Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 489: Quét ngang cấm địa (1)




Đôi thiết trảo đánh chết đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng, đuôi thép của khôi lỗi Bạch Hổ hất lên, quất mạnh một cái làm không khí nổ tung, giống như thủy tinh văng tứ tung, đồng thời cũng đem phòng thủ của một đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng đánh thành phấn vụn, quét ngang lồng ngực của đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng.

Bành một tiếng vang thật lớn, tên đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng đệ bay lên cao, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng trong người vỡ vụn, xương cốt nát tan, trực tiếp bị mất mạng. Đi đời nhà ma.

Khôi lỗi kiếm sĩ, Huyền Thiên, khôi lỗi Bạch Hổ phối hợp không chê vào đâu được. Khôi lỗi kiếm sĩ tạo thành kiếm trận, kiếm quang chém xuống mặc dù không có kích giết một người nào, nhưng lại phá vỡ đại chiêu phòng ngự, thời điểm đối phương thất kinh, Huyền Thiên cùng khôi lỗi Bạch Hổ lập tức công kích vào tên đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng thực lực khá thấp. Quả nhiên một kích có hiệu quả.

Khôi lỗi kiếm sĩ cùng khôi lỗi Bạch Hổ có tiết tấu công kích đều do Huyền Thiên khống chế. Tự nhiên phối hợp không chê vào đâu được, phối hợp nghiêm mật. Vừa tiếp xúc đã như nước chảy mây trôi, thập phần trôi chảy, không có nửa điểm sơ hở.

Năm đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng đều bị mất mạng, chỉ còn lại bảy đệ tử Địa giai cảnh tam trọng còn kéo dài hơi tàn, nhưng mà một đám đã kinh hồn táng đảm, nhìn qua Huyền Thiên và khôi lỗi của hắn không thể tin nổi.

Nhất là đối với khôi lỗi Bạch Hổ, bảy đệ tử Địa giai cảnh tam trọng càng khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ lúc ban đầu nhìn khôi lỗi Bạch Hổ không có nửa điểm uy hiếp nào, thực lực lại cường đại như vậy, công kích nhanh chóng, lực lượng hung mãnh, so với Huyền Thiên còn mạnh hơn.

Không để cho bảy đệ tử Địa giai cảnh tam trọng đệ tử rung động cùng sợ hãi thán phục, bảy khôi lỗi kiếm sĩ tạo thành kiếm trận, lại triển khai công kích khủng bố, kiếm quang trảm phá hư không, trảm phá hết thảy.

Lần này không có đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng làm tấm mộc cho bọn họ, bảy đệ tử Địa giai cảnh tam trọng thừa nhận kiếm trận của khôi lỗi kiếm sĩ công kích, còn có Huyền Thiên cùng khôi lỗi Bạch Hổ như đang phát động thế công như bão táp.

Vừa rồi có năm đệ tử Địa giai cảnh nhị trọng chia sẻ lực công kích, bảy người còn không cảm giác được áp lực, nhưngmà giờ phút này bọn họ cảm giác được tử vong đang bao phủ bọn họ, áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng nặng hơn mấy vạn cân, áp chế bọn họ gắt gao, công kích cường đại và khí thế làm bọn họ sởn hết gai ốc, toàn thân lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu!

Bảy đệ tử Địa giai cảnh tam trọng không hẹn mà cùng phóng lên trời, bỏ chạy ra khắp nơi.

Tình thế trước mắt rốt cuộc ngăn không được công kích của Huyền Thiên cùng cơ quan khôi lỗi, chỉ có thể chạy trốn.

Trong thất kinh có hai đệ tử Địa giai cảnh tam trọng hoảng hốt chạy bừa, vừa vặn đối mặt với công kích khôi lỗi kiếm trận cùng với Huyền Thiên, khôi lỗi Bạch Hổ công kích mạnh mẽ, kiếm quang sắc bén, thiết trảo khủng bố, lập tức làm hai tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng biến thành phấn vụn.

Ánh mắt Huyền Thiên tập trung vào Lý Cuồng, kiếm quang trong người lóe lên, ngự kiếm phi hành bay lên, như lưu tinh phi tốc, đuổi theo Lý Cuồng.

Đồng thời hạ lệnh cho khôi lỗi kiếm sĩ cùng khôi lỗi Bạch Hổ, khiến chúng nó công kích tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng gần chúng nhất.

Tu vị bước vào Địa giai cảnh, tốc độ Huyền Thiên ngự kiếm phi hành so với Tiên Tiên cảnh nhanh hơn không ít, so với tốc độ phi hành của Lý Cuồng còn nhanh hơn nhiều, gần như nhanh hơn gấp đôi.

