Kiếm Phá Thương Khung

Chương 56: Tranh thiên đạo




Hoa Phong tâm thần đắm chìm vào sự hỗn loạn của thân thể. Hắn cảm nhận được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của bản thân. Đến khi hỗn loạn chấm dứt Thiên Địa quyết cũng chính thức bước vào tầng ba. Điều này khiến Hoa Phong nội tâm cực kỳ kích động.

Thiên địa quyết một tầng lại một tầng đều cao thâm huyền diệu. Tầng nhập môn, mở ra hai con đường tu luyện song song, đánh vỡ định luật của tất cả mọi lý thuyết lẫn thực tế hiện hành. Tầng thứ nhất cảm nhận và điều động bản nguyên thiên địa, tầng thứ hai hình thành nội ngoại chân khí, tất cả đều trực tiếp gia tăng sức chiến đấu của Hoa Phong lên một tầm cao đủ để siêu việt các thiên tài.

Thiên địa quyết tầng ba rất khác so với những tầng trước đó, không gia tăng sức chiến đấu, nhưng cảnh giới này không so sánh để khiêu chiến nhân loại, cái mà nó so sánh và khiêu chiến đó là thiên địa.

Khi cảnh giới Thiên Địa quyết tiến cấp vào tầng ba, thì Hoa Phong cũng đang tiến từng bước trên con đường thoát ly thiên địa.

Thiên Địa là thứ mà tất cả võ giả không thể nào vượt qua, nếu bọn họ đạt đến cực hạn của mảnh thiên địa này, sẽ lập tức bị thiên địa bài trừ lúc đó sẽ tiến vào vùng thiên địa khác cao hơn, cho nên vĩnh viễn không thể nào sánh ngang cùng thiên địa.

Hoa Phong lại hoàn toàn khác, hắn đoạt thiên địa tạo hóa sáng tạo ra bộ công pháp kỳ vĩ kinh tâm, trong quá trình mò mẫm cùng thể ngộ nhân sinh, vô tình hắn đã thoát ra ngoài thiên địa, không còn nằm trong sự cai quản, nhưng muốn làm được điều đó hắn còn phải đi rất xa và rất cao trên hành trình đại đạo, vì bây giờ hắn chưa hoàn toàn làm được điều đó. Hắn quá yếu, dù nắm giữ công pháp cùng ngũ phương kinh điển đại đạo, nhưng tất cả chỉ là bước khởi đầu, giống như bao võ giả khác hành trình nghịch thiên của hắn phải chậm rãi tiến bước, khác duy nhất ở đây là hắn phải tự mở ra một con đường mới, dù vẫn đi theo cảnh giới đã định ra, nhưng hắn không đi theo đường lối do thiên địa vạch ra mà đi theo lý luận do chính mình đặt ra.

Về phần nguyên nhân do đâu Thiên Địa quyết tầng ba vốn tưởng rằng vô cùng gian nan mới có thể chạm tới, đột nhiên nhanh chóng đột phá có phần dễ dàng như vậy.

Nguyên nhân ở đây chính là tình cảnh chia ly của những người thế tục trong thôn làng nhỏ bé, khiến Hoa Phong cảm nhận được nhân tình thế thái, cùng với đó là sự khác nhau giữa kiếp trước kiếp này, cuối cùng từ đó suy ra phép so sánh “ thiên địa” bản thân đang có và thiên địa to lớn trước mắt. Hai thứ mặc dù có sự chênh lệch vô cùng vô tận nhưng chung quy lại có sự liên kết nhờ vào thiên địa ý.

Thiên địa ý đại biểu cho ý chí thiên địa, đồng thời cũng đại biểu cho ý chí Hoa Phong. Vẫn biết “ ý” mà Hoa Phong nắm giữ chỉ như hạt bụi so với vũ trụ mênh mông, nhưng dù nhỏ bé đến đâu cũng là thiên địa ý hàng thật giá thật.

Ý chí thiên địa Hoa Phong nắm giữ không phải do thiên địa ban tặng, mà là đánh cắp. Bằng chứng là nếu không được bao bọc bởi phong cấm do tiên nhân tạo ra, có lẽ bây giờ hắn đã bụi về bụi dưới cơn giận của thiên uy. Thiên uy hôm ấy không phải chỉ nhắm vào mỗi Thanh Phong kiếm mà còn nhắm vào chính hắn, bởi lúc đó hắn đang lĩnh ngộ thiên địa ý.

Từ đó có thể nhận thấy việc hắn nắm giữ thiên địa ý không được lão thiên gia tán thành, cho nên hắn không thể mang ý chí bản nguyên của lão thi triển, mà áp súc thành kiếm ý. Nhưng khi Thiên Địa quyết đột phá vào tầng ba hắn đã có con đường riêng của bản thân.

