- Ngươi là tên tiểu háo sắc, Hoa Phong.
Triệu Ngọc Hân rốt cuộc biết được tên khủng bố kia muốn nói gì.
- Đúng vậy! Là ta, thiên chân vạn xác.
Hoa Phong miệng treo nụ cười khẳng định.
- Không thể nào, ngươi rõ ràng là người tây đại lục, hơn nữa mới có năm năm thời gian.
Triệu Ngọc Hân vẫn không tin, tên biến thái trước mắt này, là tiểu sắc lang đáng hận tại Thiên Vân học viện năm đó.
Thời điểm nàng gặp hắn, Hoa Phong chỉ là một tiểu tử bình thường, không thể bình thường hơn. Nhưng mới trôi qua bao lâu, năm năm, năm năm từ một người thường, liền chém giết Hồng Mông cảnh như chém chó, chém gà, nếu tin đây là sự thật thì đầu óc nàng thật sự có vấn đề.
- Là do ta năm đó gặp phải chút vận khí, nhưng không may vô tình bị truyền tống đến tây đại lục, không thể trở về.
Hoa Phong cười khổ, lên tiếng giải thích, cái đông đại lục chết tiệt này hắn đâu phải muốn tới.
- Ngươi thật là Hoa Phong sao?
Nghe đôi phương giải thích Triệu Ngọc Hân đã có vài phần tin tưởng, nhưng vẫn còn đó nghi hoặc không thôi.
- Cuốc đất trồng lang, quạ vô ăn chuối.
Hoa Phong bất đắc dĩ đọc ra câu thành ngữ bất hủ của mình.
- Ngươi đúng là tiểu háo sắc năm đó rồi!
Nghe ra câu thành ngữ vô đối của Hoa Phong, Triệu Ngọc Hân cuối cùng không còn nghi ngờ thân phận của hắn, bởi vì câu nói này, với nàng là thập phần ấn tượng.
Nàng cũng từng mang nó ra đánh đố các tỷ muội trong tông, khiến các nàng không tài nào lý giải nổi. Thậm chí câu nói này còn lan truyền phạm vi lớn, và lời giải của nó là hết sức bí ẩn. Do vậy cái tên Hoa Phong ở trong tông môn của nàng có danh khí không nhỏ.
- Năm đó giáo sư là cải trang sao?
Hoa Phong nghi hoặc nói. Theo hắn Triệu Ngọc Hân khi đó với cô nương bây giờ, chênh lệch như trời với đất. Lúc ấy nàng dù có vài phần xinh đẹp, nhưng so với hiện tại xa xa bì không kịp. Dù biết chắc nàng là cải trang, nhưng hắn muốn kiếm chuyện để bàn.
- Lúc đó ta là ra ngoài lịch lãm, cho nên cải trang một chút,
để không bị chú ý quá nhiều.
Triệu Ngọc Hân không phủ nhận, nói.
- Sau đó giáo sư đột nhiên mất tích, ta liền sống rất tốt.
Hoa Phong cười gian nói. Lời nói lệch rất xa trọng tâm ban đầu
- Ta!
Bị Hoa Phong đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, Triệu Ngọc Hân mặt đẹp đỏ ửng, thật muốn đào hố mà trốn. Đây rõ ràng là chọc người a.
Hai người một đối một đáp, liền trò chuyện rất lâu( cũng chẳng biết chuyện gì).
Hoa Phong hỏi Triệu Ngọc Hân về Hợp Hoan Kiếm Tông, hắn nghi hoặc vì sao cảnh giới tu vi của nàng, cùng đám người Huyền Thiên không sai biệt, thậm chí nhỉnh hơn, nhưng khi gặp bọn họ, nàng lại có phần sợ hãi.
Sau khi được Triệu Ngọc Hân giải thích Hoa Phong liền hiểu ra, đám người Hợp Hoan Kiếm Tông nam nữ hoan lạc vô độ, rất đáng khinh.