Khôi lỗi kiếm sĩ cùng khôi lỗi Bạch Hổ tuy thực lực cường đại, nhưng không cách nào phi hành, bảy khôi lỗi kiếm sĩ tạo thành kiếm trận kiếm quang bổ lên trời, có thể phóng lên trời chừng bảy tám trăm mét, tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng bay thấp nhất mới bay lên được bốn trăm mét, kiếm trận công kích uy hiếp hắn cực lớn.

Bảy đạo kiếm quang từ các hướng khác nhau bổ tới, mà đệ tử Địa giai cảnh tam trọng kia đôi cánh chân nguyên phi hành chưa được bao lâu, thân thể chớp động trên không trung vài lần mới thoát khỏi bảy đạo kiếm quang công kích.

Tuy né qua kiếm trận công kích, nhưng mà đệ tử Địa giai cảnh tam trọng này còn chưa bay lên được bao xa, ngược lại bị bảy đạo kiếm quang áp chế, giảm xuống vài chục trượng, cách mặt đất chỉ còn ba trăm mét.

Chính vào lúc này thân thể khôi lỗi Bạch Hổ nhảy lên, giống như mũi tên nhọn bay vút trong không trung, trong chốc lát nhảy lên hơn ba trăm mét phong kín đường lui duy nhất của tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng kia.

Tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng vừa né được kiếm quang của kiếm trận công kích, thân thể vừa ổn định đã va chạm với khôi lỗi Bạch Hổ.

Khôi lỗi Bạch Hổ vung trảo lên, va chạm với địa cấp hạ phẩm bảo kiếm, lực lượng cường đại đánh trúng địa cấp hạ phẩm bảo kiếm.

Đồng thời một thiết trảo như thiểm điện đánh tới, một trảo đảo qua, ngực của tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng xuất hiện vết thương cực lớn, xương cốt đều bị một trảo này bẻ gảy, máu tươi tuôn ra, thân thể bị đập bay, bay xuống mặt đất.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên tức thì, mà tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng bị đập bay chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nghe được tiếng hét thảm này, bốn tên đệ tử Địa giai cảnh tam trọng đang chạy trốn thân thể run lên, tiềm lực toàn thân bộc phát, chạy trốn thật nhanh.

Lý Cuồng cũng cùng toàn lực chạy đi, Huyền Thiên bây giờ có được thực lực vượt xa hắn, trong cấm địa thí luyện Địa giai cảnh sơ kỳ có thể hoành hành vô địch, không thể ngăn cản, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi và hối hận.

Nhưng mà tốc độ của Lý Cuồng không nhanh hơn tốc độ của Huyền Thiên, tiếng kêu thảm thiết vừa dứt hai ba hô hấp, kiếm khí mạnh mẽ đã bao phủ thân thể Lý Cuồng, tiếng xé gió từ phía sau bắn tới.

Đồng thời cảm giác của Lý Cuồng mát lạnh, hắn nhìn qua kiếm quang rậm rạp chằng chịt này đâm vào phía hắn.

Kiếm ý tứ giai, hóa hư thành thật, kiếm ý của Huyền Thiên mở ra, Lý Cuồng không chỉ cảm giác tinh thần nguy hiểm, ngay cả con mắt cũng nhìn thấy kiếm quang vô cùng vô tận đánh tới, giống như tử thần đòi mạng.

Tu vi kiếm ý của Lý Cuồng cũng đạt tới tam giai đỉnh phong, sức chống cự kiếm ý rất mạnh, rất nhanh phân biệt ra được, đây chỉ là hư ảnh, cũng không phải là kiếm quang chính thức, nhưng mà thân thể kinh ngạc trong nháy mắt, run rẩy một chút, có chút dừng lại, tốc độ hơi dừng một chút.

Hơi hoàn hoãn một chút, kiếm quang chính thức đánh vào lưng của Lý Cuồng, phô thiên cái địa.

Đây mới thực là kiếm quang, mỗi một đạo kiếm quang đều là Huyền Thiên đâm ra một kiếm, tiếng xé gió xuyên suốt của kiếm khí, Lý Cuồng đều có thể cảm giác được chân thật, không có nửa phần hư giả.

Bảo kiếm của Huyền Thiên cách Lý Cuồng gần thước, kiếm quang bắn ra đã rơi vào sau lưng của hắn, mặc dù không có đâm rách chân khí hộ thể phòng ngự, nhưng đã làm cho Lý Cuồng đau đớn không thôi.

Hắn đã không cách nào trốn được nữa, lại không đánh trả, sẽ đi đời nhà ma.