Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 259: Quyết chiến sinh tử




Huyền Thiên gật đầu nói:

- Đệ tử ghi nhớ.

Lăng Dật Trần nói xong, cũng xuống lôi đài.

Bốn người Lăng Lạc Phong nhảy lên lôi đài, Cương Giáp Yêu Ngưu kia thân thể tung lên, liền cũng nhảy lên theo. Thân hình cao năm mét cao, dài tám mét rơi vào trên lôi đài, khiến mặt đất chấn động.

Đồng thời nhảy lên lôi đài, Lăng Lạc Phong liền lấy ống sáo bên hông cầm đến bên miệng, vừa rơi xuống đất, một hồi tiếng sáo du dương liền vang lên.

Đồng thời, ba đạo hào quang thất luyện bỗng đâm ra.

Là ba đạo thương mang.

Ba người Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam vừa lên lôi đài liền triển khai công kích, vũ khí của ba người đều là một cây trường thương, dài hơn 2m, vầng sáng chớp động, đều là Bảo Khí Huyền giai.

Ba phát bạo đâm mà ra, thương mang xếp thành hình tam giác đánh thẳng tới Huyền Thiên. Trong nháy mắt, liền nổ đến trước mắt Huyền Thiên.

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!

Đây là lời Mộc Thường Thanh vừa rồi nói với bốn người ở trong đại điện Lăng Vân Tông.

Cho nên, vừa mới đạp lên lôi đài, bốn người liền lập tức ra tay .

Ba đạo thương mang này là một bộ thương thuật hợp kích, ba người liên thủ đánh một kích, uy lực tăng gấp đôi, mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng, dưới thương của ba người cũng phải nhất kích kiến huyết, nhị kích bỏ mạng, khó qua được ba chiêu.

Ba đạo thương mang này tới cực nhanh, hơn nữa khí thế bành trướng, thoạt nhìn rất khó ngăn cản. Đối mặt một kích như thế, thủ đoạn tốt nhất chính là tạm lánh phong mang.

Khóe miệng Huyền Thiên có chút nhếch lên, thân thể không động, không né tránh, một tiếng giòn vang, Trọng Nhạc Kiếm lập tức ra khỏi vỏ, mang ra một đạo kiếm quang sáng chói mắt.

Với tư cách là kiếm khách, không chỉ cần công kích sắc bén, còn phải có nhãn lực nhìn rõ mọi thứ nữa.

Ba người Diêm Quan Tây đồng thời đâm ra ba phát, tuy rằng là hợp kích chi thuật, nhưng lại không phải là sát chiêu chính yếu nhất.

Sát chiêu chính thức còn ở phía sau, là Lăng Lạc Phong, xác thực mà nói, là yêu thú tam cấp bá chủ Cương Giáp Yêu Ngưu do Lăng Lạc Phong khống chế.

Cương Giáp Yêu Ngưu giờ phút này đang điều chỉnh lấy thân thể, bốn cái móng đang bào động trên mặt lôi đài, làm ra tứ thế công kích tốt nhất.

Chỉ cần Huyền Thiên né tránh, bất kể là trái hai phải, chỉ cần lệch hướng với ba người và Cương Giáp Yêu Ngưu thì Cương Giáp Yêu Ngưu sẽ phát ra một kích trí mạng.

Toàn bộ lôi đài, chỉ dài rộng 40m, thân thể Cương Giáp Yêu Ngưu đã chiếm hơn tám mét rồi, khoảng cách còn lại chỉ cần Cương Giáp Yêu Ngưu bộc phát là lập tức vọt tới nơi rồi.

Nếu như Huyền Thiên né tránh, người vẫn còn đang né tránh, Cương Giáp Yêu Ngưu dùng tốc độ nhanh như thế xông tới, cho dù là Huyền Thiên cũng khó tránh khỏi một kích trí mạng.

