Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1394: Hoàng giả Vân Châu (2)




Huyền Thiên mỉm cười, nói:

- Ta có hai tôn thánh đỉnh là đòn sát thủ, ở trước mặt ta thì hoàng giả nhất cấp chính là hoàng giả nhất cấp, không thể nào so sánh với hoàng giả nhị cấp được.

Đối với hoàng giả nhị cấp mà nói thì có lẽ ba người hoàng giả nhất cấp cũng có thể chống lại, nhưng mà đối với Huyền Thiên mà nói thì hắn tình nguyện đối phó với ba người, thậm chí là bốn người hoàng giả nhất cấp chứ cũng không hề tình nguyện đối phó với một hoàng giả nhị cấp, hai tôn thánh đỉnh va chạm đi ra ngoài thì hoàng giả nhị cấp muốn ngăn cản có thể thoải mái nhiều lắm mà một hoàng giả nhất cấp bởi vì linh khu nên lực lượng áo nghĩa của muốn rơi xuống một bậc, một khi bị đánh thì hoàn toàn là hai kết quả bất đồng cùng với hoàng giả nhị cấp.

Huyền Thiên tính toán thời gian rồi nói tiếp:

- Thiên Long hoàng, làm phiền ngài thông báo cho mấy vị khác cùng trở về đối phó với Âm Minh Cốc, ngày 20 tháng 4 ta sẽ tự mình đến bái phỏng.

Long Thiên Du gật đầu nói:

- Tốt, ngày 20 tháng 4 thì chúng ta sẽ hội họp tại Âm Minh quận.

Long Thiên Du thì Huyền Thiên nói với Long Tử Nghiên:

- Tử Nghiên, trước tiên muội hãy đến Hỏa Long động tìm kiếm long huyệt, chờ huynh đánh xong một trận thì sẽ đến Hỏa Long động tìm muội.

Long Tử Nghiên lắc đầu nói:

- Muội không vội đến chỗ kia mấy ngày, Thiên ca, muội phải đi với huynh chứ, tuy rằng muội không phải là đối thủ của hoàng giả, nhưng khi hợp lại thì một hoàng giả đấu đơn độc cũng chưa chắc giết chết được muội, nếu cần thì muội cũng có thể giúp huynh ngăn cản một hoàng giả.

Huyết mạch của thần long lực lớn vô cùng, lực phòng ngự vô cùng cường đại, với thực lực bây giờ của Long Tử Nghiên thì hoàng giả nhất cấp thật đúng là khó có thể giết được nàng.

Huyền Thiên cười cười, gật đầu nói:

- Cũng được, không cần muội ra tay mà muội chỉ cần đứng bên cạnh nhìn xem là được rồi, đáng tiếc là không đem theo Tiểu Hổ đến, một năm trước thực lực của Tiểu Hổ có thể áp chế chuẩn hoàng nên hiện tại nó đối phó với một bậc hoàng giả hẳn là không có vấn đề gì, nhưng nếu có bọn người Thiên Long hoàng tương trợ thì với thực lực bây giờ của ta muốn đối phó với bẩy vị bậc chuẩn hoàng cũng không khó khăn, ta ở Thiên Châu cũng có một đầu linh thú lần này phải cho nó đi ra ngoài cho quen dần đi mới được.

Ý niệm trong đầu Huyền Thiên vừa động thì đạo hồn niệm ở lại trong cơ thể tam nhãn lập tức chỉ lệnh đối với tam nhãn khiến nó rời khỏi dãy núi Sư Lĩnh đi ra tương kiến cùng với hắn.

Bốn ngày sau Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên xuyên qua đại hải vô biên vô tế đến đại lục Thiên Châu, sau đó hai người lại một đường hướng về phía Bắc. 

Ngày thứ sáu, Tam Nhãn vẫn một đường hướng Nam theo dãy núi Sư Lĩnh gặp lại Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên.

Nhìn thấy Huyền Thiên thì Tam Nhãn lập tức chạy tới, với bản năng trực giác của yêu thú thì nó cảm giác được thực lực của chủ nhân lại mạnh lớn hơn rất nhiều.

Huyền Thiên sờ lên đầu Tam Nhãn nói:

- Tam Nhãn, đã ăn qua võ giả rồi sao?

Tam Nhãn nhẹ gật đầu.

Có võ giả tiến vào dãy núi Sư Lĩnh để săn giết yêu thú nên tự nhiên là sẽ có võ giả táng thân ở trong miệng yêu thú.

Tam Nhãn là bá chủ dãy núi Sưu Lĩnh nên từ khi mới ra đời từng bước từng bước lớn dần đã gặp được rất nhiều võ giả nhân loại, trên cơ bản đều không thể tránh được cái miệng to như chậu máu của nó.

Thanh âm của Huyền Thiên có chút phát lạnh nói:

- Ngay bây giờ ta dẫn ngươi đi ăn cho đủ.

