Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 118: Một mình một kiếm (3)




Lão gia tử đánh nhịp, Huyền Thiên cũng có thực lực này, mặc dù sẽ có chút phong hiểm, nhưng Huyền Hồng cùng Hoàng Nguyệt đều không có phản đối.

Huyền Hồng biết rõ, đóa hoa trong nhà ấm chỉ có thể trở thành cao thủ thông thường, nếu muốn trở thành cường giả nhất lưu của Thần Châu, phải trải qua mưa gió, trải qua ma luyện, quá trình mặc dù có phong hiểm, nhưng đây là vì phát triển của hắn.

Nguyên nhân chính là như thế, Huyền Thiên một mình một người tiến vào Thú Hoang Sơn Mạch, Huyền Hồng cũng không có ngăn cản.

Phụ mẫu Huyền Thiên không có phản đối, những người khác tự nhiên không có nói gì, buổi tối để một mình Huyền Thiên trong nội viện ngăn cản Ngưu, Trình, Trương ba nhà, Hoàng gia mang theo mọi người nấp trong bóng tối.

Hoàng Viễn Thành cầm lấu ba gốc " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo ", trên mặt nở nụ cười, nói:

- Thiên nhi là kỳ binh của chúng ta, có Thiên nhi ở đây, đêm nay một trận chiến này cũng không phải là kiếp nạn của Hoàng gia chúng ta, mà là một lần chuyển cơ, nhân cơ hội này vừa vặn đánh tan Ngưu, Trình, Trương ba nhà, đến lúc đó cả Bắc Mạc Huyện toàn bộ sẽ do Hoàng gia chúng ta, sẽ có đại lượng sản nghiệp, sẽ có nhiều tiền lời.

Hảo hảo kinh doanh có thể mua được đan dược chữa thương, để cho chúng ta khôi phục đến cảnh giới Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, đều không có vấn đề, nhưng mà Ngưu, Trình, Trương ba nhà cùng Đặng gia là gia tộc bát phẩm có lợi ích vãng lai, chúng ta diệt Ngưu, Trình, Trương ba nhà, tương đương đoạn tài lộ của Đặng gia, Đặng gia tất nhiên sẽ không mặc kệ. Nếu Hoàng gia muốn trấn trụ Đặng gia, ít nhất cần hai gã võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng, mà ba gốc " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo " phân biệt là Minh Sơn, Tề Sơn, Côn Sơn ba người a, bọn họ chữa thương xong rất nhanh khôi phục, có thể dùng một phần nhỏ thực lực của mình. Năm ba ngày sau chỉ cần có hai người gỡ bỏ niêm phong lực lượng tăng lên Tiên Thiên cảnh lục trọng, bọn họ không dám dễ dàng động thủ với chúng ta, đến lúc đó cho Đặng gia chút chỗ tốt, hóa giải quan hệ căn thẳng, bảo đảm Hoàng gia dừng chân Bắc Mạc Huyện tuyệt đối an ổn.

- Phụ thân, toàn bộ cho ba huynh đệ chúng con, thế còn người làm sao bây giờ?

Hoàng Minh Sơn cùng Hoàng Tề Sơn đồng thanh nói.

Hoàng Côn Sơn đứng lên, nói:

- Tu vi của con thấp nhất, có thể chậm rãi khôi phục, mà " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo " cho con phục dụng không tốt, thực lực của phụ thân khôi phục thì có thể giúp Hoàng gia trấn trụ địch nhân.

Hoàng Viễn Thành khoát khoát tay, nói:

- Ta già rồi, khôi phục thương thế không dễ dàng như vậy, " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo " cho ta cũng sinh ra tác dụng không lớn, Côn Sơn, ngươi còn trẻ, thân thể khá tốt, thương thế khôi phục được nhanh hơn, hiện tại chính là lúc các ngươi cởi bỏ niêm phong thực lực nhanh hơn, mới có thể làm Đặng gia kiêng kị, thương thế của ta và những người khác phải đợi Hoàng gia chiếm cứ cả Bắc Mạc Huyện thì có thể tìm kiếm thuốc chữa thương, mua sắm chữa thương linh đan chậm rãi tĩnh dưỡng.

Nói xong, Hoàng Viễn Thành đem ba gốc " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo ", phân biệt đưa Hoàng Minh Sơn, Hoàng Tề Sơn, Hoàng Côn Sơn ba người.

Ba người tiếp nhận " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo ", muốn nói lại thôi.

Hoàng Viễn Thành nhìn qua Huyền Thiên, nói:

- Thiên nhi, " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo " là con mang về, nhưng mà mẫu thân của con không có phần, con không có ý kiến a!

- Ông ngoại dùng tình thế làm trọng, vì sao Thiên nhi có ý kiến chứ?

Huyền Thiên lắc đầu. nguồn TruyenFull.vn

Hiện tại dùng tu vi của bọn họ áp chế thương thế, cho nên thoạt nhìn cũng không như bị thương, nhưng tu vị sẽ giảm xuống.

" Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo " không cách nào làm thương thế của bọn họ khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể đủ trị thương một bộ phận, sau đó bọn họ dùng một phần nhỏ tu vi áp chế thương thế, tu vị càng mạnh bỏ niêm phong thực lực càng mạnh, tu vị khôi phục được càng nhanh.

Thực lực Hoàng Nguyệt lúc ban đầu là Địa giai cảnh nhất trọng, còn kém ba huynh trưởng không ít, phục dụng một cây " Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo ' bỏ niêm phong tu vị và thực lực kém ba người Hoàng Minh Sơn, Hoàng Tề Sơn, Hoàng Côn Sơn.

An bài tất cả thỏa đáng, phỏng đoán Ngưu, Trình, Trương Tam ba nhà cách Hoàng Bách Trấn đã không xa, Hoàng gia rút lui người ngoài phủ đệ, tất cả mọi người an bài ở nơi bí mật gần đó.

Ở chỗ sáng, cả phủ đệ Hoàng gia chỉ có Huyền Thiên một người, cầm trong tay Trọng Nhạc Kiếm, đứng trong sân.

Mà sân viện này rộng tới ba mươi trượng, dài năm mươi trượng, có thể chứa vài trăm người.

Một người một kiếm đứng trong nội viện, đang đợi người Ngưu, Trình, Trương ba nhà tới.

Lúc này đã là giữa thương tám, ánh trăng ban đêm rất sáng, chiếu sáng đại địa vô tận.

Ánh trăng sáng ngời, chậm rãi lên thẳng giữa không trung.

Lỗ tai của Huyền Thiên lúc này hơi động đậy, có âm thanh truyền tới.

Là tiếng vó ngựa, đang đêm khuya tĩnh lặng đạp trên đường đá xanh của Hoàng Bách Trấn, âm thanh đặc biệt vang dội.

Trong dân cư Hoàng Bách Trấn không ít người đang ngủ giật mình tỉnh lại, mở cửa sổ nhìn thấy người ngựa động nghịt, đi tới phủ đệ Hoàng gia.

Ngưu Chấn Sơn mang theo người Ngưu, Trình, Trương ba nhà và mấy gia tộc phụ thuộc ở Bắc Mạc Huyện cùng đi, tổng cộng có hơn một trăm người ngựa, không có cố ý che dấu, đường hoàng đi qua Hoàng Bách Trấn, hướng Hoàng gia mà đi.

Ngưu, Trương, Trình ba nhà hành động, Hoàng gia có thể biết rõ, động tĩnh của Hoàng gia thì Ngưu, Trình, Trương ba nhà cũng rõ ràng.

Mà Hoàng Bách Trấn này có mật thám của ba đại gia tộc, chú ý nhât cử nhất động của Hoàng gia, biết rõ Hoàng gia không có đào tẩu.

Dù sao Hoàng gia đã biết rõ bọn họ chạy tới, Ngưu Chấn Sơn cũng không cần đánh lén làm gì, hắn thập phần tự tin muốn dùng thực lực tuyệt đối, dễ như trở bàn tay đem Hoàng gia diệt tộc.

Cạch cạch cạch cạch tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, rất nhanh, hơn trăm người ngựa đi tới phủ đệ Hoàng gia.

- Ân? Làm cái gì mà chẳng có người nào, Hoàng gia không biết chúng ta tới sao? Lại không đề phòng chút nào?

Ngưu Chấn Sơn vung tay lên, hơn trăm người ngựa dừng lại cảnh cửa Hoàng gia chừng ba mươi mét, nhìn qua Hoàng gia không có phòng bị, Ngưu Chấn Sơn có chút nghi hoặc.

Ngưu Chấn Nhạc cũng giống như thế, giục ngựa đi tới bên cạnh Ngưu Chấn Sơn, nói:

- Ca, chẳng lẽ Hoàng gia không biết tin tức, vẫn còn đang ngủ sao?

Ngưu Chấn Sơn nói:

- Cho dù không biết tin tức, nhưng không có phái người gác đêm, chẳng lẽ lại mai phục bên trong?

Ngưu Chấn Nhạc khinh thường cười cười, nói:

- Cho dù Hoàng gia có mai phục, vậy thì thế nào, trước thực lực tuyệt đối thì bọn họ giống như trứng gà, chúng ta chính là đá, không cần quản khí gió bọn chúng có mai phục gì, chúng ta nghiền áp đi qua, trứng gà toàn bộ sẽ vỡ cả.

Ngưu Chấn Sơn mỉm cười, trong nội tâm của hắn cũng nghĩ như vậy, cân nhắc hẳn là đúng.

Ngưu Chấn Sơn ra lệnh một tiếng:

- Xuống ngựa, giữ yên lặng, không cho phép phát ra âm thanh gì, lẻn vào Hoàng gia.

- Đã chơi mai phục, chúng ta cũng nên chơi thật tốt.

Ngưu Chấn Sơn thầm nghĩ.