Đặc biệt bọn họ chuyên bắt võ giả khác giới để thải bổ tu luyện, khả năng đối phó người khác giới của họ thập phần lợi hại.
Nếu cảnh giới đối phương quá chênh lệch thì không nói, về phần nhỉnh hơn một chút, liền không phải đối thủ của họ.
Thủ đoạn của tông môn này cực kỳ vô liêm sỉ, nhưng tổng thể thực lực lại không phải tông môn nào cũng dám trêu chọc.
Do đó dần dà chúng càng thêm kiêu ngạo, không xem ai ra gì, rất nhiều nữ nhân vì bị hạ nhục tự sát mà chết. Cho nên ai gặp phải bọn họ đều hết sức kiêng kị.
- Phải rồi! Khí tức huyết tinh nồng đậm xung quanh, là khi trước không tồn tại.
Hoa Phong đột nhiên chuyển chủ đề, nói ra nghi hoặc của mình.
- Ngươi thật không biết?
Triệu Ngọc Hân khó tin lên tiếng, xem ra vừa nãy nàng đoán đúng rồi, tên này mới chỗ nào chui ra chứ đâu.
- Ta thật không biết!
Hoa Phong cười khổ.
Ngọc Hân nhíu mày, dù chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng nàng vẫn giải thích.
- Nghe đồn bên trong bí cảnh xuất hiện Lam Thánh quả. Đây là kỳ hoa dị thảo trong truyền thuyết, loại quả này ngay đến cường giả gặp phải cũng đỏ mắt.
- Canh chừng thánh quả, là Hỏa Hoàng Man Ngưu cực kỳ cường đại, chúng chính là bá chủ yêu thú bên trong bí cảnh.
- Nhưng không nghĩ tới thánh quả dù được Man Ngưu khủng bố canh chừng, lại đột nhiên bị trộm mất.
- Thánh quả bị trộm được cho là do nhân loại làm ra, việc này khiến Hỏa Hoàng Man Ngưu phẫn nộ liền ra sức truy sát võ giả. Không những vậy, chúng còn phát động yêu thú bên trong bí cảnh toàn lực công kích. Cuối cùng hai bên đại chiến mười ngày mười đêm.
- Cuộc chiến đó cực kỳ thảm liệt, thi thể như núi, máu chảy như sông, khí tức huyết tinh này do đó mà ra.
Triệu Ngọc Hân chậm rãi nói, sắc mặt còn chưa hết kinh sợ, hiển nhiên tình cảnh lúc đó, vô cùng khủng khiếp.
- Có biết là do ai trộm không?
Hoa Phong làm bộ hỏi.
Hỏi là vậy, nhưng hắn, nội tâm là vô cùng chấn động, không nghĩ tới bản thân trong lúc vô tình, lại tạo ra đại họa.
Thế nhưng hắn không hối hận, nếu không gây ra đại họa đó, bản thân hắn lúc này đâu hiểu được tam sinh đại đạo. Con đường nghịch thiên không có chỗ cho hai từ “hối hận”
“Không biết tiểu yêu nữ kia thế nào” Hoa Phong đột nhiên có chút lo lắng.
- Tất nhiên là biết, nghe nói người này đến từ đông đại lục, bộ dạng như tên khất cái, tu vi không rõ. Hiện tại nhân loại lẫn yêu thú toàn bí cảnh đang truy sát hắn, nhưng đáng tiếc không tìm thấy.
Triệu Ngọc Hân thần tình có chút tiếc nuối, kẻ này thực đáng hận, nghĩ đến đây nàng liền không tự chủ liếc Hoa Phong một cái.
Hoa Phong toàn thân đột nhiên ớn lạnh, lông tơ dựng đứng.
Hắn ớn lạnh không phải vì cái liếc mắt của Triệu Ngọc Hân, mà ớn lạnh vì bị toàn bộ bí cảnh truy sát. “ toàn bộ a” nội tâm liền bất đắc dĩ cười khổ.
