- Ngươi vừa nói gì?Lâm Lạc bị Hoa Phong giễu cợt, sắc mặt lập tức đen lại, tức giận gằn giọng.- Ta nói cái gì định tội của ngươi chó không thèm nghe!Hoa Phong không chút sợ nhắc lại.- Ngươi là muốn chối tội?Lâm Lạc ánh mắt sắc lạnh, mở miệng chất vấn.Hắn không ngờ Hoa Phong dám cãi lại mình, hơn nữa giọng điệu không coi bản thân ra gì, đây là muốn chết.- Chối tội! Ta từ đâu có tội?Hoa Phong trực tiếp phản bác.- Ngươi gây náo loạn sơn viện, làm mất buổi thuyết giảng của đệ tử, ảnh hưởng đến tiến bộ của bọn họ!- Ngươi nói xem ngươi có tội hay không?Lâm Lạc lên tiếng vấn tội, mỗi một câu nói điều mang theo khí thế chấn nhiếp sắc bén, ẩn ẩn còn mang theo tia uy hiếp lẫn sát khí mơ hồ, ý định khiến Hoa Phong sợ hãi, tự cúi đầu nhận tội.Bởi vì theo hắn, kiến hôi đa phần đều sợ chếtNội tâm Lâm Lạc cười lạnh, suy nghĩ ra sẳn kế sách độc ác, một khi Hoa Phong chủ động nhận tội, hắn là có cách bắt đối phương khai ra toàn bộ bí mật, sau đó liền đem đi chém giết.- Nói ta nháo sự, như vậy nguyên cớ gì ngay từ đầu không ngăn cản?- Đã không ngăn cản từ đầu, hiện tại muốn định tội ta! Nực cười!Hoa Phong bị khí thế chấn nhiếp, thần sắc hơi có chút tái nhợt, nhưng là không có quan tâm, cao giọng đáp trả.Tên chấp sự trước mặt, chứng kiến hắn nháo đến cả nửa ngày, mới chạy đi ra định tội, đây là chuyện buồn cười nhất mà hắn từng nghe.- Ta nên gọi ngươi là chấp sự chấp pháp đường, hay là chấp sự vô lý đường?Hoa Phong tiếp tục châm chọc.Mặc dù đối mặt là cường giả sâu không thể lường.
Nhưng không có nghĩa là hắn nịnh hót, sợ sệt.- Hắn quả thật cực kỳ không sợ chết!Hoa Phong dám đưa mặt khiêu chiến uy nghiêm chấp sự, lại là chấp sự chấp pháp đường, khiến chúng đệ tử vốn dĩ bị hắn chấn nhiếp đến khiếp sợ, lại thêm một phen chấn động.Khả năng coi trời bằng nắm tay của hắn, cũng yêu nghiệt không hề thua kém thực lực chút nào.
Ngay cả chấp sự còn dám trêu chọc, thì không còn gì để bàn về hắn nữa.- Ngươi biện minh rất tốt!!!- Nhưng La Hoàng sống chết không rõ!- Cho nên, hiện tại ngươi phải theo ta về, chờ ngày định tội!- Nếu hắn sống ngươi sẽ không bị truy tố, nhưng ngược lại...chết!Lâm Lạc bị phản bác đến cứng họng, sát tâm dao động một trận, nhưng rất nhanh đưa ra một lý do phạm tội khác, hòng bắt giữ Hoa Phong tới tay.Hắn cũng biết Hoa Phong coi trời bằng vung, nhưng nếu bị hắn bắt giữ, lúc đó mọi chuyện sẽ khác.- Lâm chấp sự! Con mắt nào của ngươi trông thấy ta động thủ, đánh hắn trọng thương?Đang lúc Lâm Lạc đinh ninh Hoa Phong hết đường chối tội, hắn đột nhiên nhếch miệng dò hỏi.Một câu hỏi không những khiến Lâm Lạc nghẹn họng, chúng đệ tử cũng là ngẩn người.Hoa Phong ra tay bằng cách nào, ra tay khi nào? Hắn rõ ràng chưa từng nhúc nhích.- Nếu không phải do ngươi, như vậy ai làm?Lâm Lạc lạnh giọng lên tiếng, bộ dạng nếu Hoa Phong không thể giải thích rõ ràng, liền lập tức bắt giam.- La Hoàng nắm chắc không phải đối thủ của ta, cho nên cố tình làm bị thương chính mình, cho đỡ mất mặt!- Còn nữa hắn năng lực yếu kém, bị công kích phản phệ, tự làm tự chịu!- Nhưng cũng không đến độ mất mạng!Hoa Phong bình tĩnh trả lời.Câu trả lời của hắn quả thật hết sức hoang đường, nhưng không một ai có thể phản bác.Hoa Phong tin chắc, đám đệ tử lẫn mấy chấp sự, cũng là vô pháp hiểu nguyên nhân, La Hoàng với công kích kinh thiên, tại sao bất ngờ thất bại.Bởi vì ngay cả hắn, nếu như khí thế Thiên Địa Quyết nhanh thêm chút nữa, cũng không cảm nhận nó tồn tại.Thậm chí ngay đến La Hoàng, trước khi hôn mê cũng là không biết thứ khiến hắn thất bại, có bộ dạng như nào.- Chỉ có kẻ ngu mới không nhìn ra sự tình!Hoa Phong tiếp tục mở miệng.Một câu nói đầy thâm hiểm, cũng là trực tiếp chặn họng Lâm Lạc và tất cả những ai có ý đồ hùa theo.- Ngươi rất giỏi biện hộ!- Nhưng tuyệt đối đừng để ta nắm được bằng chứng!Lâm Lạc bị Hoa Phong xem như thằng ngu, thần sắc vô cùng âm trầm, ánh mắt sắc lạnh tức giận một trận.Mặc dù biết Hoa Phong mười phần bịa đặt, bất quá hắn lại không dám bắt tội đối phương.Nếu hắn cứ khăng khăng cho rằng, La Hoàng là bị Hoa Phong đả thương, không phải là tự thừa nhận mình ngu.