Cho nên Huyền Thiên cũng không né tránh nửa bước, đối mặt với ba người Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam, một khi tránh sẽ gặp phải một kích trí mạng của Lăng Lạc Phong và Cương Giáp Yêu Ngưu, so sánh ra thì hiển nhiên thực lực ba người Diêm Quan Tây yếu nhược hơn nhiều lắm.

Ba đạo thương mang kia dù là thương thuật hợp kích, rơi vào trong mắt kiếm khách nhãn lực phi phàm như Huyền Thiên vẫn có sơ hở, hơn nữa uy lực, cũng không lọt vào mắt Huyền Thiên.

Theo Trọng Nhạc Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóng lánh liền xuất hiện.

Phong Huyền Bí Thuật lập tức giải trừ, tu vị Huyền Thiên bỗng nhiên bộc phát, trong chốc lát liền tăng lên đến Tiên Thiên cảnh tam trọng, thực lực tăng gấp đôi.

Đồng thời, lực lượng của kiếm ý nhị giai cũng tỏa ra, trong hư không bỗng nhấc lên một cổ khí lãng vô hình, lực lượng của nhị cấp kiếm ý bao phủ toàn bộ lôi đài, dư âm còn lại tản ra đủ đạt đến vài trăm mét.

- Cái gì? Tu vị không ngờ lại là Tiên Thiên cảnh tam trọng, hắn đã ẩn tàng cảnh giới tu vị ?

- Cái gì? không ngờ lại là kiếm ý nhị giai? Không phải nói hắn chỉ lĩnh ngộ đến kiếm ý nhất giai sao? Lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm ý lại tiến thêm một bước sao?

. . .

Chúng võ giả Lăng Vân Tông lập tức truyền đến đạo đạo thanh âm kinh hô, cả kinh lên tiếng.

Mặc dù là cường giả Địa giai cảnh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Trong lúc mọi người sợ hãi thán phục, Huyền Thiên ra tay, cũng không có chút dừng lại, Tiên Thiên chân khí chuyển hóa thành Tiên Thiên Chân Hỏa, bạo tuôn ra mà ra, bao phủ cả chuôi kiếm mang, hóa thành một thanh hỏa diễm cự kiếm dài đến hơn ba mươi mét.

Mạnh mẽ chém xuống!

Tuyệt chiêu trong Liệt Hỏa Phần Thiên - - Hỏa Phá Thương Thiên!

Huyền Thiên vừa ra tay đã phá bỏ tu vị bị niêm phong, sử dụng kiếm ý nhị cấp thi triển ra tuyệt thuật kiếm chiêu, phát huy thực lực đến trạng thái đỉnh phong nhất.

Khí thế vô cùng bá đạo, kiếm ý tung hoành tứ phương.

Lửa giận trong lòng Huyền Thiên đã thiêu đốt, muốn một lần hành động khiến ba người Diêm Quan Tây một mạng quy thiên, muốn khiến cho võ giả cả Lăng Vân Tông đều phát lạnh.

Nói thì chậm, diễn ra lại rất nhanh.

Phản kích của Huyền Thiên chỉ diễn ra trong nháy mắt, lập tức thương thuật hợp kích của ba người Diêm Quan Tây đã đánh tới trước mắt, hỏa diễm cự kiếm của Huyền Thiên cũng trảm xuống

Hơn nữa, kiếm ý nhị cấp bao phủ toàn bộ lôi đài, lực lượng tinh thần hư ảo lập tức triển khai công kích mãnh liệt đối với Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam, cùng với Lăng Lạc Phong.

Trong hư không giống như có vô số kiếm quang bổ đến, trảm lên trên người bọn hắn, khiến thân thể của bọn hắn đều run lên theo bản năng, chân khí vận chuyển bạo loạn.

Thương thuật hợp kích của ba người Diêm Quan Tây lập tức sơ hở chồng chất.

Tiếng sáo du dương của ba người Lạc Phong đột nhiên dừng lại một chút.