Đối với Âm Minh cốc thì Huyền Thiên quyết quyết định là rửa sạch.

Ngoại trừ một ít cao thủ ra thì Huyền Thiên thật đúng là không muốn động thủ với người của Âm Minh cốc, thực lực của Huyền Thiên đã đến bực này thì võ giả bình thường cũng chỉ như con kiến hôi nhỏ yếu mà thôi.

Một người muốn diệt trừ một ổ kiến thì tiện tay bón chết mấy con cũng không có vấn đề gì, nhưng số lượng kiến đông nên muốn tự ra tay để bóp chết từng con thì nhất định sẽ rất phiền toái và nhàm chán. 

Lúc này nếu như có một bình nước sôi thì hắn nhất định sẽ không cân nhắc một chút nào mà đem bình nước sôi đổ vào trong tổ kiến chứ không phải tiếp tục ngồi giết một con lại một con.

Lần này Huyền Thiên chính là muốn xách bình nước sôi đi đổ vào trong tổ kiến.

Tam Nhãn chính là bình nước sôi.

Có Tam Nhãn thì Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên liền giảm bớt nỗi khổ bôn ba, hai người ngồi ở trên lưng Tam Nhãn, trực tiếp bay đi về hướng bắc bộ Thiên Châu.

Ngày 20 tháng 4 Huyền Thiên đi tới Âm Minh quận, toàn bộ ngũ đại hoàng giả Long Thiên Du, Khúc Thanh Tiểu, Liễu Yên Trần, Hỏa Mục Trần, Hỏa Mạch Phần đã đếm hội họp cùng với Huyền Thiên.

Âm Minh cốc, truyền ra khí tức của tổng cộng mười hai hoàng giả cường đại.

Ở Vân Châu bọn họ là hoàng giả nhất cấp thì chắc chắn sẽ không kiêu ngạo như vậy, bình thường đều la thu liễm khí tức.

Nhưng mà khi đến Thiên Châu thì bọn họ có cảm giác sự ưu việt đã tới rồi, địa phương này mấy ngàn năm cũng khó mà có một vị hoàng giả, mà bọn họ lại là mười hai người nên so với thời đại thương cổ Thiên Châu đến nay thì số lượng hoàng giả còn nhiều hơn vài lần.

Đối với Thiên Châu mà nói thì bọn họ có một loại cảm giác cao cao tại thương, cũng giống như vương giả Thiên Châu ở tại Thần Châu đại địa vậy, ở trong mắt hoàng giả Vân Châu thì Thiên Châu cũng chỉ giống như một vùng quê nghèo mà thôi.

Ở Vân Châu thì bọn họ làm hoàng giả cũng là đại nhân vật, đến Thiên Châu thì bọn họ lại là người cao nhất, quyền sanh sát hầu như là ở trong lời nói của bọn họ mà thôi. 

Bọn họ muốn ai sống thì người đó có thể sống, bọn họ muốn ai chết thì người đó…. Sẽ… phải chết!

Một khi sức lực của một người đã đạt đến trình độ cường đại nhất định và không có đồ vật gì đó có thể ước chế hắn thì liền cực dễ dàng sinh ra cảm giác tự cao tự đao, liền giống như là hoàng đế ở thế tục là cao nhất vậy.

Đến trình độ này thì trừ phi là loại thánh nhân trời sinh tốt đến tận cùng xương tủy thì mới có thể tiếp tục vì người thiên hạ mà suy nghĩ, người bình thường cơ bản là sẽ sinh ra tà niệm lệch tâm, mà vốn chính là người có tà niệm lệch tâm đến trình độ thế này mới có thể bành trường đến trạng thái không thể vãn hồi được.

Lời nói của bọn họ đều là mệnh lệnh, không cho phép người khác nói ra chữ không.

Mười hai vị hoàng giả nào sau khi đi vào Âm Minh cốc của Thiên Châu thì sẽ không chủ động đi tìm Huyền Thiên mà là nói ra một câu, muốn Huyền Thiên ngoan ngoãn đem Hỗn Độn Thánh Đỉnh cùng Lôi Chi Thánh Đỉnh hiến dâng lên.

Liền với một câu nói như vậy: nếu như không hiến dâng lên thì sẽ đại khai sát giới, bất luận là thân nhân, bằng hữu của Huyền Thiên ở Thiên Châu hay Thần Châu thì một người cũng trốn không thoát.

Trực tiếp chạy đến Thần Châu chém giết thì nói không chừng Huyền Thiên dưới tình thế cấp bách sẽ chạy trốn, thực lực của Huyền Thiên có thể so sánh với hoàng giả, nếu như trốn thì với hai tôn thánh đỉnh trong tay, bọn họ sẽ không thể nào thuấn di đến gần được, muốn đuổi theo sẽ là rất phiền toái.