Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 919: Cường giả Thiên Châu (2)




Tuy rằng tinh thần lực của hắn được Hỗn Độn Thánh Đỉnh cường hóa hai lần, trên cơ bản có thể khống chế trên trăm chuôi Linh kiếm, nhưng muốn luyện thành Bách Kiếm Đại Kiếm Càn Khôn Trận thì phải cần thời gian không ngăn, tốc độ xa không bằng Huyền Thiên, bây giờ còn sử dụng Đại Ngũ Hành Kiếm Trận tấn công địch.

- Kiếm Trận Sư... ?

- Không ngờ lại là Kiếm Trận Sư --?

- Trời ạ, Kiếm Trận Sư tuyệt tích ngàn năm, ngoại trừ Huyền gia Kiếm Công Tử, vậy mà lại có vị Kiếm Trận Sư thứ hai hiện thế rồi sao?

...

Trong nháy mắt, tiếng kinh hô vang lên liên tục không ngừng .

Vẻ khiếp sợ trên mặt Chu Quan Trùng lập tức hóa thành kinh ngạc, Kiếm Trận Sư, hơn nữa còn là một vị Kiếm Trận Sư hai mươi lăm kiếm, không nói đánh bại hắn, ngay cả kích sát hắn cũng được.

Bành bành bành bành bành --

Chu Quan Trùng trong nháy mắt liên tục đánh ra mấy chục quyền, đạo đạo quyền cương như ngọn núi, uy lực nghe rợn cả người.

Bất quá, một đạo lại một đạo quyền cương bị Kiếm Cương của Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, cùng với quyền cương màu vàng như Liệt Nhật đánh nát bấy.

Chu Quan Trùng mới ngăn cản không được mười hơi thì phòng thủ của hắn liền bị đánh thủng, mấy đạo Kiếm Cương Linh kiếm bổ trúng thân thể của hắn, đồng thời, một đạo kim sắc quyền cương vừa vặn đánh trúng hắn.

Dù là cường giả cái thế Thiên giai thất trọng thân thể chắc chắn hơn xa Thiên giai lục trọng, nhưng cũng bị chém đến toàn thân là tổn thương, máu tươi bắn ra, một ngụm lớn máu tươi phun tới, thân thể lập tức bay ra ngoài hơn nhìn thước.

Ngay cả gia chủ Chu gia cũng bị đánh bại, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhìn Huyền Thiên và Hướng Thiên Tiếu nguyên một đám ánh mắt khiếp sợ, không thể tin, hai người này tuổi ngang nhau, tu vị đều ở Thiên giai cảnh ngũ trọng, chỉ một người chiến lực đã cường đại như vậy, người khác chỉ sợ cũng không kém, hai người này cùng một chỗ, diệt đi Chu gia cũng không phải nói chơi.

Ngay khi Chu Quan Trùng bị Hướng Thiên Tiếu đánh trúng bạo lui thì bỗng nhiên biến hóa đột nhiên phát sinh, một Cương Nguyên đại thủ bỗng từ trong một toàn phủ viện của Chu gia đưa ra ngoài, trong nháy mắt duỗi ra hơn 2000m, đại chưởng che khuất bầu trời, bắt về phía Hướng Thiên Tiếu.

Bàn tay này vừa ra liền như mây đen che đỉnh, toàn bộ bầu trời đều tối đi nhiều, bàn tay đảo qua, cuồng phong lập tức thổi quét tứ phương, trong chốc lát phong vân biến sắc.

Một vị cường giả khủng bố cường đại hơn Chu Quan Trùng không chỉ gấp mười lần xuất thủ.

Đối mặt với Cương Nguyên cự thủ che khuất bầu trời kia, sắc mặt Hướng Thiên Tiếu lập tức hóa thành nghiêm trọng, thực lực người ra tay hơn xa cho hắn, khó có thể ngăn cản.

Lúc này, Huyền Thiên một mực yên tĩnh đứng ở một bên, trong đôi mắt tinh quang trương lên, trong tay lập tức xuất hiện một thanh bảo kiếm màu lam nhạt, quát:

- Hướng thiếu lui ra!

XÍU... UU! --!

Theo thanh âm Huyền Thiên vang lên, một đạo Kiếm Cương sáng chói nổ bắn ra a, trong chốc lát bổ ra hơn 2000m.

Ba --!

Cự thủ che trời kia lập tức bị bổ làm hai.

Kiếm ý cửu giai phối hợp với Lôi hệ Cương Nguyên hùng hậu, lại dùng Bảo kiếm Thiên cấp thượng phẩm bổ ra, công kích khủng bố nghe rợn cả người, tuy rằng Cương Nguyên cự thủ che khuất bầu trời này uy lực thập phần đáng sợ, cũng bị Kiếm Cương đơn giản bổ ra.

Mọi người hoảng hốt, nguyên lai vị một mực không có ra tay này, vậy mà chiến lực còn kinh khủng hơn nữa!

Ân!