Yêu thú tam cấp bá chủ Cương Giáp Yêu Ngưu vốn khí thế đã bộc phát, đã làm xong chuẩn bị tùy thời đều có thể phát ra một kích trí mạng, hung quang kịch liệt trong mắt theo tiếng địch du dương của Lăng Lạc Phong lập tức buồn bã.

Đối mặt với một kiếm vô cùng bá đạo, dùng thực lực đỉnh phong chém xuống của Huyền Thiên, bất luận sai lầm gì cũng đều là nguy hiểm trí mạng.

Một chiêu Hỏa Phá Thương Thiên thế như chẻ tre chém về phía ba người Diêm Quan Tây.

Ba đạo thương mang sáng chói dưới sự trảm kích của hỏa diễm cự kiếm liền như thủy tinh vỡ vụn, bị mở ra như đậu hủ vậy.

Lực phản chấn cực lớn lập tức kích thẳng vào ba người Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam, thân thể ba người đồng thời chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

Hai người Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam thực lực yếu nhất, Bảo Khí trường thương trong tay lập tức bị chấn bay ra, Diêm Quan Tây hơn hai người một chút, Bảo Khí trường thương còn chưa rời tay, nhưng hổ khẩu đã bị nứt toác, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Hỏa diễm cự kiếm Huyền Thiên chém xuống thế đi không giảm.

Kiếm qung sáng chói, cực nóng kia như muốn chém diệt hết thảy, đốt diệt hết thảy.

Kiếm mang thật lớn, dài ước chừng hơn ba mươi mét, bề rộng chừng hơn ba mét bao phủ ba người Diêm Quan Tây vào bên trong.

Võ giả Tiên Thiên cảnh trung kỳ có lẽ có thể bằng vào Tiên Thiên chân khí ngạnh kháng kiếm quang của Huyền Thiên không đến mức chết, nhưng cũng phải chịu tổn thương, võ giả Tiên Thiên cảnh sơ kỳ thì hoàn toàn không thể chịu nổi.

Hơn nữa, kiếm quang rời kiếm càng gần, uy lực sẽ càng mạnh, vô cùng sắc bén.

Hai người Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam Bảo Khí rời tay, không có bất kỳ vật gì ngăn cản, hỏa diễm kiếm quang kia đánh xuống, thân thể hai người trong chốc lát bị kiếm quang bổ ra, trong nháy mắt bị cắt đến chia năm xẻ bảy, rất nhanh bay xuống lôi đài, bay về phía đám võ giả Lăng Vân Tông.

Diêm Quan Tây thì dùng Bảo Khí trường thương trong tay đâm lên đỉnh đầu, kiếm quang sắc bén kia trải qua Bảo Khí trường thương ngăn cản, uy lực đã yếu đi, lại bổ tới trên người Diêm Quan Tây liền bị hắn cản được.

Bất quá, công kích cường đại hơn còn ở phía sau.

Keng - - !

Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, Trọng Nhạc Kiếm trảm lên Bảo Khí trường thương trong tay Diêm Quan Tây.

Một kích này, lực lượng vô cùng.

Huyền Thiên đã từng trảm ra một kiếm như vậy, khiến Sở Phong thân là Tiên Thiên cảnh tứ trọng cũng bị chấn đến miệng phun máu tươi, bạo lui mấy chục thước.

Mà một kiếm này, Huyền Thiên lại từ trên cao chém xuống, thân thể Diêm Quan Tây cũng không bạo lui ra sau mà trầm xuống dưới.

Hai chân gập xuống, nện đến lôi đài phải chấn động, quỳ gối trước mặt Huyền Thiên.

Cơ bắp toàn thân Diêm Quan Tây rách toác, máu tươi bắn ra, thất khiếu chảy máu, Bảo Khí trường thương trong tay keng một tiếng, bị đánh rơi xuống mặt đất.

Tuy rằng đã ngăn được một kiếm này của Huyền Thiên nhựng lục phủ ngũ tạng cả người đều bị đánh nát, hấp hối, cách cái chết không xa, không còn nửa điểm sức chiến đấu, thân thể mềm nhũn, ngã gục trên mặt đất.

