắt, quả đấm đã vung lên.  

Chu Hằng cười cười: – Vãn bối tài sơ học thiển, hơn nữa đã có vợ, thật sự không xứng với lệnh ái!.  

Cửa hôn sự này hắn thế nào cũng phải khước từ, thật sự không thể tưởng tượng cưới được một tên ăn tạp kiêm rước lấy họa tinh sẽ làm hậu viện thành cái dạng gì!  

– Phi, chỉ cần lão tử không ngại ngươi là được!  

Hách Liên Đông gắt một cái, một bộ dáng lưu manh, thật sự không nghĩ ra người như hắn thế nào hình thành Thần chích.  

Hắn căn bản không để Chu Hằng cự tuyệt: – Tuy rằng con gái lão tử là trân bảo hi hữu nhất thiên hạ, nhưng xuất thân tiểu tử ngươi cũng không tính quá kém, miễn cưỡng xứng đôi lão tử con gái!.  

Nói tới đây, sắc mặt hắn đỏ lên, dường như có chút ngượng ngùng.  

Cái tên thô bỉ này cũng đỏ mặt?  

Chu Hằng có loại cảm giác bị hoảng sợ, hắn nghĩ nghĩ: – Tại sao tiền bối lại thất lạc với Phong cô nương?.  

Hách Liên Đông ngẩng đầu nhìn trời, hừ lạnh một tiếng: – Tự nhiên là lão tặc trời! Hắn phi vài hớp, lại nói – Lão tử nguyên bản bị cho là đồng thời thức tỉnh với con gái ngoan, nhưng lão tặc trời không ngờ chơi lão tử, để con gái lão tử tỉnh trước mười mấy 20 năm!.  

Chu Hằng nghe được có chút ảo ảo, nhưng đột nhiên phản ứng lại: – Thời Gian Nguyên Dịch! Ngươi, các ngươi cũng tới từ thời đại Vạn Cổ Đại Đế!.  

– Ngươi rối rít nhặng xị làm cái gì? Hách Liên Đông dùng thập phần ánh mắt khinh bỉ liếc Chu Hằng một cái – Con rể, làm người phải vững vàng, võ giả, phải lục dục không nhúc nhích, thất tình không sinh!.  

Một cái tên vừa mới chỉ thiên mắng địa có tư cách gì chỉ trích chính mình?  

Chu Hằng thở dài, tuyệt đối tin tưởng Phong Liên Tình đúng là người này sinh ra. Hắn nói: – Tiền bối, các ngươi đến tột cùng tại sao muốn vượt qua nhiều năm như vậy đến hiện nay. Cũng là vì tiên duyên kia sao?.  

Hách Liên Đông lắc đầu: – Sai lầm rồi. Không phải chúng ta, là ta! Khi đó nha đầu vừa mới sanh ra được, có thể có cái chủ ý gì, tự nhiên là quyết định của lão tử!.  

Đây coi là trả lời gì? Chu Hằng có loại cảm giác phát điên, nếu không phải thực lực kém quá lớn, hắn thật muốn đánh đối phương một trận.  

– Cho dù không vì tiên duyên, cũng nhất thiết phải đọ sức đánh một trận! Hách Liên Đông lộ ra một chút vẻ tiêu điều – Khi đó đã xảy ra mấy trận đại chiến dao động toàn bộ Huyền Càn Tinh. Vô số linh khí thiên địa bị tiêu hao, hoàn cảnh không thích hợp võ giả tu luyện nữa!.  

– Trình độ linh khí lúc đó, chỉ có thể để võ giả đạt tới Khai Thiên Cảnh, võ giả Sơn Hà Cảnh trở lên đều gặp phải tuyệt cảnh tu vi lui chuyển, nếu muốn duy trì cảnh giới nhất định phải tiêu hao linh thạch!.  

– Tiêu hao như vậy, Huyền Càn Tinh căn bản không chống đỡ nổi!.  

– Vì thế, rất nhiều thế lực lớn lựa chọn phong ấn hậu nhân ưu tú với Thời Gian Nguyên Dịch. Đợi thời điểm linh khí thiên địa khôi phục lại ra!.  

Chu Hằng dâng lên sóng to gió lớn trong lòng: – Tiền bối biết đại chiến kia đến tột cùng là như thế nào? Có thể ảnh hưởng linh khí tinh cầu, vậy nó sẽ kinh khủng bực nào?  

– Tự nhiên là cấp Hóa Thần Cảnh chiến đấu, nghe nói Vạn Cổ Đại Đế đều tự mình tham chiến! Hách Liên Đông lộ ra một chút vẻ hiếu chiến, dường như nên muốn nghịch chuyển thời gian, đi quan khán, thậm chí tham dự đại chiến.  

