Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 462: Huyền Thiên lập uy (2)




Chúng đệ tử Địa Giai cảnh đều bị chấn động, kiếm mang do Bắc Đẩu Thất Tinh hình thành chính là đại sát thuật, đại tuyệt chiêu của Bắc Đẩu Thất Tinh kiếm, cư nhiên chỉ trong nháy mắt đã bị Huyền Thiên đánh tan rồi, đánh tan một cách vô cùng triệt để.

Tốc độ thi triển Diệt Thần Thức của Huyền Thiên nhanh tới cực điểm, kiếm ảnh lúc ẩn lúc hiện, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên căn bản không cách nào phân biệt được, làm cho người ta có cảm giác giống như kiếm quang xuyên qua giữa hư không vậy.

Lực lượng của kiếm ý, phối hợp với kiếm thuật tùy ý thi triển như Diệt Thần Thức, lực công kích trong kiếm thuật của Huyền Thiên đúng là khủng bố dị thường, trong nháy mắt đã đánh bại kiếm thuật tuyệt thế của Nghiêm Minh Tân.

Phản kích của Huyền Thiên hệt như cơn bão chỉ mới bắt đầu, phần mãnh liệt hơn vẫn còn đang đợi ở phía sau.

Chúng cường giả Địa Giai cảnh đứng xem xung quanh hầu như khó mà nhìn thấy rõ hoàn toàn thân ảnh của Huyền Thiên, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh hiện lên, kiếm quang vô số, đồng thời bắn ra xung quanh, Nghiêm Minh Tân lại thi triển một chiêu nữa, trên trời cao lại xuất hiện một màn Tinh Không Hiển Bắc Đẩu, lại tái diễn kiếm thế Thất Tinh Diễn Càn Khôn,

Nhưng cũng đã muộn rồi. ngay lúc kiếm quang bắn ra, tinh không đầy trời trong nháy mắt đã sụp đổ, Huyền Thiên một kiếm phá bắc đẩu, hai kiếm phá tinh không, kiếm thuật vừa thi triển thì đúng là công vô băt phá.

Rất nhanh, kiếm thứ ba cũng nổ bắn ra nhanh như chớp.

Kiếm thứ nhất, kiếm thứ hai phá tan kiếm chiêu của Nghiêm Minh Tân, kiếm thứ ba chính là trực tiếp tấn công thân thể của Nghiêm Minh Tân.

Dù cho Huyền Thiên chỉ vận dụng cường độ kiếm ý tam giai, phối hợp cùng với Diệt Thần Thức, sinh ra lực công kích cường đại, khiến cho Nghiêm Minh Tân không thể nào cản nổi.

Phá Vân kiếm giống như cắt nát hư không, duệ khí phong mang văng ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho đám đệ tử Địa Giai cảnh đứng trong vòng hơn trăm mét xung quanh cũng đều cảm nhận được lực công kích đáng sợ ẩn chứa trong kiếm mang của Huyền Thiên.

Tốc độ kiếm của Nghiêm Minh Tân cũng cực nhanh, trong nháy mắt liền có thể đâm ra hơn mười kiếm, kiếm thuật vừa thi triển thì kiếm ảnh chất chồng, phòng thủ ở phía trước vô cùng chặt chẽ, nửa điểm cũng không để lọt, thế công của bắc đầu thất tinh kiếm rất hung mãnh, phòng thủ cũng vững chắc không kém.

Bất quá, kiếm thế của Huyền Thiên vừa tới thì kiếm quang hệt như một mũi tên, xuyên qua bất kỳ thứ gì cản ở trước mặt nó, kiếm thế của Nghiêm Minh Tân bị phá trong nháy mắt, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, mau chóng lùi về phía sau.

Đám đệ tử Địa Giai cảnh đứng xem xung quanh không khỏi cảm thấy khiếp sợ, thực lực của Huyền Thiên quả thực là mạnh tới mức vượt qua tưởng tượng của họ.

Mà ngay cả Nghiêm Minh Tân có thể đánh bại được cả cường giả Địa Giai cảnh, cũng đều thua triệt để dưới tay của Huyền Thiên, thập phần chặt vật.

Tuy rằng trong tay Nghiêm Minh Tân cầm chính là bảo khí trung phẩm địa cấp, thế nhưng, hai người giao thủ mấy hiệp, bảo kiếm trong tay còn chưa trực tiếp giao phong qua lần nào thì kiếm thế cường đại của Huyền Thiên cũng đã đánh cho Nghiêm Minh Tân phải liên tiếp bại lui.

Mức độ sắc bén và cứng rắn của bảo khí trung phẩm địa cấp, căn bản không phát huy được công dụng, đối mặt với kiếm thế của Huyền Thiên, Nghiêm Minh Tân không thể không lùi lại, nếu như không lùi lại, hắn biết rõ mình căn bản không ngăn được công kích điên cuồng hệt như cuồng phong bão tố của Huyền Thiên, lực công kích cường đại tới mức đủ để xuyên thấu lớp phòng thủ của bảo kiếm trung phẩm địa cấp trong tay hắn, trong nháy mắt sẽ đâm thủng hơn mười lỗ trên người hắn.

