Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 270: Sĩ cách ba ngày




– Đúng vậy, chúng ta là Độc Huyết Tông! Lão già áo tím đối diện cũng không phủ nhân, nói: Các hạ, coi như chúng ta nhìn nhầm! Nhưng mà, ngươi lấy Âm Minh Thảo cũng không dùng được, chúng ta sẵn sàng trả giá cao mua lại, thế nào?  

Võ giả là ngạo mạn nhất, rất coi trọng cấp bậc địa vị, nhưng đồng thời cũng rất hiện thực.  

Chiến lực của Chu Hằng đáng sợ như thế, dù cho mọi người cũng không dốc toàn lực, nhưng đủ để giành được bốn lão tổ Sơn Hà Cảnh Độc Huyết Tông coi trọng.  

Chu Hằng lại không để ý tới, chỉ là nhìn Nghiêm Ứng Long, nói: Qua đây!  

Thái độ ngạo mạn như thế tự nhiên làm bốn lão tổ Sơn Hà Cảnh Độc Huyết Tông biến sắc, nói thế nào bọn họ cũng có bốn người, hơn nữa Chu Hằng cũng chỉ là Sơn Hà Cảnh mà thôi, dựa vào cái gì lớn lối như thế?  

– Các hạ, đừng làm quá đáng!  

– Chu Hằng chịu bỏ ra 2 vạn linh thạch trung phẩm, thành ý quá đủ rồi, Âm Minh Thảo này đem ra bán đấu giá, cùng lắm chỉ là con số náy  

– Làm người chừa một đường, ngày sau gặp nhau dễ nói chuyện!  

– Thêm một bạn là thêm một đường, các hạ hãy nghĩ lại!  

Bốn người dồn dập nói, trong giọng đã mang theo bất mãn rất lớn.  

Chu Hằng cười lạnh, nói: Các ngươi đang muốn vội chịu chết?  

– Hừ! Tuy rằng chiến lực của các hạ rất mạnh, nhưng cũng chỉ là Sơn Hà Cảnh! Lão già áo tím âm trầm nói: Lần này Độc Huyết Tông ta có đại năng Linh Hải Cảnh tự mình giá lâm, ngươi căn bản không đỡ được một đòn!  

– Lấy cái này ra hù dọa ta? Chu Hằng vươn một tay chụp lấy Nghiêm Ứng Long.  

– To gan!  

Bốn cường giả Sơn Hà Cảnh Độc Huyết Tông đồng thời tức giận hừ một tiếng, vung tay chưởng về phía Chu Hằng. Lúc này bọn họ biết thực lực của Chu Hằng rất mạnh, tự nhiên đối phó toàn lực, tuy rằng còn không đến mức phát động tuyệt chiêu áp rương, nhưng cũng đều vận dụng võ kỹ.  

Từng dòng khí âm độc tuôn ra, hóa thành các loại vật độc như cóc, rắn, bò cạp… ồ ạt lao về phía Chu Hằng!  

Giết hắn! Giết!  

Nghiêm Ứng Long hét lớn trong lòng, từ nhỏ đến lớn hắn cũng chỉ bị Chu Hằng chơi một vố, bị một tên tiểu tử hại phải xa xứ, tự nhiên trong lòng vô cùng căm hận, vô số lần nằm mơ cũng muốn hành hạ Chu Hằng đến chết!  

Nhưng không ngờ tới thật sự gặp được ở ngoài, tên này biến hóa nhanh chóng, đã có được năng lực chống lại Sơn Hà Cảnh!  

Sao lại thế này! Vì cái gì!  

Nhất định là dính may mắn từ An gia! Nhất định! An Nhược Trần khẳng định cho Chu Hằng vô số bảo vật, mới giúp Chu Hằng chế tạo ra tu vi như thế!  

Đáng ghét, đáng ra hết thảy đều là của hắn!  

Nghiêm Ứng Long tràn đầy hâm mộ ghen tị hận trong lòng, cũng không nghĩ ra An Nhược Trần Khai Thiên Cảnh làm sao có thể bồi dưỡng được võ giả Sơn Hà Cảnh. Hắn hiện tại mắt đều đỏ, đâu còn hoài nghi ý nghĩ chính mình không hợp lý.  