– Tiền bối. Cái gọi là tiên duyên đến tột cùng là cái gì? Chu Hằng không kìm nổi tò mò.  

– Lão tử cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên nghe nói năm đó mấy vị Hóa Thần Cảnh Thiên Tôn, Đại Đế chính là vì tiên duyên kia bạo phát đại chiến, kết quả là ai cũng không chiếm được ưu đãi, ngược lại làm cho Huyền Càn Tinh trở nên thiên thương trăm lỗ, thiếu chút nữa hỏng mất! Hách Liên Đông đánh một quyền hư không. Tức giận bừng bừng phấn chấn, phía sau có một đạo Thần chích kim cương trợn mắt hiện lên.  

Đây mới thực là Thần chích. Vô cùng ngưng thật, xa xa không phải loại gà mờ Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, Tang Thanh Sơn có thể sánh bằng.  

– Tiền bối, ngươi là Kết Thai Cảnh hay là Thần Anh Cảnh? Chu Hằng có chút bát quái hỏi.  

Thình thịch!  

Hách Liên Đông lập tức chém ra một quyền, đập Chu Hằng nằm trên đất:  

– Lão tử anh dũng vô song, chính là loại con rệp nhỏ Kết Thai Cảnh sao? Nếu không phải ngươi là con rể lão tử, dù ngươi có mười đầu đều bị lão tử đập nát!.  

Tính tình thật nóng nảy!  

Chu Hằng khoanh chân ngồi trên mặt đất: – Tiền bối nếu là Thần Anh Cảnh, thiên hạ vô địch, vì sao không muốn gặp lại Phong cô nương? Hắn chỉ hy vọng nha đầu hoang dã kia ôm đùi lão tử nàng, về sau đừng gài bẫy mình làm cơm phiếu nữa.  

– Lão tử quả thật thiên hạ vô địch! Hách Liên Đông không khách khí chút nào thu nhận Chu Hằng nịnh bợ, nhưng lập tức lại nói  

– Tiên duyên hiện, đến lúc đó không biết có bao nhiêu lão già chạy ra, tuy rằng lão tử không sợ, nhưng cũng không có công phu phân tâm chiếu cố nha đầu kia!.  

– Cho nên, lão tử giao phó con gái cho ngươi!.  

– Xú tiểu tử, ngươi chiếu cố cho lão tử thật tốt nàng, không thể để cho nàng bị ủy khuất mảy may! Đợi lão tử đại phát thần uy giành lại tiên duyên, tự nhiên có một phần của ngươi, mọi người cùng nhau thăng tiên!.  

Chu Hằng đần mặt, cục khoác lác trơ tráo chẳng những không bỏ rơi, ngược lại còn cầm lên Thượng Phương Bảo Kiếm!  

– Lão tử kêu ngươi đến chính là vì phân phó ngươi những lời này, ngươi tự giải quyết cho tốt!  

Hách Liên Đông vỗ vỗ vai Chu Hằng – Tuy rằng bộ dạng ngươi gầy yếu, nhưng xem ở huyết mạch tử diễm thiên long, lão tử cũng sẽ không ghét bỏ con rể ngươi!.  

– Tuy nhiên, nhớ kỹ lời của lão tử, ánh mắt lão tử thủy chung nhìn chằm chằm ngươi, ngàn vạn không nên bạc đãi con gái lão tử!.  

– Còn có một điểm, con rể ngươi rất nhân từ nương tay, mấy tên nhìn thấy Mao gia tiểu bối cùng ngươi chiến một trận bị lão tử làm thịt toàn bộ, ngươi tạm thời không cần lo lắng bên Mao gia!.  

– Lão tử đi thôi!.  

Thân hình hắn bắn ra, hưu, thẳng phá trời cao mà đi, cường giả Thần Anh Cảnh cường đại cỡ nào, thanh âm chưa mất, thân ảnh của hắn đã xuất hiện phía chân trời.  

Lại là Tử Diễm Thiên Long!  

Con bà nó, nhiều người như vậy đều biết huyết mạch tử diễm thiên long, nhưng hắn làm người thừa kế lại hai mắt sờ soạng, hơn nữa cũng không cho hắn cơ hội hỏi, đây là chuyện gì a!  

Còn nữa, trách không được Mao Vũ Hằng đã chết nhiều ngày như vậy nhưng không ai tìm hắn tính toán, nguyên lai đều bị Hách Liên Đông diệt khẩu!  

Chu Hằng lắc lắc đầu, cất bước quay về Thượng Thiên Võ Các.  

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, hắn luôn cảm thấy có ánh mắt từ một nơi bí mật gần đó nhìn mình chằm chằm, khiến hắn không được tự nhiên.  

Cái lão nhìn trộm cuồng kia!