Cũng may hắn đã thay đổi bộ dạng nếu không thảm rồi, bị số lượng lớn người đánh chủ ý như vậy, thật không phải chuyện gì tốt, “song quyền nan địch tứ thủ“. Câu nói này đúng với Hoa Phong hiện tại.
- Ngươi cũng muốn đoạt thánh quả sao?
Ngọc Hân đột nhiên hỏi, nàng cảm thấy tên Hoa Phong này có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào tạm thời không nghĩ ra.
- Kỳ hoa dị thảo nghịch thiên như vậy, giáo sư nói xem ta có nên thử tìm tên kia chém giết, để đoạt tới tay.
Hoa Phong trừng mắt nói láo, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống “tên kia“.
- Đúng rồi! Khu vực thứ ba bí cảnh hai ngày sau sẽ mở, ngươi có hay không tiến vào?
Triệu Ngọc Hân đột nhiên nhắc đến vấn đề không liên quan, bởi vì nàng cảm thấy câu hỏi vừa rồi của Hoa Phong, là không nên trả lời, rất kỳ quái.
- Khu vực thứ ba sao? Nơi đó có gì tốt?
Hoa Phong nghi hoặc nói, theo tấm bia ở khu an toàn ghi chép, khu thứ ba có tên gọi “ Làng Di Tích” là nơi truyền thừa của vô số đại năng thái cổ.
Nếu như ai may mắn tiếp nhận, thực lực sẽ nhanh chóng tăng mạnh, không những vậy còn có thể mang về tông môn rất nhiều thứ tốt, kiểu như công pháp, võ kỹ, binh khí.....
Đó chính là chỗ tốt của truyền thừa, nhưng là tốt với người khác thôi, với Hoa Phong hắn, mấy cái truyền thừa như vậy liền nhìn không vừa mắt.
- Có gì tốt sao?
Triệu Ngọc Hân há mồm kinh ngạc hỏi lại, nàng nghi ngờ Hoa Phong quá mạnh nên sinh ra tự mãn. Hoặc đầu óc có vấn đề.
- Đúng vậy, nơi đó có gì tốt?
Hoa Phong hời hợt trả lời, ở hắn xem ra khu thứ hai này còn so ra, tốt hơn vô số lần cái gì truyền thừa chó má kia.
- Ngươi là đang kiêu ngạo hay bệnh rồi?
Triệu Ngọc Hân ra sức châm chọc, hiện tại nàng hết sợ hắn rồi.
- Giáo sư nói xem, nơi đó có bảo vật gì gọi là tốt?
Hoa Phong nghiêm túc nói.
- Tất nhiên là có!
- Công pháp thiên cấp, võ kỹ thiên cấp, binh khí thiên cấp, dan dược thiên cấp, linh thạch cực phẩm... thậm chí còn có tiên khí.
Triệu Ngọc Hân liền kể ra một hàng thứ tốt.
Mấy cái công pháp, binh khí, tiên khí gì gì đó, Hoa Phong đều không hứng thú. Cái khiến hắn chú ý có một thứ thôi, hắn nói.
- Linh Thạch là cái đồ vật gì?
Cái bảo bối gọi là linh thạch, khiến hắn có chút hiếu kỳ.
- Ngươi ngay cả linh thạch cũng không biết, vậy ngươi làm sao tu luyện?
Triệu Ngọc Hân càng lúc càng thấy Hoa Phong thần bí.
- Ta thật sư không biết cái linh thạch là đồ vật dạng gì, méo tròn bất phân.
Hoa Phong thêm lần nữa cười khổ, quả thật có rất nhiều thứ hắn không biết tới, những gì sư tôn truyền thụ toàn là thứ lĩnh hội để tu luyện, nào có cái gì linh thạch.
Chính bản thân hắn một thân tu vi cũng phải tự mò mẫm mà thành.
- Đây là linh thạch, bất quá chỉ là hạ phẩm.
Thấy Hoa Phong không giống giả bộ, Triệu Ngọc Hân liền từ nhẫn trữ vật trên tay, lấy ra một viên đá màu trắng nhạt.