Đây là chuyện mất mặt bực nào.- Hừ!Toàn bộ đệ tử bị Hoa Phong gom vào, cũng là nhìn hắn thập phần không vừa mắt, không ít tên hừ lạnh bất mãn.Thế nhưng cũng giống như Lâm Lạc, không ai dám mở miệng phản bác, chằng người nào dám thừa nhận mình ngu.Không thể làm gì Hoa Phong, Lâm Lạc đưa mắt liếc hắn một cái đầy âm lãnh, liền phất tay áo rời đi.Hoa Phong miệng lưỡi cực kỳ lợi hại, lại có sự xen vào của Quách Thiên Ân, hắn là không thể trắng trợn vô lý.Đi cùng Lâm Lạc còn có ba vị chấp sự khác, ắt hẳn cùng hắn một bọn.Lâm Lạc tức giận bỏ đi, nhưng không định bỏ qua chuyện này, hắn và mấy tên đồng bạn đã lên kế hoạch đoạt lấy bí mật của Hoa Phong, thêm nữa là thầm phán hắn tội chết.Trong mắt Lâm Lạc, Hoa Phong chẳng qua chỉ là kiến hôi.Một con kiến hôi đánh thắng vài con kiến hôi khác, liền nghĩ mình đệ nhất thiên hạ.Nhưng đứng trước mặt con voi cũng dám giương nanh múa vuốt, quả thực là tự tìm chết.Yêu nghiệt thì thế nào, yêu nghiệt chưa trưởng thành, chẳng khác gì phế vật.Lâm Lạc tức giận bỏ đi, chúng đệ tử cũng nhanh chóng giải tán.- Ngươi phải cẩn thận Lâm Lạc! Hắn nhất định không bỏ qua ngươi!- Bất quá không chỉ mình hắn!Quách Thiên Ân đột nhiên hướng Hoa Phong nói.- Đa tạ chấp sự nhắc nhở!Hoa Phong chắp tay cảm kích.Hắn không lạ kiểu thấy tài sáng mắt.
Nhưng vẫn là cảm kích đối phương.Bất quá vẫn là giữ khoảng cách đôi chút, tâm hại người không có nhưng phòng người là không thể không có, Quách Thiên Ân mạnh hơn hắn rất nhiều.Quách Thiên Ân vừa nhìn liền biết Hoa Phong là đang đề phòng chính mình, cho nên không tiếp tục nói tiếp, quay người rời khỏi.Hoa Phong cũng không ở lại quá lâu, đỉnh núi tỷ võ trường rất nhanh không một bóng người.Không lâu sau, sự tình Hoa Phong một tên hạ tiện đến từ ngoại vực, lấy tu vi yếu nhược Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên quét ngang Bạch Y Sơn Viện, bằng một cách nào đó truyền đi khắp nội môn đệ tử với tốc độ chóng mặt.Bất quá ai nghe qua chuyện này, đều cười nhạt xem như trò đùa.Theo bọn họ, Bạch Y Sơn Viện là dệt chuyện để lấy tiếng.Rất nhiều đệ tử có tu vi Thiên Địa cảnh tam trọng thiên trở lên, đều cho rằng tên hạ đẳng quét ngang Bạch Y Sơn Viện, gặp phải bọn họ một ngón tay liền đè chết một đám.Những câu nói như này khiến để tử Bạch Y Sơn Viện một trận giận sôi.
Bởi vì nếu bọn họ một ngón tay có thể đè chết Hoa Phong, kẻ có thể quét ngang sơn viện, chẳng phải là nói sơn viện là tổ hợp phế vật..