Con đường riêng chính là đem ngũ phương thiên địa đại đạo lẫn thiên địa ý rẽ sang một hướng khác, từ đây chính thức thoát ly khỏi cái bóng to lớn và hiểm nguy rình rập của thiên địa. Con đường riêng ở đây đó là theo đuổi đại đạo vô thượng, tranh phong cùng ý chí mêng mông của thiên địa, gọi là” tranh thiên đạo“.

Đại đạo Hoa Phong muốn dùng để “ tranh thiên” đó là kiếm đạo, hắn đam mê kiếm đạo, luôn ấp ủ đạt đến kiếm đạo tối cường trong trời đất, ý chí có phần viễn vông đã được thắp sáng từ rất lâu trong linh hồn, dù trải qua hai kiếp nhân sinh cũng không hề mai một.

Rất có thể Hoa Phong đang si tâm vọng tưởng, bởi có rất nhiều thứ mà sự non nớt trong suy nghĩ hiện tại bản thân chưa thể thông thấu.

Nhưng hắn có quyền mơ mộng vì đã có vốn lận lưng là kiếm ý chí cao. Kiếm ýrất nhiều võ giả nắm giữ, nhưng kiếm ý của Hoa Phong là một loại đặc thù, so sánh với bất cứ loại kiếm ý nào đều không cùng cấp bậc.

Thiên địa ý đã bị Hoa Phong chuyển dời thành kiếm ý từ khá sớm, nhưng không dám hiển lộ bởi nguyên bản nó không thay đổi, chỉ thay đổi từ hình dạng mông lung thành tiểu kiếm, che giấu phần nào sự dòm ngó của lão thiên gia, cho nên bản chất của thiên địa vẫn là thiên địa.

Bây giờ thì khác kiếm ý chính là kiếm ý không liên quan đến bất cứ thứ gì, dù nguồn gốc của nó vẫn là thiên địa nhưng bản chất đã thay đổi hoàn toàn. (Cũng giống như đất khi đã nung thành gạch đã không còn là đất. Du bản chất gạch do đất tạo ra, nhưng không ai gọi cục gạch là cục đất.)

Cảm nhận nhân sinh, giúp Hoa Phong nhận biết cái khác nhau giữa hắn và thiên địa. Bản thân hắn do thiên địa tạo ra bởi vì thực tế hắn đã chết, chết đi sống lại, chuyện không tưởng như này không một người nào có thể làm ra. Điều đó lý giải nguyên do tại sao hắn có thể đánh cắp thiên địa, mà không một ai có thể làm được.

Hắn sinh ra tại mảnh đại lục này là một bí ẩn kinh điển không lời giải đáp, nhưng đến cuối cùng hắn cũng chỉ là một phàm nhân không hơn kém khi xuất phát từ điểm bắt đầu, thậm chí còn tệ hơn vô số lần.

Vô tình nắm giữ thiên địa lại không có sự cho phép của thiên địa, hắn cần phải tìm cách phá giải tình thế bế tắc, đường đường chính chính đối mặt cùng lão thiên gia, từ đó Thiên Địa quyết tầng ba “ thoát ly thiên địa” được hình thành rồi đột phá.

Chính thức thoát ly khỏi thiên địa, cho nên kiếm ý chính là kiếm ý chứ không phải thiên địa ý như lúc đầu mới lĩnh ngộ.

Nói là thoát ly, nhưng thực tế Hoa Phong vẫn chưa làm được điều đó, bới việc này cách hắn quá mức xa xôi, xa đến tận đâu không thể nào biết được. Nhưng cũng giúp hắn hoàn toàn thi triển tất cả những gì đang nắm giữ mà không phải sợ sệt gì. Sự hỗn loạn vừa rồi chính là sự chuyển đổi từ nhân loại thiên địa, thành nhân loại không thiên địa, có nghĩa hắn chẳng nắm giữ bất cứ thứ gì của thiên địa, thứ mà hắn nắm giữ đã hoàn toàn hợp pháp hóa cho nên chỉ thuộc về hắn.

Điều đó đồng nghĩa với việc Hoa Phong đã trở lại tâm thế của một người bình thường, không còn mang theo thứ đánh cắp từ thiên địa. Như vậy Hoa Phong mới được gọi là kẻ cắp vĩ đại, mang thứ trộm được đem xài trước khổ chủ mà họ vẫn không hay biết, khổ chủ ở đây nào phải đơn giản để dễ dàng qua mặt.