- Cái này là linh thạch
Hoa Phong chăm chú quan sát viên đá kỳ quái trên tay Triệu Ngọc Hân.
Viên đá màu trắng nhạt, có hình tam giác, góc cạnh tinh xảo, lớn cỡ ngón tay cái, đặc biệt từ viên đá Hoa Phong cảm nhận được thiên địa linh khí nhàn nhạt, ẩn ẩn còn có cả thiên địa nguyên khí.
- Viên đá lợi hại.
Hoa Phong chép miệng tán thưởng, hắn rất muốn chộp lấy để xem cho kỹ, nhưng làm vậy quá không đúng cho lắm.
- Ngươi thấy rồi, bên trong linh thạch ẩn chứa linh khí, linh khí này vô cùng tinh thuần có thể trực tiếp hấp thu, mà không sợ tích độc như đan dược.
- Một viên linh thạch hạ phẩm, linh khí ẩn chứa trong đó, có thể so với Luyện Mạch kỳ hấp thụ linh khí một tháng.
- Cái gì?
Hoa Phong mắt trợn tròn khó tin nói, một viên đá so ra bằng ngón tay cái lại khủng bố như vậy, linh khí bằng người ta hấp thụ một tháng a.
- Đây mới chỉ là linh thạch hạ phẩm, còn có linh thạch trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm mỗi thứ cách nhau một trăm đơn vị.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc thất thố của Hoa Phong, Triệu Ngọc Hân có chút thích thú. Ai có thể ngờ tới, một tên yêu nghiệt chỉ một kích liền khiến Hồng Mông cảnh thành tro bụi, lại có bộ dạng này khi nhìn thấy linh thạch.
- Một linh thạch trung phẩm, bằng một trăm linh thạch hạ phẩm, một linh thạch thượng phẩm bằng một vạn linh thạch hạ phẩm, như vậy cực phẩm bằng một trăm vạn a.
- Một viên bằng một tháng, một trăm vạn viên bằng bao nhiêu tháng, ôi mẹ!
Hoa Phong khiếp sợ lẩm bẩm, linh thạch không ngờ khủng bố như thế, cái linh thạch này hắn nhất định quản rồi, bởi vì cảnh giới của hắn lúc này chân chính chỉ mới Luyện Mạch kỳ.
- Ta nghe nói, bí cảnh lần này các tông môn không quan tâm lắm thiên tài địa bảo.
Thu hồi khiếp sợ, nhớ đến cái gì Hoa Phong quay sang hỏi Triệu Ngọc Hân.
- Chuyện này ngươi từ đâu nghe được?
Bị hỏi bất ngờ Triệu Ngọc Hân liền có chút bối rối, hiển nhiên tin tức này rất ít người biết
- Là ta tình cờ nghe được.
Hoa Phong thành thật trả lời.
- Cái này là bí mật, vốn là ta sẽ không nói, nhưng nể tình ngươi cứu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Triệu Ngọc Hân lời nói rất nghiêm trọng, nàng thật muốn trả nhân tình cho Hoa Phong.
- Nếu đã là bí mật thì giáo sư không cần phải nói a.
Hoa Phong chỉ có chút hiếu kỳ, chứ không thật sự muốn biết. Hiển nhiên để mỹ nhân thiếu nhân tình là thập phần tốt.
- Cũng không phải bí mật gì hệ trọng, nói ngươi biết cũng không sao!
Biết đối phương rất vô lại, Triệu Ngọc Hân cắn răng nói. Theo nàng tên này rất đáng hận.
- Như vậy đa tạ.
Hoa Phong cười nham hiểm, chỉ câu đa tạ đã không phải thiếu nợ nhân tình rồi.
- Nghe cho kỹ đây ta không nhắc lại.
Ngọc Hân có chút tức giận.
Vào lúc này nếu có người ngoài trông thấy cảnh này, không ai cho rằng hai người bọn là bằng hữu mới quen, thậm chí quen bình thường.