Di. Như thế nào Chu Hằng không mời chào, bàn tay to còn nắm về phía chính mình?  

Nghiêm Ứng Long ngốc, Chu Hằng đang muốn chết sao? Bị bốn đại cường giả Sơn Hà Cảnh vây công, không ngờ không tiếc Lưỡng bại câu thương để đánh hạ hắn, đến tột cùng hận chính mình đến mức nào?  

Nhưng tên này có lý do gì thống hận chính mình, nên hận là hắn mới đúng!  

Tránh mau!  

Tuy rằng Nghiêm Ứng Long hận không thể bầm thây Chu Hằng vạn đoạn. Nhưng không nghĩ đồng quy vu tận với đối phương, vội vàng bắn người lên né qua một bên. Nhưng tốc độ của hắn lại có thể so sánh cùng Chu Hằng, cái ý niệm này vừa mới hiện lên, hắn đã bị bàn tay linh lực của Chu Hằng bắt lấy.  

– Tiểu tử, ngươi không coi ai ra gì!.  

– Chính mình muốn chết!.  

– Tự làm bậy không thể sống!.  

– Chết đi!.  

Bốn cường giả Sơn Hà Cảnh Độc Huyết Tông ai cũng mừng rỡ, bây giờ Chu Hằng coi như là mở rộng cửa mặc cho bọn hắn oanh kích!  

Giết!  

Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!  

Chu Hằng đột nhiên ngưng tay trái, huy động 4 quyền liên tục, nhanh như lưu quang thạch hỏa, nhao nhao trúng ngực bốn người kia.  

Tại sao có tốc độ nhanh như vậy!  

Phốc!  

Bốn người kia đều phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thân hình giống như như diều đứt dây bay ra ngoài, trong lòng của mỗi người đều hoang mang! Mọi người đều là Sơn Hà Cảnh, dựa vào cái gì động tác của ngươi có thể nhanh như vậy?  

Nghiêm Ứng Long chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, toàn thân không nhịn được run rẩy. Dừng ở trong tay một cái hung thần như vậy, hắn chết chắc!  

– Các hạ, ngươi đến tột cùng là ai? Lão già áo xanh bò dậy, khóe môi nhếch lên một vết máu, hắn hung tợn nhìn Chu Hằng.  

Không địch lại Linh Hải Cảnh thì quên đi. Lại bị Sơn Hà Cảnh đánh bại thảm như thế!  

Ánh mắt Chu Hằng lành lạnh, nói: – Hiện tại các ngươi mới biết cố kỵ?.  

– Ứng Long, người này là ai! Lão nhân áo tím hỏi Nghiêm Ứng Long. Dù sao cũng phải biết người này là ai, ngày sau mới có thể tìm được người báo thù! Mặt mũi của Độc Huyết Tông há dễ tước đi như vậy!  

– Chu, Chu Hằng! Nghiêm Ứng Long run giọng nói, ý sợ hãi mãnh liệt bao phủ ở trong đầu hắn.  

– Cái gì, Chu Hằng!.  

[CHARGE=3]  

Bốn cường giả Sơn Hà Cảnh Độc Huyết Tông đồng thời cả kinh kêu lên, tuy rằng Độc Huyết Tông cũng không thiết lập tại đế đô, nhưng cũng không trở ngại bọn họ biết thanh danh Chu Hằng, gần đây cái tên này thật sự rất vang dội.  

Trận chiến Tranh Thiên Đại Tái cuối cùng, tộc nhân Ứng gia Sơn Hà tam trọng thiên đều thiếu chút nữa chết tươi, mà cho dù Ứng Thừa Ân ra tay cũng không đánh hạ hắn, chỉ hai điểm này cũng đủ để cho hắn nổi danh khắp thiên hạ!  

Đối với Chu Hằng, Độc Huyết Tông cũng không xa lạ!  