Nghiêm Minh Tân lùi lại cực nhanh, kiếm thế của Huyền Thiên lao tới còn nhanh hơn, kiếm ảnh đầy trời, giống như được cuồng phong thổi tới.

Nghiêm Minh Tân sớm đã lùi lại hơn trăm mét, thậm chí là hai trăm mét, ba trăm mét cũng không dừng lại, vẫn còn đang nhanh chóng lùi lại không ngừng, đám đệ tử Địa Giai cảnh đứng sau lưng của hắn đều dạt ra hai bên để né tránh.

Đợi Nghiêm Minh Tân lùi lại hơn năm trăm mét, kiếm thế của Huyền Thiên rốt cuộc cũng đuổi kịp, trực tiếp úp thẳng lên người hắn.

Một trận kiếm vũ trong nháy mắt liền từ bốn phương tám hướng vây quanh Nghiêm Minh Tân, trong nháy mắt, đám đệ tử Địa Giai cảnh đứng xem bốn phía đều trợn mắt há mồm, bọn họ chỉ thấy kiếm quang chất chồng dày đặc, tạo thành một quả quang cầu hầu như do kiếm ảnh tạo thành, mà thân thể của Nghiêm Minh Tân thì đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ nghe thấy tiếng sét đánh keng keng cùng với tiếp nổ vang lách tách vang lên liên miên không dứt.

Quang cầu cự đại trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, ngay lúc co lại còn kích thước khoảng chừng cao hơn một người một chút, đột nhiên bắn ngược ra, rất nhanh liền biến lớn, trong nháy mắt liền bắn ra bốn phía, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Hư không bị kiếm ảnh đầy trời đâm thủng một lỗ, cùng lúc đó vang lên tiếng xé gió chói tai tới cực điểm, đám cường giả Địa Giai cảnh hơi lợi hại một chút, từ bên trong tiếng gió rít chói tai kia nghe được tiếng kêu rên thảm thiết.

Kiếm ảnh đầy trời biến mất, thân thể của Huyền Thiên xẹt qua một đào tàn ảnh, trong nháy mắt đã cách ra xa hơn vài trăm mét.

Nghiêm Minh Tân thì quỳ một chân trên mặt đất, bảo kiếm Phá Hư kiếm trung phẩm địa cấp trong tay thì lại cắm trên mặt đất, thân thể của hắn có chút lung lay xiêu bẹo, hắn nhờ còn nắm chuôi kiếm nên mới không ngã xuống, y phục trên người bị đâm thủng ra ít nhất cũng trên trăm lỗ, hầu như đã trở thành một miếng vải rách.

Ánh mắt của đám đệ tử Địa Giai cảnh nhìn Huyền Thiên một cái, sau đó đều dời hết lên người Nghiêm Minh Tân tay còn chống kiếm, đang duy trì tư thế nửa quỳ ở dưới đất.

Từng giọt, từng giọt máu tươi theo cánh tay trái đang rũ xuống của Nghiêm Minh Tân nhỏ xuống đất.

- Cái gì? Nghiêm Minh Tân bị thương?

Chúng đệ tử Địa Giai cảnh đều chấn động,

Hơn nữa, thoạt nhìn có vẻ như bị thương cũng không nhẹ đâu.

- Đa tạ Hoàng Thiên sư huynh thủ hạ lưu tình, ta - - tâm phục khẩu phục!

Nghiêm Minh Tân đã mất hết kiêu ngạo lúc đầu, cúi đầu mà nói.

Không ít đệ tử Địa Giai cảnh đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, cơ hồ đều đang nghi ngờ là mình nghe nhầm, Nghiêm Minh Tân từ trước tới nay luôn kiêu ngạo tự phu lại chịu cúi đầu, lại còn tâm phục khẩu phục Huyền Thiên nữa chứ.

Sau khi Nghiêm Minh Tân nói xong thì mới điểm lên mấy huyệt đạo cầm máu trên người, sau đó lập tức nuốt vào một viên đan dược, sắc mặt mới hồng nhuận lên một chút.

Huyền Thiên vừa rồi đâm hơn trăm kiếm trên người Nghiêm Minh Tân, mỗi một kiếm đều đâm rách y phục, chạm vào thân thể, nhưng phần lớn đều không có đâm vào, chỉ có vài vị trí trên cánh tay là bị đâm thủng chảy máu mà thôi, còn mấy vị trí yếu hại như tim, đan điền thì chỉ bị xước da chút ít.

Nghiêm Minh Tân tự nhiên biết rõ đây là vì Huyền Thiên thủ hạ lưu tình.

Bằng không, một khi đều đâm hết vào thì trong nháy mắt, thân thể của hắn sẽ xuất hiện trên một trăm lỗ máu, hơn nữa chỗ yếu hại mà bị đâm thì sẽ mất mạng trong nháy mắt.