Trọng Nhạc Kiếm bị Diêm Quan Tây ngăn được, nhưng hỏa diễm kiếm quang cực nóng lại tiếp tục bạo trảm về phía sau, chém thẳng vào Lăng Lạc Phong, Cương Giáp Yêu Ngưu thân thể quét ngang, đứng chắn trước mựt Lăng Lạc Phong.

Kiếm quang của Huyền Thiên giờ phút này uy lực đã suy giảm, hơn nữa lực phòng ngự của Cương Giáp Yêu Ngưu cực kỳ kinh người, hỏa diễm kiếm quang chém qua, không thể lưu lại một chút vết thương nào cả.

Một chiêu Hỏa Phá Thương Thiên này của Huyền Thiên uy lực cực lớn, mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng chính diện tương đối cũng phải cửu tử nhất sinh, không phải ba tên võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng như bọn Diêm Quan Tây có thể chống đỡ được!

Một kiếm này khiến Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam bị trảm đến chia năm xẻ bảy, song song mất mạng, Diêm Quan Tây cũng hấp hối, mạng không còn dài, chỉ còn lại một mình Lăng Lạc Phong.

Ba ba ba BA~ BA~ - - 

Thanh âm liên tiếp từ chỗ chúng võ giả Lăng Vân Tông vang lên.

Đó là tiếng thi cốt của Lý Duyên Phi và Thái Tĩnh Nam bị chém thành mấy khối rời vào mặt đất trước mặt chúng võ giả Lăng Vân Tông vang lên.

Một chiêu đã khiến bốn đệ tử Lăng Vân Tông hai chết một bị thương trí mệnh.

Thực lực của Huyền Thiên đã làm rung động mỗi một vị võ giả ở đây.

Mà ngay cả Lăng Dật Trần, tuy rằng sớm biết thực lực Huyền Thiên cường đại nhưng vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bất quá, trong kinh hỉ thì nội tâm lại cực độ khoan khoái dễ chịu, Huyền Thiên phản kích vượt quá dự liệu của hắn, nhưng phản kích càng hung ác, đánh vào mặt Lăng Vân Tông càng vang, Lăng Dật Trần sẽ càng khoan khoái dễ chịu.

- Quả nhiên là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt.

Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ liếc nhau, đồng thời thì thào cả kinh nói.

Trên lôi đài, Lăng Lạc Phong ngây người, hắn tuyệt đối thật không ngờ thực lực của Huyền Thiên so với hai lần gặp trước lại cường đại hơn nhiều như vậy.

Trước đó lần thứ nhất, Lăng Lạc Phong thập phần tự tin, khống chế yêu thú có thể chiến thắng Huyền Thiên, trên thực tế cũng đúng như thế, Huyền Thiên trông thấy Cương Giáp Yêu Ngưu liền không đánh một trận với Lăng Lạc Phong mà lựa chọn tránh lui.

Nhưng hiện giờ, Lăng Lạc Phong đối với Huyền Thiên chỉ có sợ hãi, một kiếm vừa rồi cho dù là Cương Giáp Yêu Ngưu lực phòng ngự cực mạnh cũng không thể chính diện chống cự được

- Không tính, không tính, Hoàng Thiên che dấu tu vị, ẩn dấu thực lực, đây là quyết đấu sinh tử gì chứ, hoàn toàn là đơn phương hành hạ đến chết, không công bình, quá không công bình, Hoàng Thiên, ngươi giở âm mưu quỷ kế, ngươi quá không biết xấu hổ, trận quyết đấu sinh tử này không tính, ngươi phải chôn cùng đệ tử bổn tông.

Hoa Thiết Y sau khi khiếp sợ liền rống to lên, thần sắc biến ảo, sát cơ tất hiện, ánh mắt bắn thẳng đến Huyền Thiên như muốn ra tay

Lăng Dật Trần hét lớn một tiếng:

- Ai dám nhúng tay, lão phu liền lấy mạng kẻ đó, ta thề với trời, trừ phi ta chết, nếu không tất sẽ làm được.