Bọn họ có một Thượng Quan Kỳ đủ thiên phú chết ở trong tay Chu Hằng, mà Tả Hồng Trần sư phụ Thượng Quan Kỳ cũng bị An Nhược Trần bắt giữ rồi bị Chu Hằng một kiếm giết chết, thù này cũng không nhỏ!  

Nhưng mà, không chờ bọn hắn làm ra phản ứng, danh tiếng Chu Hằng càng ngày càng lớn, thực lực cũng cuồng phong, khiến cho bọn họ phải không ngừng thay đổi phái ra sát thủ, miễn cho không giết thành công ngược lại chết ở trong tay Chu Hằng.  

Thẳng đến tuôn ra quan hệ Chu Hằng với Triệu gia, Độc Huyết Tông lập tức quyết định buông đoạn ân oán này, bởi vì bọn họ căn bản không thể trêu vào Triệu Đoạt Thiên!  

Không nghĩ tới bọn họ lựa chọn nén giận, hiện tại lại không ngờ đụng phải Chu Hằng!  

– Chúng ta nhận thức gặp hạn! Lão già áo xanh hận hận nói, thực lực liều mạng không bằng Chu Hằng, hậu trường cũng không sánh bằng, không nhận thua còn có thể thế nào? Hắn phất phất tay, nói: – Đi!.  

– Lão tổ, cứu ta! Cứu ta! Nghiêm Ứng Long hét lớn.  

Hắn thật sự sợ, nếu có bốn vị lão tổ ở đây, Chu Hằng có thể còn không dám xuống tay, nhưng bây giờ ngay cả bốn vị lão tổ đều bỏ đi, hắn không phải chết chắc? Hắn không muốn chết a!  

Tuy bốn lão nhân Sơn Hà Cảnh Độc Huyết Tông vờ như không nghe thấy, nhưng nét mặt già nua đều nóng hừng hực, vô cùng nhục nhã a!  

– Ai nói các ngươi có thể đi? Chu Hằng vừa động tâm niệm. Phát động Vực chi đạo, hưu hưu hưu, vô số đạo băng nhận xẹt qua, làm cho sáu người Độc Huyết Tông chỉ có thể không ngừng rút lui – Trên đời không có chuyện dễ dầng như vậy, các ngươi muốn trêu chọc thì trêu chọc, trêu chọc không được phủi mông một cái chạy lấy người!.  

– Ngươi, ngươi muốn thế nào? Lão già áo xanh giận dữ nói.  

– Trên hoàng tuyền lộ rất tịch mịch, các ngươi cùng lên đường đi! Chu Hằng lành lạnh nói.  

– Ngươi thật quá mức! Sáu người Độc Huyết Tông đồng thời quát, tuy rằng phía trước Chu Hằng cũng đã nói. Nhưng bọn hắn đều nghĩ cũng chỉ là nói mà thôi, mở miệng chém gió.  

– Phải không? Chu Hằng cười lạnh, nếu thực lực hắn và Ứng Mộng Phạm kém một chút, những người Độc Huyết Tông nói vậy không có nửa câu vô nghĩa sẽ giết bọn họ! Ứng Mộng Phạm sẽ không chết, nhưng vận mệnh của hắn tuyệt đối so với chết còn đáng sợ hơn.  

Chu Hằng rung tay phải lên. Hắc kiếm đã cầm ở trong tay, con đường tu luyện của hắn vốn chính là tàn sát chi đạo.  

Giết!  

– Phân nhau đi! Bốn đại cường giả Sơn Hà Cảnh Độc Huyết Tông đồng thời kêu lên.  

– Một tên cũng đừng nghĩ rời khỏi! Chu Hằng sát khí lẫm lẫm nói, tâm niệm chuyển động, phát động Vực chi đạo, tạo thành 6 cái lồng giam phân biệt giam cầm sáu người.  

– Này này này này này, đây là Vực!.  

Bốn đại cường giả Sơn Hà Cảnh đồng thời cả kinh kêu lên, tròng mắt đều trừng mắt nhìn đi ra!  