Trong phủ viện kia truyền đến một đạo thanh âm kinh hô, trong chốc lát, một đạo nhân ảnh, xông lên thiên không.

Đây là một vị trung niên nhân niên kỷ không đến bốn mươi tuổi, ăn mặc áo đen bình thường, tướng mạo cũng không ngờ, xa xa không bằng Chu Quan Trùng...

Nhưng vị trung niên nhân này tu vị lại cao thần kỳ, rõ ràng là một vị cường giả cái thế Thiên giai bát trọng.

Trong thành, tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, cường giả cái thế Thiên giai bát trọng còn trẻ như vậy toàn bộ thiên hạ đều không có mấy người, chỉ có Thiên Tinh Các Chủ, Luyện Huyết Giáo Chủ, Trục Nhật Đảo Kiếm Thánh mới đạt đến trình độ này, tư chất tương đương với thiên tài yêu nghiệt cấp công tử rồi...

Chu gia thậm chí có một vị tư chất yêu nghiệt nư vậy, cường giả cái thế có thể so với Thiên Tinh Các Chủ, Luyện Huyết Giáo Chủ... sao cho đến giờ vẫn chưa thấy qua?

Trung niên nhân này bay lên không trung, ánh mắt xa xa nhìn về phía Huyền Thiên, lạnh lùng thốt:

- Chiến lực của ngươi không tệ, mặc dù ở Thiên Châu, ngươi cũng có thể được xếp trên trong thiên tài hậu bối... Đáng tiếc, ngươi gặp ta, phải tráng niên mất sớm rồi... !

- Thiên Châu. . . ?

Huyền Thiên thần sắc khẽ giật mình, hắn lần đầu tiên nghe được hai chữ này là từ trong miệng tinh thần ý niệm phục sinh ở cung điện dưới mặt đất ở sơn mạch Lôi Đình, về sau chính là thây khô lông xanh kia.

Huyền Thiên ánh mắt như kiếm, chằm chằm vào vào trung niên nhân kia, nói:

- Ngươi là đên từ Thiên Châu?

Thây khô lông xanh từng nói Thiên Châu ở vào Tây Bắc bộ Thần Châu, Hiên Viên Sơ Tuyết mang theo tiểu Hổ một đường hướng Bắc, tiến nhập Bắc Hoang, đã đi ra khỏi Thần Châu đại địa, nơi đi tám chín phần mười chính là Thiên Châu, Huyền Thiên đối với Thiên Châu rất có hứng thú.

Theo tu vị Huyền Thiên càng ngày càng lớn mạnh, tầm mắt cũng càng ngày càng bao la, phát hiện thế giới trong mắt trước kia rất không hoàn chỉnh, có quá nhiều quá nhiều chuyện, chỉ có khi tu vị cường đại rồi, mới có thể nhìn ra được.

Thực tế Huyền Thiên đã từng gặp hình ảnh Thần Hoàng Thiên Hình và Minh Đế Địa Tàng đại chiến qua, trong chốc lát xuyên thẳng qua tinh không, phất tay phá huỷ tinh cầu, thật sự là quá mức rung động, cho nên, có một ý niệm trong đầu tuy rằng một mực không được Huyền Thiên coi trọng, nhưng kỳ thật vẫn một mực ẩn núp trong lòng hắn: chờ tu vị hắn đủ cường đại, giải quyết xong ân oán ở Thần Châu đại địa hắn muốn đi thế giới bên ngoài nhìn một phen, mà thế giới bên ngoài duy nhất hắn nghe qua chính là Thiên Châu, hơn nữa nơi đó còn có Hiên Viên Sơ Tuyết và tiểu Hổ, hắn từng nói thực lực cường đại sẽ lướt qua Thú Hoang đi tìm nàng.

Trung niên nhân tướng mạo bình thường này nhẹ gật đầu, ánh mắt khác với bất cứ người nào Huyền Thiên từng gặp, có một loại ngạo khí, nhưng không phải là cao ngạo bình thường, mà như là có một loại cảm giác về sự ưu việt, loại cảm giác ưu việc khắc sâu tận đáy lòng.

Cảm giác kia. . . Hình như là nhân loại cao đẳng nhìn thổ dân chưa khai hóa vậy, nói rõ chút chính là như người nhìn một con heo, một con chó vậy. Vô luận con heo và con chó này xuất chúng đến cỡ nào thì ánh mắt người nhìn heo chó cũng sẽ không có cái gì thay đổi.

Huyền Thiên từ trong mắt trung niên nhân này thấy được như vậy, tuy rằng tròng lời nói của trung niên nhân này đang ca ngợi Huyền Thiên chiến lực không tệ, nhưng cũng không coi trọng bao nhiêu

Một người nói sinh hoạt của một con chó trôi qua không tệ, sẽ kính trọng nó sao?

Trung niên nhân nói:

- Ngươi có thể chết ở trên tay của ta, đối với võ giả khu vực Thần Châu mà nói, là thiên đại vinh hạnh, bọn hắn tám đời cũng không thể hưởng thụ loại vinh hạnh này!