Đáng nói dù đã thoát khỏi sự dòm ngó nguy hiểm, nhưng Thiên Địa quyết vẫn vô sỉ như xưa, vẫn giấu diếm tất cả thứ tốt. Vẫn dẫn dắt bản nguyên thiên địa, bởi suy cho cùng nó vẫn là thiên địa. Cảnh giới tầng thứ ba này nói đúng hơn chính là” thiên địa là ta, ta không là thiên địa” nhưng quá dài dòng nên Hoa Phong trong lúc kích động đã gọi tắt thành” Thoát ly thiên địa”.

Vui mừng không viết mực nào tả nổi, Hoa Phong tự đặt mục tiêu cho bản thân có một ngày hắn sẽ dùng kiếm chém đôi phong cấm thiên địa để tiến vào tiên giới. Một ý nghĩ điên rồ đã được ươm mầm sau đó bị giấu đi.

Thu lại kích động Hoa Phong ngước nhìn trời xanh bao la, hắn không bao giờ có thể nghĩ tới lại có một ngày mục tiêu của bản thân chính là đấu tranh cùng nó.

Do đã chuyển đổi con đường đại đạo, cho nên Hoa Phong bây giờ nhìn bề ngoài thật tầm thường, khác với vẻ thần bí cao cao tại thượng như bao dung vạn vật ngày trước mà vị trưởng làng mơ hồ nhận biết không tầm thường. Còn bây giờ hắn không có gì bắt mắt ngoài khuôn mặt anh tuấn kia.

- Này tiểu ăn mày! ngươi nhìn gì thế?

Đang lúc Hoa Phong nhìn trời xanh cảm thán, đột nhiên nghe tiếng Liêu Phương gọi. Liêu Phương vô cùng kỳ quái, trong suốt chặng đường Hoa Phong vẻ mặt luôn thẩn thờ, đã vậy ngước nhìn trời xanh xa xôi bằng ánh mắt đăm chiêu vô thần. Liêu Phương cao hơn Hoa Phong hẳn cái đầu nên rất dễ nhận ra ánh mắt Hoa Phong lúc này lúc khác. Làm Liêu Phương càng nghi hoặc, hắn cũng bắt chước nhìn lên trời mà không thấy gì bắt mắt, chuyện lạ lẫm nên mới lên tiếng hỏi.

-Là do ta nhớ nhà thôi!

Cảm xúc vẫn chưa trôi Hoa Phong lơ đễnh trả lời.

- Ta cũng nhớ nhà!

Liêu Phường mặt mày ủ rủ nói.

- Hả! mới có mấy canh giờ, ngươi sao nhớ nhanh vậy?

Hoa Phong không thể tin nổi há mồm kinh ngạc, mọi cảm thán đều biến mất nhìn Liêu Phương chằm chằm.

Thấy ánh mắt Hoa Phong như vậy Liêu Phương rất khó chịu nhưng vẫn nói.

- Đương nhiên là nhớ, ta chưa xa nhà như vậy bao giờ!

- Hơn nữa nghe nói lần này..

- Câm miệng!

Liêu Phương còn chưa nói hết câu đã bị phụ thân hắn Liêu Phương cắt ngang, vẻ mặt không mấy thân thiện.

Bị phụ thân mắng Liêu Phương nội tâm không phục, lườm mắt một cái nhưng cũng không dám phản bác.

Mọi chuyện đâu lại vào đấy, bầu không khí lại trở về trầm lắng.

Nhưng rất nhanh Liêu Phương lại lên tiếng, hắn hỏi Hoa Phong trên trời dưới đất, không thứ gì không hỏi. Hoa Phong không những không phiền muộn ngược lại cũng hòa mình vào câu chuyện liên miên bất tận, rồi đám thiếu niên thiếu nữ cũng hùa vào, bầu không khí bỗng dưng tươi sáng vô cùng, đoạn đường cũng trở nên nhanh hơn và đặc biệt đại đạo nhân sinh của Hoa Phong lại được thấm nhuần thêm một chút tinh hoa.

Thời gian trôi đi rất nhanh, mới đó thôi đám người Hoa Phong đã khởi hành được nữa tháng, đoạn đường thập phần yên bình, bởi vì Hoa Phong luôn báo trước hướng đi tránh mãnh thú cho mọi người, ban đầu không ai tin kể cả Liêu Phương, nhưng dần dà bọn họ đều kinh ngạc khả năng” biết trước” của vị thiếu niên anh tuấn thần bí này.

Nếu như Hoa Phong luôn như vậy có lẽ sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hôm nay đúng lúc hắn nhập thần cảm ngộ bình cảnh tầng ba Luyện Thân cảnh cũng là Luyện Mạch kỳ thì lại xảy ra chuyện lớn, ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của đoàn người không đến mười lăm nhân khẩu này.