Vực là cái gì? Võ kỹ cao nhất thăng hoa, một niệm động, công kích tới, quả thực chính là thần minh bình thường! Chỉ có nắm giữ Vực chi đạo mới có thể tiến vào Kết Thai Cảnh. Đây là chân lý từ xưa đến nay không thay đổi!  

Ở Sơn Hà Cảnh nắm giữ Vực, tiểu tử này là quái thai như thế nào a!  

– Tha mạng!.  

– Ta cho ngươi tất cả tích tụ!.  

– Không nên!.  

Bọn họ nhao nhao cả kinh kêu lên, nhưng Chu Hằng lại không nghe thấy, tay nâng kiếm rơi, từng đầu người bay lên, từng đạo máu tươi phóng lên cao, ba ba ba. 6 thi thể không đầu nhao nhao ngã xuống.  

Quỷ dị là có bốn đạo quang ảnh màu đen lại quấn quanh đến phía sau Chu Hằng, dường như ma trơi.  

Nghiêm Ứng Long sợ vỡ mật, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt. Giữa hai chân ấm nóng, không cách nào khống chế.  

Chu Hằng nhướng mày, tay phải đẩy, thân thể Nghiêm Ứng Long liền bay ra ngoài.  

Trong nháy mắt, Nghiêm Ứng Long đột nhiên tỉnh hồn lại, hắn biết Chu Hằng tuyệt sẽ không bỏ qua chính mình, quát lên: – Chu Hằng, ngươi trong Quỷ Ảnh Triền Thân, Độc Huyết Tông lão tổ chắc chắn chém thủ cấp ngươi! Ngươi tuyệt đối trốn không thoát!.  

4 đạo bóng đen gọi là Quỷ Ảnh Triền Thân?  

Chu Hằng không để ở trong lòng chút nào, hắn bây giờ đánh không lại Linh Hải Cảnh, nhưng chỉ cần không phải yêu nghiệt như Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, muốn chạy trốn lại dễ dàng, không cần e ngại.  

Hơn nữa, hắn muốn đi sát lục chi đạo, nhất định phải là địch khắp thế gian, có thêm vài cái hay ít đi mấy tên địch nhân căn bản không cần để ở trong lòng.  

Một niệm động, phốc, đầu Nghiêm Ứng Long lập tức hóa thành máu loãng!  

Hắn quay đầu nhìn về phía Ứng Mộng Phạm, đại tiểu hài lộ ra một thất sắc, hai tay nắm bắt góc áo, bộ dáng khiếp khiếp.  

– Sợ ta sao? Chu Hằng hỏi.  

– Không sợ! Ứng Mộng Phạm vội vàng nói – Máu… Ngươi bị thương sao? Có đau hay không?.  

Trong lòng Chu Hằng dâng lên một luồng hơi ấm, nhưng nghĩ tới đây chỉ là Ứng Mộng Phạm dối trá mà thôi, không khỏi lại thở dài, vươn tay sờ sờ mái tóc dài của nàng, một chưởng đánh xuống, nghiền Âm Minh Thảo thành mảnh vụn.  

Loại tà vật này vẫn hủy là tốt nhất, rơi xuống trong tay loại tà đạo Độc Huyết Tông chỉ biết tai họa vô cùng!  

– Tiểu huynh đệ, ta xem khí sắc ngươi u ám, sợ có huyết quang tai ương! Một cái thanh âm vô cùng đáng khinh đột nhiên vang lên ở phía sau Chu Hằng.  

– Lão lừa đảo! Chu Hằng đột nhiên quay đầu lại, thanh âm này hắn thật sự không thể quen thuộc hơn nữa.  

Một lão già gầy đi ra từ trong bụi cỏ, khuôn mặt đáng khinh: – Di, lại là tiểu tử ngươi! Mau, lần trước thiếu lão phu 10 triệu linh thạch đâu, nhanh lên!.  

– Lão lừa đảo! Ứng Mộng Phạm cũng học giọng của Chu Hằng kêu một tiếng, dường như cảm thấy rất thú vị, lập tức nở nụ cười khanh khách.