Hoa Thiết Y khiếp sợ thực lực Lăng Dật Trần, rục rịch lại không dám ra tay, nhưng Xích Đông Đình cũng không mở miệng ngăn lại như ngầm đồng ý, hắn cũng không thể nào lùi bước, nhất thời lâm vào thế lưỡng nan.

Lúc này, Chương Nhất Đao mở miệng nói:

- Vừa rồi đã nói, ai cũng không cho nhúng tay, đã để cho ta và Thiết Khôn Đồ làm nhân chứng, nếu ai phá hư quy củ, chẳng phải là muốn đánh vào mặt mo chúng ta sao?

Thiết Khôn Đồ phụ thanh nói:

- Lão phu tính tình không tốt, ai dám đánh mặt ta, ta sẽ rút gân kẻ đó.

Thấy Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ đứng ở bên phía Thiên Kiếm Tông, mọi người Lăng Vân Tông sắc mặt lập tức tối sầm, Xích Đông Đình cắn răng nói:

- Sinh tử quyết đấu, không có thắng bại, chỉ có sinh tử, ngoại nhân không cho phép nhúng tay vào!

Xích Đông Đình mở miệng, Hoa Thiết Y đã có bậc thang có thể xuống, mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhịn lại.

Đắc tội Thiên Kiếm Tông Lăng Vân Tông không sợ, nhưng đồng thời đắc tội Thiên Kiếm Tông, Thần Đao Môn, Bá Quyền Phái là một chuyện rất nguy hiểm

Trên lôi đài, Lăng Lạc Phong nghe vậy biết rõ tông môn đã buông tha hắn sắc mặt lập tức trắng bệch đi.

Nhưng lòng hắn kiên định hơn thường nhân nhiều, tâm thần rất nhanh liền ổn định lại, giờ phút này cầu Thần cầu Phật, không bằng cầu chính mình

Nếu muốn mạng sống chỉ có thể đạt được thắng lợi trong tràng quyết đấu sinh tử này, đánh chết Huyền Thiên thôi.

Sinh tử quyết đấu, chỉ có sinh tử, giữa Huyền Thiên và Lăng Lạc Phong tất có người phải chết

Trọng Nhạc Kiếm hào quang sáng chói, mũi kiếm buông xuống trên mặt đất, ánh mắt Huyền Thiên như lợi kiếm chiếu vào trên người Lăng Lạc Phong:

- Nói, các ngươi giấu sư đệ sư muội ta đâu rồi? Bọn hắn còn ở nhân thế không?

Lực lượng vô hình quấn quanh thân Huyền Thiên, kiếm ý nhị cấp hình thành một cổ khí tràng vô hình, khiến hư không trên lôi đài cũng như bị vặn vẹo.

Lăng Lạc Phong thời thời khắc khắc đều đang bị kiếm ý nhị cấp tàn phá.

Hắn có thể khống chế tinh thần ý chí yêu thú, võ đạo ý chí bản thân thập phần cường đại, nhưng bị kiếm ý nhị cấp công kích đến vẫn khó phân hư thật, khí huyết trong cơ thể một mực chịu sự ảnh hưởng của kiếm ý mà run rẩy theo bản năng, khó có thể khống chế.

Bất quá trong mắt Lăng Lạc Phong cũng không có tuyệt vọng, có chăn chỉ là khát vọng muốn sống.

- Hắc hắc hắc hắc. . .

Lăng Lạc Phong đột nhiên lạnh cười rộ lên, nói:

- Huyền Thiên, ngươi thực nghĩ là ngươi có thể giết được ta sao? Hắc hắc hắc hắc. . . Dùng khí huyết làm dẫn, tấu Trấn Hồn Nhất Khúc.

Theo Lăng Lạc Phong vừa nói xong, hắn vỗ một chưởng vào ngực, oa một tiếng, một miệng lớn tâm huyết phun ra nhuộm hồng cả ống sáo trong tay.